Chapter 26
Bora chán nản rời khỏi căn nhà của người trông nhà của Ki Yul. Trên hòn đảo này chả còn nơi nào khác anh có thể tới. Tại
sao anh lại lảng tránh cô như thế chứ ?
flashback ....
Ki Yul buông tay khỏi Bora. Anh khẽ nói:
" Có lẽ giữa chúng ta không nên tồn tại mối quan hệ này ! "
... end flashback.
Và anh lặng lẽ đi ra khỏi nhà. Trước khi Bora kịp phản ứng lại.
Ki Yul đã đi đâu ? Tại sao anh lại né tránh ? Chẳng lẽ đối với anh, tình yêu dành cho cô lại là 1 thứ trái cấm sao ? Chẳng lẽ
anh không cần 1 câu trả lời từ phía cô sao ?
Cô phải tìm ra anh. Phải cho anh thấy mọi suy nghĩ, tình cảm của cô dành cho anh. Muốn anh nghe thấy câu trả lời của cô
...
Đang miên man suy nghĩ thì Bora khựng lại. 1 nhóm người từ đâu xuất hiện đứng chắn ngay trước mặt cô. 1 người trong số
đó lên tiếng:
" Cô Bora, xin mời cô theo chúng tôi trở về, theo lệnh của bà chủ tịch. Mong cô có thái độ hợp tác ! "
Bora lạnh lùng đáp:
" Các người đang đe dọa tôi sao !? Còn không mau tránh ra ! "
Người đó bình thản nói:
" Chủ tịch yêu cầu cô trở về trong ngày hôm nay. Và bà chuyển lời cho cô rằng nếu cô không làm theo lời bà thì cô không
còn là con gái bà nữa ! "
Bora vội giấu sự sửng sốt trong mắt mình trước mặt đám người đó. Bà mẹ cô quyết làm căng rồi !
Bora nuốt khan rồi nói:
" Tôi sẽ cùng các người trở về. Trong hôm nay là được chứ gì ! Chịu khó chờ tôi đến trước khi mặt trời lặn ! "
Những người đó trao đổi với nhau cái nhìn ái ngại. Bora bèn nói tiếp:
" Tôi sẽ không trốn đâu. Các người cất công tới tận đây thì chắc chắn đã bố trí người ở ngoài cảng rồi nên tôi có trốn cũng
chẳng ăn thua gì ! Tôi hứa danh dự sẽ trở về với các người trong ngày hôm nay, được chưa ? "
" Mong cô giữ lời ! "
Sau đó, Bora vội vã chạy khắp nơi tìm Ki Yul. Đôi chân cô dường như đã dẫm qua hết mọi ngóc ngách trên hòn đảo này. Thở
không ra hơi. Mồ hôi thấm ướt áo. Vừa chạy, cô vừa lầm bầm: " Ki Yul, rốt cuộc anh đang ở chỗ quái nào vậy !? "
2 bàn chân cô đang sưng vù lên nhưng cô không dừng lại. " Sắp hết thời gian rồi ! " cô nhìn về phía đường chân trời nghĩ
thầm. Nếu không tìm ra Ki Yul trước khi bị bắt về thì sau này sẽ khó có cơ hội gặp được nhau ...
" Phải rồi ! Còn 1 chỗ ! "
Bora reo lên. Sao cô không nghĩ tới chỗ đó sớm hơn ?
Gió biển lồng lộng thổi ...
Ki Yul ngồi trên 1 tảng đá lớn, hướng tầm nhìn ra phía biển. Mặt biển dưới nắng lấp lánh xanh như ngọc. Từng đợt sóng
nhấp nhô, nhấp nhô gối lên nhau xô đẩy nhau vào bờ. Mây trắng xốp như bông ùn lên sáng rực 1 góc trời. Nơi này vẫn luôn
là địa điểm ngắm cảnh ưa thích của anh vào mọi lúc ...
Anh tự hỏi mình Bora sẽ nghĩ gì về anh đây ? Liệu cô có chấp nhận nổi sự thực đó không ? Liệu trái tim cô có thể dành 1 chỗ
cho 1 tình yêu mới không ?
Anh cười 1 mình. Đúng là điều đó thật khó chấp nhận ! Nếu là anh thì anh cũng không thể thay thế ngay lập tức mối tình đầu
của mình bằng 1 tình yêu mới được. Anh sợ câu trả lời đấy. Anh sợ phải nghe thấy từ " xin lỗi " thốt ra từ đôi môi ấy. Đáng
lẽ anh không nên đưa cô tới đây, đáng lẽ anh không nên để tình cảm của mình bộc lộ ra ngoài. Đáng lẽ anh nên là gã đáng
ghét trong mắt cô ấy còn hơn ...
Ki Yul đứng dậy phủi quần áo. Anh mệt mỏi quá rồi ! Cứ nghĩ nói ra sẽ thấy dễ chịu hơn nhưng thực tế lại trái ngược hoàn
toàn. Nó dìm anh vào 1 nỗi sợ mơ hồ. Nó khiến anh thấy bất an với chính mình ...
Ki Yul đút tay vào túi quần rồi lững thững đi dọc theo con đường dốc - con đường mà Bora và anh đã từng cùng đạp xe đi
xuống. Giờ thì chỉ còn mình anh đi mà thôi ...
Bora đặt chân lên bậc thang cuối cùng, thở hổn hển. Không có anh ở đó. Cô bèn bắc loa mồm gọi to:
" Ki Yul ! Oh Ki Yul ! "
Cô muốn gọi to tên anh thêm nữa, nhưng cô không còn chút sức lực nào nữa. Đôi chân rã rời. Cổ họng khô rát. " Tại sao
anh lại không ở đây hả Ki Yul ?! " Nước mắt cô chỉ chực tuôn ra ngoài. Bất lực. Mệt mỏi. Thất vọng ...
Ki Yul quay đầu lại. " Hình như có người gọi mình ! " Nhưng tiếc thay, tiếng lá khô xào xạc trong gió đã đánh tan mối nghi
ngờ của anh. Anh lại tiếp tục bước đi ...
Bora chán chường đi xuống. Đôi chân mỏi mệt cứ bước đi, bước đi 1 cách vô thức ...
Những người do mẹ cô phái tới đang đứng chực sẵn gần căn nhà của Ki Yul chờ cô. Bora ngẩng lên nhìn họ rồi nhẹ nhàng
nói trước khi họ kịp lên tiếng:
" Cho tôi thêm 1 vài phút nữa thôi ... "
Cô lặng lẽ vào nhà, tìm 1 mảnh giấy và 1 cây bút. Đặt giấy và bút lên mặt bàn ăn, cô kéo ghế ra rồi ngồi vào.
Trống rỗng. Không nghĩ ra bất cứ thứ gì trong đầu. Ngòi bút đang ở ngay trên mặt giấy nhưng người cầm bút lại chỉ biết
ngồi trơ ra ngó tờ giấy trắng xóa. Tại sao lúc này cô lại không thể nghĩ ra bất cứ điều gì cơ chứ ? Cô đã chờ đợi giây phút
được thể hiện tình cảm của mình ra ngoài lâu lắm rồi cơ mà ...
1 dòng chữ ngắn ngủi nằm gọn lỏn giữa tờ giấy trắng. " Em yêu anh " là tất cả những gì Bora có thể viết ra được trong lúc
này. Cô muốn viết nhiều hơn, muốn cho anh biết nhiều hơn nhưng không có anh ở đây, cô không thể viết thêm được gì nữa
...
Bora cầm tờ giấy dán lên mặt tủ lạnh. Nếu anh trở về đây thì anh nhất định sẽ trông thấy nó. Liệu 3 chữ này đã đủ để anh
hiểu hết những gì cô muốn nói chưa ? ...
Bora thay 1 bộ quần áo khác rồi đi ra khỏi nhà. Cô tiến đến trước mặt những người kia và nói:
" Tôi sẵn sàng rồi, đi thôi ! "
Trong khi đó ...
Ki Yul bước chậm rãi trên con đường vắng. Cũng là nơi đây anh đã cầm lái chiếc xe đạp chở Bora trở về. Từ nơi này, anh có
thể trông thấy rõ mồn một những chiếc du thuyền nhỏ đang dập dềnh trên mặt nước, không còn mơ hồ như ở trên kia nữa.
Cũng vì anh có thể trông thấy cảnh quan phía dưới rõ ràng hơn, anh mới nhận ra 1 chiếc thuyền lạ đang rời bến từ 1 vị trí
tách biệt với những chiếc thuyền khác trên đảo này.
Ở trên chiếc thuyền đó là 1 nhóm đàn ông mặc plet đen cùng cà vạt chỉnh tề và 1 người phụ nữ đứng lẫn vào với họ.
Sao bóng dáng người phụ nữ đó trông quen quen ? Mái tóc ấy, vóc dáng ấy ....
" BORAAA ! "
Ki Yul hét lên. Anh vội vàng lao xuống con đường dốc. Cô không thể bỏ đi mà không nói gì với anh được. Không thể !
" BORA ! "
Chiếc thuyền càng lúc càng đi ra xa bến hơn. Bora đứng bên mạn thuyền, hướng tầm mắt về phía chân trời xa. Cô loáng
thoáng nghe thấy tiếng người gọi tên mình hướng ngược lại nên liền quay đầu nhìn về phía đảo, thấp thỏm hi vọng ...
Nhưng những gì Bora trông thấy chỉ là cảnh vật bất động, những ngôi nhà, những chiếc thuyền và cây lá rậm rì... Không có
bất cứ dấu hiệu nào của anh. Âm thanh duy nhất mà cô nghe thấy chỉ là tiếng sóng nước và tiếng động cơ của thuyền. Chán
nản, cô lại quay đầu đi.
" BORA ! "
Ki Yu thở hổn hển, dừng chân lại bên mép con đường dọc theo bờ biển. " Em không thể đi khỏi đây như thế này được ! Em
còn nợ tôi 1 câu trả lời kia mà ! "
Anh đau đáu nhìn bóng con thuyền đang sắp khuất sau đường chân trời, dùng chút sức lực còn lại để hét gọi tên cô:
" BORA ! "
Gió biển lồng lộng thổi ...
Gió tung hê chiếc rèm cửa treo bên cửa sổ bếp lên. Gió lùa vào căn bếp trống vắng. Và gió hất tung tờ giấy Bora dán trên
cửa tủ lạnh. Nó bay lượn vài vòng trong không khí theo hướng gió rồi nhẹ nhàng chui xuống gầm bàn và nằm im dưới đó ...