Editor: JingJing
Trong hai ngày kết thúc kì thi tốt nghiệp, mọi người đều vội vã tạm biệt nhau, mỗi ngày hết đi đám này rồi tới đám khác.
Ngày thứ ba Thường Đình trở về thành phố kế bên để đi gặp Tiết Doanh.
Tiết Doanh ở trạm xe đợi cô, chạy xe đạp chở cô đi hóng gió.
Cơn gió mùa hè khe khẽ mang theo chút hơi lạnh.
Thường Đình ngồi ở phía sau kéo eo cô ấy, hai chân đung đưa, híp mắt thoải mái hưởng thụ cơn gió mát mẻ phà vào mặt, vừa tò mò hỏi: “Cậu và lớp trưởng Chu nói chuyện thế nào rồi?”
“Hòa rồi.” Tiết Doanh chậm rãi trả lời: “Cậu ấy đồng ý quen tớ rồi.”
“?” Nếu không phải đang ôm eo của cô ấy thì chắc Thường Đình đã bị dọa ngã xuống.
“Có ý gì! Cậu ấy tỏ tình rồi cậu đồng ý sao?”
“Tớ cũng cảm thấy là cậu ấy tỏ tình với tớ.” Tiết Doanh nói: “Quả nhiên cậu ấy thầm yêu tớ.”
Thường Đình nghe thấy khẽ run rẩy: “Không phải thế sao?”
“Biểu hiện lần trước của cậu ấy quá rõ ràng, bị tớ nhìn ra.” Tiết Doanh đắc ý nhướng mày: “Tớ nói giữa bạn bè và người yêu chỉ chọn một trong hai, muốn làm bạn với tớ thì đừng có ôm suy nghĩ đó, có suy nghĩ đó thì đừng làm bạn với tớ.”
Thường Đình nâng mắt, kinh ngạc nhìn bạn thân rồi lắp bắp nói: “A Doanh, cậu cũng độc ác quá đi.”
Tiết Doanh: “Không ác với cậu ấy một chút thì không được, lớp trưởng Chu là người thế nào cậu hiểu mà, nếu tớ không ép cậu ấy thì cậu ấy sẽ thầm yêu tớ cả đời.”
Thường Đình nói tiếp: “Nhưng cậu có thích cậu ấy không?”
“Tớ không thích cậu ấy thì làm sao đồng ý quen cậu ấy chứ.” Tiết Doanh bật cười.
Tuy mùa xuân đã qua rồi nhưng vẫn đơm hoa kết trái.
Thường Đình quay trở về lần nữa, cảm thấy vừa xa lạ vùa thân thuộc với mọi thứ xung quanh.
Cô trở về nhà, trong nhà có bụi bậm cũ kỹ, cô và Tiết Doanh quét dọn lau chùi.
Cây quả anh đào trong sân đã kết đầy trái tròn lủm đỏ mộng.
Hai người xách cây thang nhỏ leo lên hái.
Qua một lúc Chu Tài mới cầm theo một cái giỏ đầy đồ ăn đi qua, vừa vào cửa đã nhìn thấy hai người đang vây quanh cây quả anh đào.
Chu Tài đặt giỏ lên bàn trong sân hỏi: “Bạn học Thẩm của cậu không tới à?”
“Có chút việc, buổi chiều anh ấy mới đến.” Thường Đình cầm cái chậu đi hứng nước rồi bỏ quả anh đào vào trong rửa sạch.
Trước khi đến cô hỏi Thẩm Đàm có muốn đi cùng không, Thẩm Đàm vốn đã đồng ý nhưng khi đó lại bị Phó Vân Hiên kéo đi lao động khổ sai, đành phải tới buổi chiều mới chạy đến.
Chu Tài đi qua đứng ở dưới cây nhận lấy cành anh đào Tiết Doanh cắt xuống, vừa hỏi đề thi của Thường Đình, hai người trao đổi điểm số tốt nghiệp với nhau.
Tiết Doanh không nghe, nghe cũng không hiểu, cô ấy nghiêm túc cắt cành anh đào, sau khi được kha khá rồi mới trèo xuống thang đi tắm.
Sau khi hai người nói chuyện đủ rồi, cô ấy mới từ từ nói: “Nói gì thì nói, chắc nhập học chúng ta sẽ không cùng một trường.”
Thường Đình nâng mắt nhìn Chu Tài, người này bình tĩnh nói: “Cũng không ảnh hưởng gì.”
Tiết Doanh ngồi xuống cạnh bàn, một tay chống cằm, cười như không cười nhìn cậu: “Vậy cũng chưa chắc, thế giới bên ngoài nhiều cám dỗ như thế, đàn chị xinh đẹp cũng rất nhiều.”
Chu Tài: “Tớ không thích đàn chị xinh đẹp, tớ chỉ thích cậu.”
Thường Đình tự lấy anh đào bỏ vào miệng ăn, ánh mắt nhìn hai người một cách sâu xa.
Làm gì vậy, khi dễ bạn trai mình không có ở đây phải không!
Ba người ăn trưa ở nhà Thường Đình, buổi chiều Chu Tài phải trở về nhà trông tiệm cho nên phải đi trước, Tiết Doanh ở lại chơi với Thường Đình, chẳng mấy chốc cũng bị Thường Đình đuổi đi.
“Đi đi đi, cậu cứ cách mấy giây là nhìn ra bên ngoài, tớ biết cậu không nỡ rời xa lớp trưởng Chu, người cậu thương nhất đã không phải là tớ nữa rồi!” Thường Đình đẩy Tiết Doanh đi ra ngoài.
Tiết Doanh: “Đừng nghĩ là tớ không biết bạn trai cậu gửi tin nhắn nói sắp tới nên cậu mới đuổi tớ đi!”
Thường Đình chớp mắt với cô ấy, cười rất gian xảo: “Vậy cậu muốn ở lại không?”
Tiết Doanh đưa tay véo mặt của cô, xoay người rời đi.
Buổi chiều Thẩm Đàm tới nơi, thời tiết thay đổi trở nên khá mát mẻ.
Thường Đình mở cửa cho anh, thấy trên tay anh còn cầm không ít đồ bèn hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đồ ăn.” Thẩm Đàm nói xong mặc cho cô cầm đồ ăn rời đi.
“Toàn là đồ ăn vặt sao? Oa bạn học Thẩm, anh như vậy sẽ bị béo đó có biết không?” Thường Đình đặt đồ ăn lên bàn.
Thẩm Đàm: “Cho bạn của em nữa, anh không quan tâm họ có béo không.”
Thường Đình nâng mắt nhìn anh, sau đó chỉ vào mình nói: “Vậy em thì sao?”
Thẩm Đàm khom lưng đưa tay nhéo mặt của cô: “Em thế nào cũng đẹp.”
Ai cũng thích nghe lời ngon tiếng ngọt.
Thường Đình cười híp mắt, sau khi ngồi ở trong nhà được một lúc bèn dẫn Thẩm Đàm ra ngoài đi dạo, cho anh xem nơi mình lớn lên từ nhỏ, còn có những người dân thân thiện ở gần đây.
Khi hai người đi ngang qua cửa hàng tiện lợi của nhà Chu Tài còn có vài vị khách, Chu Tài đang bận rộn, Tiết Doanh đi đến chào hỏi.
Tiết Doanh nói: “Ra ngoài dạo chơi à? Tốt nhất đừng đến chỗ phố Bắc Nam, nếu như bị em gái của Tiểu Bắc nhìn thấy thì toi đời.”
Vẻ mặt Thường Đình mông lung: “Không phải nói đã thoát khỏi ám ảnh rồi sao?”
“Ám ảnh là ám ảnh bị giả mạo lừa gạt, chứ không phải là ám ảnh yêu mà không được.” Tiết Doanh giơ tay vỗ vai cô, vẻ mặt đồng cảm.
Thường Đình hoảng sợ đến mức kéo Thẩm Đàm lập tức thay đổi phương hướng.
Nhịp sống vào mùa hè du dương, chầm chậm cũng rất tha thiết.
Lớp 12 được nghỉ nhưng những người khác thì không.
Vào giờ tan học, nhóm học sinh tấp nập trên con phố.
Ven đường có cửa hàng bán hoa, một cậu nhóc 7, 8 tuổi đang trông chừng.
Trên bảng hiệu ở bên cạnh có viết mấy chữ to: “Cuộc sống thật khó khăn”, đứa bé thở dài, anh chị mua giúp em vài bông hoa đi ạ.
Ngôn Tình Tổng Tài
Thẩm Đàm lướt nhìn Thường Đình đang nói chuyện với vài bạn học trước kia, đưa tay chọn lấy vài nhánh hoa mà cậu bé đưa tới.
Cậu bé vô cùng nghe lời, vừa chạy vừa cất tiền trong túi, đi đến bên cạnh Thường Đình đưa bó hoa tới, giọng nói giòn tan: “Anh trai đó tặng chị ạ.”
Thường Đình nhận lấy bó hoa, nhìn về phía cậu bé đang chỉ, Thẩm Đàm đứng cạnh tiệm hoa, chớp mắt nhìn cô.
Dáng vẻ uể oải nhưng lại khá dịu dàng đến bất ngờ.
Thường Đình lập tức bỏ lại bạn cũ chạy vào trong lòng của Thẩm Đàm.
Buổi tối nhóm Tiết Doanh đến nhà của Thường Đình tụ tập, đồ ăn vặt mà Thẩm Đàm mua phát huy tác dụng.
Mọi người lúc thì chọc ghẹo Tiết Doanh và Chu Tài quen nhau, lúc thì đòi thay Thường Đình đóng cửa không để Thẩm Đàm cướp người đi.
Bầu không khí vừa vui vẻ vừa náo nhiệt.
Sau khi mọi người đi về, Thường Đình ngồi cạnh bàn đá trong sân, cầm lấy bó hoa buổi chiều được tặng đưa lên mũi khẽ ngửi.
Thẩm Đàm ngồi đối diện cô, nhúng quả anh đào rửa trong nước.
Một tay Thường Đình chống cằm, chớp mắt nhìn anh.
Hai người không ai nói câu nào nhưng bầu không khí rất hòa hợp.
Cô nhớ tới chàng trai trước mắt đã chịu những cực khổ trong quá khứ, thoáng chốc trong lòng hơi chua xót.
Một lát sau Thường Đình nói: “Thẩm Đàm.”
Thẩm Đàm miễn cưỡng ừ một tiếng, động tác trong tay vẫn không ngừng.
Thường Đình nói: “Sau này em sẽ bảo vệ anh thật tốt.”
“Hả?” Thẩm Đàm nâng mắt nhìn.
Vẻ mặt Thường Đình rất nghiêm túc, đưa hoa trong tay tới: “Bảo vệ anh có thể sống yên ổn ở trong lòng em.”
Bởi vì anh là anh hùng độc nhất vô nhị thuộc về em.
Thẩm Đàm nhận lấy bó hoa, còn đút quả anh đào cho cô.
Anh nói: “Có em ở đây, không có gì là anh không làm được.”
Chuyện gì anh hùng cũng làm được.
Anh bằng lòng làm anh hùng của người trước mặt.
Thường Đình dẫn Thẩm Đàm ở chỗ này chơi tới gần một tuần mới trở về.
Trong thời gian này nghe nói Tống Hằng sau khi say đã nói gì đó với Thẩm Đàm mà vô cùng sụp đổ.
Cô vừa tò mò vừa ngột ngạt, hỏi Thẩm Đàm rốt cuộc Tống Hằng đã nói gì.
Thẩm Đàm thản nhiên đáp: “Nói từ nay về sau cậu ấy bằng lòng làm em trai anh.”
Thường Đình nghe xong mang vẻ mặt khiếp sợ, sau này gặp lại Tống Hằng còn mang vẻ đồng tình sâu xa, tỏ ý đã hiểu sự suy sụp của cậu ta.
Trước kỳ nghỉ hè một tháng đều rất mát mẻ, mãi đến ngày học huấn luyện quân sự vào năm nhất thì đột nhiên thay đổi, rõ ràng đã nóng dần lên.
Thường Đình đúng như ý nguyện thi cùng một trường với Thẩm Đàm ở thành phố kế bên, đúng lúc Chu Tài cũng ở đây, chẳng qua là chuyên ngành của ba người họ không giống nhau.
Đại học lại là một giai đoạn mới.
Thường Đình có bạn cùng phòng mới, chung sống khá vui, cùng nhau giải quyết đủ loại thủ tục, sau khi nhận đồng phục quân sự xong thì đi tập họp.
Trên sân thể dục đều là những gương mặt lạ lẫm, tươi trẻ và non nớt.
Huấn luyện viên rất uy nghiêm, nhưng cũng khá hài hước cho họ chịu không ít cực khổ, cũng xem như là một trải nghiệm mới mẻ.
Sau khi giải tán, thần kinh căng thẳng của Thường Đình cũng được thả lỏng, mệt mỏi cả ngày trông ngóng chờ đợi đến buổi tối đi tìm Thẩm Đàm ăn một bữa ngon.
Lúc nghỉ ngơi, mấy bạn cùng phòng ở bên cạnh đang lướt điện thoại tám chuyện về sinh viên.
Khoa nào có đàn anh, đàn chị hay tân sinh viên nổi tiếng đều được đào lên hết.
“Cho các cậu xem anh chàng đẹp trai bên khoa Luật năm nay nè!” Bạn cùng phòng đưa điện thoại đến trước mặt Thường Đình, cô nâng mắt nhìn thì thấy Thẩm Đàm mặc bộ quân phục xuất hiện ở trước mặt.
Thường Đình khen ngợi nói: “Đẹp trai thật!”
“Đúng vậy!” Bạn cùng phòng khen cô thật tinh mắt: “Nghe nói người của khoa Biểu diễn đã có ý định đào chân tường nhà người ta.”
Bạn cùng phòng cảm thán: “Người này đã chèn lấn ép toàn sinh viên của năm nay.”
“Tên là gì thế?” Một bạn cùng phòng khác hỏi.
“Thẩm Đàm!” Bạn cùng phòng vô cùng chuyên nghiệp, nắm được tình báo rất đầy đủ: “Là trạng nguyên của bang khoa học tự nhiên năm nay đó, cậu biết không?”
Thường Đình lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thẩm Đàm, hỏi anh muốn ăn gì.
Một bạn cùng phòng khác nói: “Trong lòng tớ không có chút dao động, bởi vì tớ biết người đẹp trai thế này căn bản đều có chủ.”
Cuộc thảo luận sôi nổi vì vậy mà dừng tại đây.
Các bạn cùng phòng nản lòng bày tỏ: “Đúng vậy, đều là của người khác, tớ hận!”
Thường Đình ở bên cạnh không dám nói lời nào.
Danh tiếng trạng nguyên bang khoa học tự nhiên còn có gia trị nhan sắc đẹp trai, đương nhiên độ hot của Thẩm Đàm rất cao.
Thảo luận trên diễn đàn trường cũng rất nổi, dựa theo tình báo của nhóm chị em bạn dì, khi gặp người khác tỏ tình thì anh chàng trạng nguyên sẽ nói đã có bạn gái.
Sau khi bạn cùng phòng của Thường Đình nhìn thấy tin tức này lập tức kêu gào, hiện thực thật tàn khốc, một chút tia may mắn trong lòng cũng bị mất!
Buổi tối Thẩm Đàm và Thường Đình ra ngoài ăn cơm bị bạn bè nhìn thấy, người không sợ trời không sợ đất bèn tiến lên hỏi thăm, nhận được câu trả lời đây là bạn gái tôi thì rất hâm mộ.
Bạn gái của trạng nguyên là ai, câu đố này trong vòng 3 tiếng đã có đáp án.
Cuộc sống của Thường Đình cũng không có gì trắc trở.
Từ trước đến giờ cô đều là kiểu người nghiêm túc học hành không chủ động gây sự.
Ngược lại bạn trai cô không để cho người khác đỡ lo gì cả, quá nổi tiếng, đoạt luôn danh tiếng của những người khác, bị một nhóm nhỏ đàn anh đàn chị trong khoa Luật để mắt tới.
Thẩm Đàm không để những người này ở trong mắt nhưng người ta lại rất để ý tới anh.
Sau mấy lần giao chiến đều bị thua, có người suy nghĩ lệch lạc lợi dụng thế lực ở ngoài trường quấy rối.
Kết quả như đá phải tấm cửa sắt, nghĩ rằng Thẩm Đàm là một tên nhóc nghèo nàn không quyền không thế, lần này khiến Phó Vân Hiên ra mặt.
Thường Đình ở tòa giáo vụ nhìn thấy Thẩm Đàm và Phó Vân Hiên ra ngoài, bên cạnh có mấy người đàn ông mang giày tây đang nói gì đó với nhau, mà vẻ mặt của các anh chị khóa trên đều trắng bệch rồi ửng đỏ trông rất lúng túng.
Cảnh tượng năm đó lại xuất hiện khiến Thường Đình bật cười.
Thẩm Đàm nhìn thấy Thường Đình bèn bỏ Phó Vân Hiên một mình đối phó, còn mình đi xuống lầu trước.
Hôm nay đã là mùa xuân của một năm mới sắp đến, trong khuôn viên trường trăm hoa đua nở.
Năm mới này nhóm Khúc Huy đến tìm Thẩm Đàm họp mặt, một nhóm người chơi đến rất khuya.
Gió vào đêm xuân xen lẫn mùi hoa tản ra khắp nơi, khi đi ngang qua cánh hoa màu trắng còn lặng lẽ rơi xuống trên vai người đi đường.
Thường Đình vào đại học năm 3 chuyển ra ngoài ở, cuộc sống ký túc xá ở học kỳ hai không thuận hòa lắm.
Sau khi họp mặt xong thì không có xe, may mà nơi ở cách không xa.
Thẩm Đàm cõng cô trên vai đi dạo trên con đường hoa vào buổi tối, người trên lưng rất nhẹ khiến anh rất cẩn thận dè dặt, sợ rằng buông lỏng tay thì người sẽ biến mất.
Thường Đình đưa tay sờ trán của anh hỏi: “Anh uống say à?”
“Không có.” Thẩm Đàm nói: “Có em ở đây anh không thể uống say được.”
Thường Đình chớp mắt hỏi: “Tại sao?”
“Uống say sẽ không nhìn thấy rõ em nữa.” Thẩm Đàm cõng cô, từng bước đều rất kiên định và trầm ổn đi về trước, anh nói: “Nếu như khi em cần anh mà anh uống say, anh sẽ hối hận cả đời.”
Thường Đình nghe xong bèn cong mắt cười, hai tay vòng qua cổ anh, trông rất ỷ lại dựa vào anh.
Cơn gió vào xuân và hoa nở dưới ánh trăng đều rất dễ khiến người ta đắm chìm trong đó.
Vào lúc Thường Đình buồn ngủ dựa vào vai anh, đột nhiên nghe thấy Thẩm Đàm gọi cô: “Thường Đình.”
Thường Đình hồn nhiên ngáp một cái, lấy lại tinh thần hỏi: “Hả?”
Thẩm Đàm bước tới trước, trong mắt ngập tràn ý cười: “Anh thích em.”
Thường Đình chớp mắt.
Thẩm Đàm nói: “Chỉ thích em.”
Trong mắt Thường Đình hiện rõ sự vui vẻ.
Anh đi một bước nói một lần.
Cảm giác chân thành nhất, cũng mãnh liệt nhất..