Chapter 25
" Khó nuốt quá ! " là suy nghĩ chung của Jin Bora và Oh Ki Yul trong bữa tối.
1 bàn ăn không có gì để chê bai. Đầy đủ món, hương vị tuyệt vời nhưng người ăn thì đang như bị tra tấn.
" Ki Yul à ... "
" Bora à ... "
Cả 2 cùng lên tiếng 1 lúc. Nhưng người này thấy người kia cũng có suy nghĩ giống mình nên những lời đang sắp tuột ra khỏi
môi lập tức biến mất.
" À ... ờ ... cô nói trước đi ! "
" Không ... không có gì hết. Quên đi ! " Bora ấp úng.
Và 2 người lại cúi gằm mặt xuống, cố kết thúc bữa tối để thoát khỏi tình trạng ngượng ngập đầy căng thẳng này.
Sau khi ăn xong, Ki Yul vội vã đi vào phòng riêng. Anh đóng sầm cửa lại rồi tìm tới ... bức tường gần nhất. Anh vừa dộng
đầu mình vào tường côm cốp vừa rên rỉ:
" Trời ơi, sao con ghét mình quá đi mất ?! "
Chỉ bằng 1 hành động được thực hiện trong vô thức, anh đã phá hỏng hoàn toàn những gì cô và anh đã có trong mấy ngày
qua. Chỉ vì 1 giây không kiềm chế nổi mình ....
Anh ngồi phịch xuống sàn, vò đầu gãi tai suy nghĩ. Bây giờ có bào chữa thế nào đi nữa thì cũng là công cốc. Tại sao só phận
lại đùa giỡn với anh như vậy ? Tại sao những nụ hôn mà anh và cô đã có lại toàn diễn ra trong hoàn cảnh trớ trêu như thế
này chứ ?
Anh sẽ nói gì với cô đây ? " Bora, tôi chỉ đùa thôi ! " hay " Tôi chỉ vô tình hôn cô thôi. " hay vân vân và vân vân ... Nói thế
nào đi nữa thì cô sẽ hiểu sai về anh hoặc không thì anh sẽ nhận được 1 cái tát trời giáng.
Sáng ngày thứ 9.
Bora sải chân chạy trên bờ biển. Những bước chân dồn dập đạp lên những tia nắng mai nhàn nhạt đầu tiên đang hắt lên từ
phía chân trời xa. Vừa chạy cô vừa quệt mồ hôi trên trán bằng chiếc khăn bông vắt trên cổ, cố gắng tập trung nhìn vào con
đường trước mặt.
Không nghĩ gì hết. Không nghĩ gì hết.
Làm ơn ....
Chạy dọc theo bờ biển được 1 lúc, cô dừng lại, cúi người xuống thở hổn hển. Mồ hôi lăn lăn trên trán, trên mặt rồi rơi xuống
lớp cát dưới chân cô.
Bora từ từ đứng thẳng người lên. Mỗi khi dừng lại nghỉ cô lại nghĩ về việc chiều qua. Nghĩ về ý nghĩa của hành động kì lạ đó
của anh. Đây không phải là 1 trò đùa, cô có thể khẳng định điều đó. Kinh nghiệm và những gì cô hiểu được về con người
anh giúp cô khẳng định điều đó.
Cô chạm nhẹ ngón tay mình lên bờ môi. Có khi nào ....
Bora trở về nhà, lặng lẽ tháo giày ra rồi đi vào bếp.
Căn bếp mà đáng lẽ ra phải vắng lặng như lúc cô đi thì đột nhiên lại có người ở trong. Người đó quay lạ, ngượng ngùng lên
tiếng:
" Chào ... "
Bora khẽ đáp lại:
" Chào. "
Trông thấy Ki Yul, mọi câu hỏi đang có trong đầu Bora chợt tan biến sạch. Cô chỉ còn biết đứng ngây người ra bối rối ...
Làm ơn ....
Sau bữa sáng, Ki Yul ra bờ biển ngồi ném sỏi. Từng viên sỏi nảy tưng tưng trên mặt nước 1 quãng rồi mới chìm nghỉm
xuống đáy nước. Càng ném, tâm trạng anh càng trở nên tồi tệ. Thay vì để cho những viên sỏi bay ra xa hơn thì anh lại ném
chúng xuống mạnh hơn. Mặc cho những hạt nước li ti bắn lên mặt, lên áo ...
Bora ngồi trước mái hiên râm mát nhìn về phía khơi xa. Lòng nặng trĩu. Chưa bao giờ cô thấy khó xử hơn lúc này. Bora ghét
cái cách Ki Yul tránh mặt cô. Ở trong 1 nhà nhưng từ tối qua đến giờ chưa lúc nào anh nói với cô 1 câu ra hồn, chỉ toàn
những câu vô thưởng vô phạt ...
Thà rằng mọi thứ cứ như cũ còn hơn.
Làm ơn ...
Ki Yul hờ hững bước đi trên con đường vắng. Gió mang theo mùi muối chạy qua từng tán cây ngọn cỏ. Anh ngửa mặt lên
ngắm nhìn mây trời. Bora sẽ không để mọi việc trôi qua nhanh chóng như hôm trước nữa. Anh biết cô sẽ cần 1 câu trả lời từ
phía anh.
Ki Yul đẩy cánh cổng rồi đi vào trong. Anh vừa đi vừa nheo mắt lại trước cái nắng trưa hè. Anh thầm ước sao trời không
mưa đi cho rồi, thời tiết có nhất thiết cứ phải trái ngược với tâm trạng con người sao ?
Và anh đứng khựng lại.
Bora đang ngồi lù lù trước mái hiên. Không làm gì hết ngoại trừ nhìn chằm chằm về phía cổng - hướng mà anh vừa đi vào. "
Chẳng lẽ cô ấy ngồi đây từ sáng đợi mình sao !? ". Anh biết mà ! Bora sẽ không buông tha anh trừ khi cô có được câu trả lời
cô muốn.
Đã thế thì anh sẽ cho cô câu trả lời đó !
Ki Yul sải bước về phía trước. Bora hơi ngạc nhiên khi anh tự dưng hùng hổ tiến về phía cô. Đột nhiên, anh dừng lại trước
mặt cô và nói:
" Đến lúc hạ màn rồi ! "
Ki Yul nắm lấy cổ tay Bora, lôi cô vào trong nhà. Bora kêu lên:
" Anh làm gì vậy, Oh Ki Yul !? Anh đang làm tôi đau đấy ! "
Nhưng dường như Ki Yul chả để tâm tới lời của cô. Anh cứ thế lôi xềnh xệch cô đi. Mà chính anh cũng không hiểu mình đang
định đi tới chỗ nào trong nhà nữa. Vừa kéo tay Bora, anh vừa lầm bầm:
" ... Thật ngu ngốc hết sức ! Đàn bà con gái đâu có thiếu mà tại sao lại đi đâm đầu vào yêu 1 đại tiểu thư bạo lực, khó ưa,
kiêu ngạo ?! Tệ hại hơn nữa là cô ta lại đã đem lòng yêu 1 gã khác chỉ bằng 1 góc của mình, thế mà vẫn cứ mơ mộng hão
huyền ... "
Bora tự nhủ: " Anh ta mắc chứng gì vậy ?! ". Cô liền giằng tay ra rồi quát to:
" Anh bị làm sao đấy !? "
Ki Yul dường như tỉnh ra 1 chút. Anh bình thản nói bằng giọng trầm trầm vô cảm:
" Tôi đang giải quyết tình trạng khó chịu giữa chúng ta. Chẳng phải đó là điều cô muốn hay sao !? "
Bora mắt tròn mắt dẹt nhìn anh: " Giải quyết kiểu gì thế này !? "
Bất ngờ, Ki Yul thẳng tay xô mạnh Bora vào tường. Anh giữ chặt đôi vai cô trong 2 bàn tay của mình và nhìn thẳng vào cô:
" Tôi rất hối hận vì ngày đó đã kí hợp đồng với cô. Không, phải nói là hối hận vì đã theo mẹ tôi tới buổi xem mặt đó. Đáng lẽ
tôi không nên gặp cô mới phải ... "
Bora ngoảnh mặt đi:
" Bây giờ vẫn chưa muộn đâu ! "
Ki Yul vẫn nhìn chằm chằm vào cô:
" Cô đáng lẽ không nên xuất hiện trong cuộc đời tôi. Cô đã làm xáo trộn mọi thứ tôi có. Cô khiến tôi phải đối diện với những
thứ cảm xúc kì lạ mỗi khi tôi nghe thấy tiếng cô, trông thấy bóng dáng cô, nghĩ về cô. Cô làm tôi không còn là chính mình
nữa ... "
Bora từ từ quay đầu lại.
" Cô có biết tôi thấy khó chịu thế nào khi phát hiện ra cô đã thầm yêu Seo Yoo Ha không ? Tại sao tôi phải quan tâm tới
chuyện tình cảm của 1 cô công chúa kiêu ngạo như cô chứ ?! Nếu không có cô thì tôi đã không gặp nhiều phiền toái như bây
giờ ... " Giọng Ki Yul như vỡ ra.
Anh gục đầu xuống, đôi tay đang giữ lấy vai cô dường như không còn sức lực.
Làm ơn ....
Những từ ngữ Ki Yul vừa nói trở nên lùng bùng trong tai Bora. Cô tự hỏi mình tại sao lại mất tỉnh táo thế này. Cô đang trông
đợi điều gì từ anh chứ ...
2 bàn tay Ki Yul rời khỏi vai Bora nhưng không buông thõng xuống mà dần dần đi lên. Chúng ôm lấy khuôn mặt đang ngơ
ngác của cô thật nhẹ nhàng trước khi chủ nhân của đôi tay đó tiến sát tới gần cô.
" Tất cả chỉ vì tôi yêu em, Jin Bora ! "
Lời thì thầm khe khẽ và những nụ hôn là điều duy nhất mà Bora cảm nhận rõ ràng nhất trong giờ phút này ...
Làm ơn ... cho khoảnh khắc này đừng biến mất !