Khu chung cư nhỏ hẹp, ánh đèn đường chia cắt hai khung cảnh hoàn toàn trái ngược.
Một bên có người đang say sưa đi vào giấc ngủ, mà bên kia hơi thở dấp dính.
Trì Khâm nhìn thấy mình đang ngồi ngoài ban công cửa sổ sát sàn, cô gái phía đối diện nằm trên cửa sổ hóng gió, quai áo mỏng manh màu trắng đáp trên bờ vai gầy tinh tế, chiếc dây buộc thành nơ con bướm lỏng lẻo.
Nữ sinh đó vẫy tay về phía anh.
Một bên nơ bướm hoàn toàn bị buông lỏng, phong cảnh trước ngực làm Trì Khâm nhìn được không sót thứ gì, làn da cô thật trắng, dưới ánh đèn trắng đến phát sáng.
Một bên vú vẫn bị giấu trong áo, một bên khác lấp ló theo động tác của cô.
Dưới bụng nhỏ Trì Khâm hơi cứng lại, nữ sinh vô thức kéo lại quần áo, rụt cơ thể đang đưa ra ngoài cửa sổ vào, cũng giống như lúc ngồi xổm trên mặt đất trong phòng học.
Trì Khâm chưa bao giờ cảm thấy năng lực nhìn trong bóng tối của mình tốt như lúc này, anh không hề bỏ lỡ cái gì, núm vú cô thật hồng, bởi vì làn gió thổi qua nên run rẩy, còn nhỏ hơn so với hạt đậu phộng.
Anh muốn ngậm lấy, sau đó hung hăng nghiền nát một khối nhỏ đó.
Đã không biết là mấy giờ, vì tiếng đóng cửa làm đèn cảm biến âm thanh của mái hiên tỉnh dậy.
Trì Khâm đứng ở dưới cột đèn mà đôi yêu nhau kia vừa mới đứng, nhìn chằm chằm cửa sổ nhà nữ sinh.
Vài phút sau, từ mái hiên tối tăm có một bóng dáng màu trắng chạy ra, vẫn là chiếc váy hai dây chết người kia, nữ sinh giống như chú chim nhỏ nhào vào trong lồng ngực anh, đồng thời cảm xúc ấm áp dán lên ngực cùng bụng.
Từ trong lòng ngực truyền ra tiếng cười trầm thấp, dễ nghe giống như âm thanh nức nở của cô gái.
Trì Khâm không hề do dự, nắm bả vai nữ sinh đem người ấn lên trên cột đèn, hung hăng hôn xuống, mang theo dục vọng không thể giải phóng lúc vừa ở trên tầng.
Trên tay truyền đến xúc cảm mềm mại, anh không biết lúc nào tay mình đã đặt lên trên bầu vú của cô gái, lòng bàn tay hung hăng xoa nắn viên núm vú kia, cho đến khi cô gái truyền ra tiếng rên rỉ khó nhịn, như đang trả thù cắn cắn môi dưới của anh.
Không đủ, hai ngón tay lôi kéo núm ti về phía trước.
Buông môi nữ sinh ra, làm cô gái kêu lên một tiếng, sau đó cúi đầu ngậm lấy núm vú đang đỉnh lên cưng cứng.
Đầu lưỡi không hề có quy luật, chỉ như mang theo bản năng của dục vọng, day cắn núm vú màu hồng nhạt của nữ sinh, dùng đầu lưỡi di di lên làn da, đảo qua đầu vú.
“Fuck em, được không?”
Trì Khâm còn ngậm núm vú của nữ sinh, hàm hồ hỏi.
Hai mắt nữ sinh mê mang đẫm lệ, mặt đỏ như sắp vắt ra cả nước, túm chặt góc áo Trì Khâm, giống như con mèo nhỏ đáng thương vô cùng: “Anh ơi…”
Trong đầu Trì Khâm như có dây đàn đang bị kéo căng, nghe mà muốn đứt, bỗng như nổi điên vén váy nữ sinh lên, ngón tay sờ lên mảnh vải mỏng giữa hai chân, ấm áp cùng ướt đẫm.
Một ngón tay vén lớp vải ra, nước dính nhớp dính vào đầu ngón tay anh, còn có lớp lông mượt mà của nữ sinh.
Anh có một ý nghĩ, anh muốn làm chết cô.
Anh tùy ý tụt quần mình xuống, dương vật sớm đã gắng gượng từ lâu đỉnh ở giữa hai chân nữ sinh.
Dưới ánh đèn đường tĩnh lặng mờ nhạt, chiếu lên gương mặt nhiễm đầy tình dục của nữ sinh, một bàn tay anh còn đang nắm một bên vú.
Đầu dương vật cũng dính đầy dâm thủy của cô gái, vừa mới cắm vào một chút, mị thịt mềm mại như có tinh thần điên cuồng mút dưới thân anh vào bên trong.
Đồng thời làm da đầu anh sướng đến tê dại, anh cảm thấy mình đang xem nhẹ một chuyện quan trọng nhất.
Anh than nhẹ giương mắt lên, ngậm lấy môi đỏ của cô gái đang khẽ thở dốc.
Buông ra, xoa xoa môi lấp lánh nước của cô, đối diện với đôi mắt hạnh đang trách móc, đột nhiên cảm thấy mình đúng là một tên khốn, hạ giọng nhẹ dỗ dành, hỏi:
“Em tên gì?”
Một tiếng chuông vang lên đánh vỡ không gian yên tĩnh, ánh mặt trời chói chang.
Anh nhìn màn hình, điện thoại của Quý Ôn.
“Anh Trì, tiết thứ hai rồi anh còn chưa đến?”
Trì Khâm nhíu mày, tiết thứ hai là tiết gì anh không thèm để ý, nhưng anh biết mình đã bỏ lỡ một giây quan trọng nhất, vừa mới ở trong mơ.
Tất nhiên là một giấc mơ, lại giống như không hẳn là mơ.
“Tỉnh chưa?” Người trong điện thoại còn đang hỏi.
“Tỉnh”
Lúc Trì Khâm chuẩn bị cúp máy, Quý Ôn gọi anh lại.
“Sớm hỏi cho anh rồi, lớp 11-1 có một nữ sinh, gọi là Lâm Miên.
”