“Lớp trưởng, đến văn phòng.
” Lâm Miên đang làm bài tập, động tác tạm dừng lại, ngước mắt lên gật đầu với giáo viên ngữ văn trên bục giảng.
Chuông tan học vang lên, cô lại nhét chiếc áo khoác đồng phục vốn đã đặt trong ngăn bàn vào sâu bên trong, tuy không biết hôm nay có thể gặp được nam sinh ngày hôm qua hay không, nhưng cô vẫn lịch sự giặt sạch áo rồi mang theo.
Đến văn phòng lấy bài thi trên bàn, giáo viên tiếng ngữ văn tên Chu Cảnh, là một nữ giáo viên trẻ vừa mới trở thành giáo viên chính thức không lâu, luôn thấy Lâm Miên rất ngoan ngoãn.
“Hai mắt làm sao vậy?” Chu Cảnh vừa buông sách giáo khoa, thấy đôi mắt nữ sinh có chút sưng đỏ.
Động tác của Lâm Miên dừng lại, trong lòng dâng lên một chút chua chát: “Tối qua ngủ muộn ạ.
”
“Có tâm sự gì phải nói với giáo viên.
” Chu Cảnh dặn dò cô, Lâm Miên ngoan ngoãn gật đầu.
Phòng học ở tầng hai, văn phòng giáo viên ở tầng bốn, âm thanh duy nhất trong hành lang là tiếng bài nhạc tập thể dục trên radio, lúc Lâm Miên cầm bài kiểm tra đi xuống tầng ba, cô đụng phải một người đang đi lên tầng.
Bài thi rơi đầy đất.
“Xin lỗi.
” Lâm Miên vội vàng ngồi xổm xuống, thu dọn bài thi.
Lúc nhặt đến bên cạnh giày người đối diện, từ đỉnh đầu rơi xuống một âm thanh.
“Lần thứ hai.
”
Giọng nam sinh mang theo vẻ hài hước, âm cuối hơi nâng cao lên.
Tay Lâm Miên đang nắm lấy bài thi cứng đờ, âm thanh này quá mức độc đáo, ngay lúc này cô liên tưởng đến bóng dáng người ở trên tầng sáu ngày hôm qua.
Cô đứng lên, mắt đối diện đôi mắt của nam sinh.
Ánh nắng buổi sáng chiếu vào từ cửa sổ hành lang, nam sinh đứng ngược sáng phía dưới bậc thang cô đang đứng, so với ánh đèn mỏng manh ngày hôm qua, hôm nay Lâm Miên thu hết ngũ quan của anh vào đáy mắt.
Diệm mạo rất có tính công kích, hàng mày thẳng thớm, đôi mắt có ý cười trêu chọc nhưng không chạm đến đáy mắt, hàm dưới hơi nhếch lên sắc bén rõ ràng, lúc nhìn chằm chằm vào người khác có chút lạnh lùng.
Nhưng Lâm Miên biết, con người này có nhiều điều hơn những gì người ngoài nhìn thấy.
Ai không biết, thời gian trước lớp 12-2 có một nam sinh mới chuyển đến, vừa mới chuyển đến đã dẫn mấy người đi gây chuyện với mấy trường lân cận, Lâm Miên cũng không để ý đến mấy chuyện bên ngoài, nhưng thỉnh thoảng cũng nghe đến những sự tích kinh người của anh.
Hôm nay thông báo ngủ giữa giờ, ngày mai bị thông báo đánh nhau, hôm sau nữa thì truyền nhau nói đã từ chối nữ sinh nào đó.
“Tôi nói, lần thứ hai xin lỗi.
”
Nam sinh đi lên một bậc thang, giam cầm nữ sinh giữa tay vịn cầu thang cùng ô vuông cơ thể anh, nhìn vành tai dần dần hồng lên của nữ sinh, đối lập với làn da trắng nõn của cô:
“Áo tôi đâu?”
Lâm Miên đem bài thi ôm vào trong ngực, che ở giữa hai người, hoảng loạn cúi đầu:
“Ở trong lớp, tôi đi lấy.
”
Trì Khâm không hề làm khó cô, tránh người ra: “Ở đây chờ em.
”
Lúc Lâm Miên về đến phòng học, trong lớp không có ai, mặt đất còn ướt do vừa mới lau xong, cô cúi đầu khom lưng nhìn vào ngăn bàn, lúc đi chiếc áo còn ở đây, lúc này đã biến mất không còn.
“Mày tìm cái này sao?”
Lâm Miên nghe tiếng nói quay đầu lại, nhìn tay Nhan Kinh đang cầm chiếc áo khoác đồng phục màu xanh biển, đứng ở cửa đang cười đến rung người.
“Trả lại cho tôi.
” Lâm Miên từ trên chỗ ngồi đứng dậy.
Nhan Kinh kéo khóe môi xuống:
“Muốn phải xin, mày không có phép tắc sao? Mẹ mày không dạy qua sao, hay vẫn chỉ dạy làm sao có thể bò lên giường của đàn ông?”
Lâm Miên đang định bước tới cướp lấy áo, nhưng khi nghe những lời này, cô đột nhiên mất hết sức lực, bị cô gái trước mặt đẩy ngã xuống, chiếc áo cũng ném lên người cô, áo khoác vừa mới giặt xong đêm qua, đang nằm trên mặt đất với những vết nước còn chưa khô.
“Tôi không phải.
” Lâm Miên vẫn giãy giụa nói ra câu nói mình muốn phản bác kia.
Nhan Kinh đi lên trước, túm lấy tóc cô, tháo mái tóc buộc đuôi ngựa của nữ sinh cho xõa tung xuống:
“Nhưng tao thấy mày thật ghê tởm”
Nói xong nhấc chân muốn dẫm ngay lên ngực Lâm Miên.
Lâm Miên dựa vào tường định đứng lên, do mặt đất quá trơn, lại không sử dụng được sức lực, nhìn thấy người kia sắp lao đến đây.
Đột nhiên, một chiếc ghế dựa bị ném lên chân Nhan Kinh, người đến không biết dùng bao nhiêu sức lực, làm cô ta ngã xuống đất, hoảng sợ nhìn về phía cửa lớp.
“Dây dưa mãi không xong.
” Nam sinh đứng ở cửa, cánh tay mới vừa ném ghế nhựa xong nổi đầy gân xanh, sức mạnh được ẩn giấu dưới làn da.
Vài bước đến gần, nắm chiếc áo khoác trong tầm tay phủ lên làn váy xếp ly của cô, cánh tay xuyên qua đầu gối ôm người bế lên.