Bản hợp đồng kì lạ

Chapter 28 part 1
Ki Yul ngẩng đầu nhìn về hướng xuất phát của giọng nói ấy.
Anh ước rằng đây chỉ là ảo giác do nỗi nhớ của anh gây nên mà thôi ...
Chuyện này không thể là sự thật được ! Bora không thể lù lù xuất hiện ở cuộc họp hội đồng quản trị của K-Capital được, nhất
là sau những gì cô và anh đã gây ra. Và hơn nữa Bora mà anh biết không bao giờ có gu thời trang ... kì quái như thế này !
Tiếng gót giày vọng khắp căn phòng họp rộng lớn im phăng phắc. Bora sải bước tới chính giữa gian phòng trước ánh mắt
kinh ngạc của những người có mặt ở đó. Anh họ của Ki Yul, Oh Tae Ha, bình tĩnh lên tiếng:
" Giám đốc Jin, theo tôi biết thì hình như cô không có quyền tham dự vào cuộc họp này thì phải ? Nếu cô đi nhầm đường thì
tôi có thể bảo bảo vệ chỉ đường giúp cô ! "
Bora, trong chiếc áo khoác nam màu đen, lạnh lùng đáp:
" Rất cảm ơn ý tốt của anh. Nhưng tôi tự thấy tôi không phải là người mù đường và tôi có đủ tư cách để tham gia vào cuộc
họp này như các vị đang ngồi ở đây ! "
Tiếng xì xào rộ lên. Những người anh chị họ của Ki Yul trao đổi với nhau cái nhìn thắc mắc. Oh Tae Ha vẫn đứng yên, ngẩng
cao đầu nói:
" Giám đốc Jin, nếu muốn tham gia vào cuộc họp này thì cô phải có số cổ phần đạt tiêu chuẩn trong K-Capital. Nhưng theo
số liệu thống kê gần đây nhất, tôi tin là cô chưa hề mua cổ phiếu của K-Capital chứ đừng nói là có đủ số cổ phần để được
quyền có mặt ở đây ! "
" Vậy anh nên xem lại số liệu cập nhật ngay-lúc-này đi ! "
Bora rút từ đâu ra 1 tập tài liệu và đẩy nó trượt đến trước mặt Oh Tae Ha. Cô nói đủ to để tất cả những người có mặt nghe
rõ lời của cô:
" Tôi đã được Chủ tịch hội đồng quản trị của K-Capital, ngài Oh Ji Young, chuyển nhượng 5% của số cổ phần của ngài ấy
trong tập đoàn này. Giấy chuyển nhượng có đủ chữ ký và dấu công chứng rồi đấy. Vì lẽ đó, tôi có đủ tư cách hợp pháp của 1
thành viên trong hội đồng quản trị để tham gia cuộc họp này ! "
Tiếng xầm xì lại tiếp tục vang lên.
" Chủ tịch Oh chuyển nhượng cổ phần của ngài ấy cho cô ta sao ? "
" Ông ấy sao lại cho không người ngoài số cổ phần đấy chứ ? "
Oh Tae Ha và chị em anh ta giở tập tài liệu ra đọc. Vẻ sửng sốt hiện rõ trên gương mặt họ. Bora tự nhấc lấy 1 chiếc ghế
trống ra ình và ngồi vào, đường hoàng hỏi:
" Giờ thì chúng ta bỏ phiếu lại được rồi chứ ? "
Kết quả của cuộc họp này coi như đã được quyết định. Oh Tae Ha thất vọng ngồi phịch xuống, không còn trông đợi được gì
nữa ...
Kết thúc cuộc họp, mọi người lũ lượt đi ra. Ki Yul được 1 nhóm người vây quanh với vẻ mặt hớn hở. Thoáng thấy bóng Bora,
anh liền gạt họ ra:
" Xin lỗi, tôi có chút việc riêng ! "
Bora đang trên đường đi ra thang máy thì bị Ki Yul đón đầu tóm tay cô kéo xềnh xệch đi. Anh không nói gì hết, cứ thế lôi cô
vào thang máy và nhấn nút lên tầng thượng.
Tới nơi, Ki Yul thả tay Bora rồi hỏi bằng giọng cục cằn :
" Em làm cái quái gì ở đây thế ? "
" Anh không thể tỏ ra biết ơn 1 chút đối với người đã giúp anh được sao ? " Bora vừa xoa cổ tay vừa nói.
" Ai cần em chạy tới đây giúp chứ ?! " Ki Yul nóng nảy hét lên.
Bora ngẩng đầu lên nhìn chòng chọc anh. Đây có thật là người đã nói lời yêu với cô không ? " Thái độ gì đây ? "
" Mau về đi ! Em đang làm ọi việc rối tinh lên đấy ! "
Ki Yul nói như ra lệnh nhưng trong lòng anh chỉ mong cô nán lại thêm 1 chút nữa. Có ngờ đâu khi cô xuất hiện đột ngột
trước mặt anh và ra tay cứu anh 1 cách ngoạn mục ? Muốn ôm lấy Bora và nói rằng anh nhớ cô rất nhiều nhưng nghĩ 1
đằng anh lại nói 1 nẻo ...
Ngượng ngập. Anh quay đầu toan bỏ đi thì:
" Đứng lại đó ! "
Ki Yul dừng bước. Đó là giọng Bora sao ? Anh chưa từng nghĩ giọng cô lại nghe ... uy quyền đến như vậy. Và anh từ từ quay
lại.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập từ hướng ngược lại dội tới tai anh. Điều mà Ki Yul cảm thấy ngay sau đó là ... 1 cái
ôm chặt cứng.
" Làm ơn ... đừng bỏ đi ! "
Chưa bao giờ trong cuộc đời Ki Yul lại thấy suy nghĩ của mình trở nên ... kém nhanh nhạy như lúc này. Bao nhiêu dấu hỏi
xuất hiện trong đầu anh mà anh không biết phải giải quyết chúng như thế nào.
" Đây có phải đại tiểu thư Jin Bora mà tôi biết không vậy ? " Anh khẽ hỏi bằng giọng sửng sốt.
" Đúng, và đây là hành động chưa từng có trong đời của đại tiểu thư ấy đấy ! " Bora khẽ đáp.
Cô từ từ buông lỏng vòng tay (trước khi Ki Yul chết ngạt), hít 1 hơi thật dài và nói:
" Anh muốn bỏ đi cũng được nhưng anh phải nghe hết những gì em nói trước đã. " Bora ngập ngừng giây lát, " Ki Yul ... em
yêu anh ! "
" Không thể nào ! "
Bora trợn mắt lên kinh ngạc. Vẫn biết anh là người hay ác khẩu nhưng có người đàn ông nào như anh lại phản ứng với lời tỏ
tình của 1 cô gái bằng cách này không ?
" Sao lại không thể ?! " Bora gân cổ lên hỏi.
" Vì ... vì ... " Ki Yul không ngừng vò đầu gãi tai, " Anh có thể tin em không khi người mà em yêu thực sự là Seo Yoo Ha ? "
Đầu Bora như sắp bốc lửa đến nơi. " Trời ơi là trời ! Tôi đến chết mất thôi ! Sao có lúc cái đầu anh ấy lại tối dạ được như
thế này nhỉ !? "
" Anh ! "
Bora liền túm lấy cổ áo vest của Ki Yul lôi xuống, bắt anh phải nhìn thẳng vào mắt cô. Nhưng nghĩ lại, cô liền buông tay ra
đồng thời đổi giọng:
" Oh Ki Yul, anh nghe cho kĩ đây ! Bora này chưa từng thực lòng yêu Seo Yoo Ha dù chỉ 1 ngày. Đó chỉ là ngộ nhận thôi, em
khẳng định điều đó. Người đàn ông mà em yêu là gã đối tác độc mồm độc miệng, là người có cái đầu cực kì khôn ngoan,
nhanh nhạy trong chuyện làm ăn nhưng nhưng chuyện tình cảm thì ngốc vô cùng. Là anh đấy ! "
Ki Yul ngớ người ra. Bora chột dạ tự hỏi: " Chết ! Hình như mình hơi quá đà thì phải ! "
" Lời em nói có thật không ? Không có lời nào dối trá đấy chứ ? " Ki Yul khẽ hỏi.
" Nếu muốn nói dối thì em chẳng dại gì liều mạng trốn nhà chạy tới đây trong khi đang bị " cấm cung " vì anh cả ! " Bora đáp
chắc nịch.
" Sao bây giờ em mới chịu nói ?! " Ki Yul gắt lên.
Và 1 cái ôm chặt nữa. Bora mừng rơn tự nhủ: " Cuối cùng mình đã làm được rồi ! "
1 lát sau:
" Mà em lấy đâu ra tờ giấy ủy quyền đó vậy ? " Ki Yul buông Bora ra, thắc mắc.

Tối hôm qua.
Bora đi ngủ sớm nhưng trằn trọc mãi vẫn không chợp mắt được. Sau 1 hồi trở mình liên tục, cô bèn ra khỏi giường để xuống
nhà tìm thuốc ngủ.
Cô mò mẫm tìm công tắc đèn hành lang trên tường thì thoáng thấy ánh sáng le lói hắt ra từ khe cửa phòng ngủ của bà Il
Kyung. " Mẹ vẫn chưa đi ngủ sao ? ", cô nghĩ thầm. Toan bỏ đi nhưng rồi Bora nghĩ lại. Cô lặng lẽ tiến đến bên cánh cửa
đang khép hờ đó.
" ... Ha ha, thật thế sao ? Thằng nhóc đó đúng là không thể ngờ mà ! Nó cả gan phá tan cuộc họp gia đình của nhà họ Oh
sao !? "
" ... "
" Ngày mai hội đồng quản trị của K-Capital mở cuộc họp quyết định số phận của nó ư ? Cũng phải thôi, thằng nhóc đó công
khai động chạm đến toàn bộ phe chống đối trong hội đồng quản trị còn gì ! "
" ... "
" Chủ tịch Oh chọn đúng ngày để đi nghỉ nhỉ !? Người duy nhất có thể ra tay cứu được mà vắng mặt thì kể như thằng nhóc
đó toi rồi ! "
Bora kinh hãi bịt chặt miệng lại rồi vội vã trở về phòng.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Cô nóng ruột đi qua đi lại trong phòng: " Sao lại thế này ? Chẳng lẽ anh ấy lại đi nhận
hết tội về mình sao ? Tại sao anh lại làm vậy hả Ki Yul ? "
Cô không thể ngồi yên được. Cô không thể để cho Ki Yul mất hết mọi thứ vì cô được. Cô nhất định phải làm gì đó. Nhất định
...
Điện thoại di động bị tịch thu. Không có Internet. Bora hoàn toàn không có cách liên lạc ra ngoài tìm sự giúp đỡ. Bà Il Kyung
thì đang dùng điện thoại cố định. Giờ thì chỉ còn cách chờ bà đi ngủ mà thôi.
Đêm đó, Bora không hề chợp mắt 1 phút nào. Cô ngồi bó gối bên cửa phòng. Chờ đợi ...
2h sáng.
Đảm bảo bà mẹ đã ngủ say, Bora rón rén bước xuống dưới nhà. Cô len lén nhấn số, sốt ruột lắng nghe từng tiếng tút dài
trong máy. " Nào, nhấc máy đi nào ! ", cô sốt ruột tự nhủ.
" Alô ? " 1 giọng nữ ngái ngủ từ đầu dây bên kia vang lên.
" Thư kí Hwang, là tôi đây ! Nghe cho kĩ những gì tôi sắp nói đây ... "
" Giám đốc ?! " Bora có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của cô thư kí lúc này.
Chapter 28 part 2
Just like destiny (.Inst)
Gần 6 tiếng trước ...
Đó là 1 buổi sáng trời âm u xám xịt.
Bora mặc bộ đồ thể thao đi ra công viên tập chạy dưới sự theo dõi sát sao của 2 gã tay sai của mẹ cô. Chạy được vài vòng,
Bora bèn đi vào 1 nhà vệ sinh trong công viên:
" Cô có ở đó không ? "
" Giám đốc, bên này ! "
" Những thứ tôi cần cô đã mang đến đây chưa ? " Bora thúc giục.
" Đây, thưa giám đốc ! "
Bora cầm cái túi thư kí Hwang đưa cho và lôi những thứ bên trong ra:
" Cô đùa tôi chắc ?! Đây là áo khoác nam mà ! "
Thư kí Hwang vội vàng phân bua:
" Giám đốc bình tĩnh ! Nếu giám đốc mặc đồ như bình thường thì ra ngoài sẽ bị phát hiện ngay. Vì quá bắt mắt mà ! Nhưng
với chiếc áo này, chả ai nghĩ người mặc nó lại là giám đốc đâu ạ ! "
Bora trố mắt nhìn cô thư kí của mình:
" Cô làm cho tôi bao lâu mà bây giờ tôi mới biết cũng có lúc cô suy nghĩ được thấu đáo đấy ! "
Nói rồi cô vội thay bộ quần áo thể thao trên người ra và tròng bộ quần áo mà thư kí Hwang chuẩn bị ình.
" Còn cái này nữa ! "
" Cái gì đấy ? "
" Cặp tóc ạ ! " Thư kí Hwang nhanh nhảu cặp nó lên tóc Bora, " Còn kính nữa ! "
Bora cầm lấy cặp kính râm và đeo lên mắt. Xong đâu đó, cô hỏi:
" Chìa khóa xe mượn của quản lí Choi đâu ? "
" Đây ạ ! " Thư kí Hwang lấy 1 chùm chìa khóa trong túi áo ra, " Giám đốc đi cẩn thận ạ ! "
" Cảm ơn cô ! Nếu cô có bị chủ tịch sa thải thì tôi sẽ đưa cô về làm trợ lý ở nhà hàng của bạn tôi ! " Bora nói giọng an ủi.
Cô thư kí chỉ còn nước cười gượng gạo.
Bora nhanh chân đi ra khỏi nhà vệ sinh 1 cách thuận lợi trước con mắt soi mói của 2 cái đuôi. Giờ thì mọi việc mới chỉ bắt
đầu thôi ...
Chiếc Toyota của quản lí Choi chắc chắn không thể bằng được chiếc BMW thể thao của Bora nhưng bây giờ nó là thứ duy
nhất có thể giúp được cô. Và mục tiêu mà cô đặt ra lúc này là làm sao đến khu nghỉ dưỡng của Chủ tịch Oh rồi trở về kịp
cuộc họp đó.
" Không ngờ có ngày mình lại có thể đi với tốc độ này ! "
Bora tặc lưỡi rồi đạp chân ga. Chiếc kim đo tốc độ liền nhúc nhắc quay vượt qua vạch 100 ...
1 tiếng rưỡi sau ...
Chủ tịch Oh cẩn thận cầm cây kéo làm vườn tỉa cành lá của hàng rào hoa như tỉa tóc cho đưa con cưng của mình. Đang
chăm chút cho vườn cây thì đột nhiên tiếng xôn xao của mấy người làm đã phá tan phút yên bình của ông:
" Không được ! Cô không thể vào đây được ! "
Ông quay đầu về hướng xuất phát của tiếng ồn khó chịu đó. 1 cô gái trẻ đang săm săm đi vào khu vườn bất chấp sự ngăn
cản của những người làm trong khu nhà.
" Giám đốc Jin, cơn gió nào đưa cô tới đây vậy ? " Ông ra hiệu cho những người đang ngăn Bora lui lại.
" Chủ tịch Oh, tôi biết làm thế này hơi đường đột và bất lịch sự nhưng ngài có thể cho tôi ít phút riêng tư được không ? "
Bora lễ phép nói.
1 lát sau ...
" Bây giờ cô cho tôi biết vì sao mới sáng sớm cô đã vượt cả chặng đường dài tới đây để tìm tôi chứ ? " Chủ tịch Oh ngồi trên
ghế sofa bình thản hỏi.
Bora đứng đối diện với ông, nuốt khan rồi đáp:
" Tôi tới tìm ngài về việc của cháu trai ngài, Oh Ki Yul. "
Chủ tịch Oh không tỏ ra bất ngờ trước câu trả lời này. Ông nhướn mày lên:
" Vậy là cô đã biết về phiên họp trưa nay rồi sao ? Tin tình báo của nhà họ Na đáng nể thật ! "
Bora phớt lờ lời khen của bậc tiền bối đang ngồi trước mặt cô:
" Tôi xin đi thẳng vào vấn đề luôn. Liệu tôi có thể cầu xin ở ngài sự giúp đỡ dành cho cháu trai của ngài không ? "
Chủ tịch Oh điềm nhiên rót trà ình và nói:
" Tôi tưởng việc tôi tới đây nghỉ ngơi đã nói lên câu trả lời của tôi rồi chứ ! "
Bora không hề tỏ ra nhún nhường, câu trả lời của ông đúng như cô đã nghĩ.
" Nhưng tôi biết dù ngài có tránh tham dự cuộc họp nhưng chỉ bằng 1 cử chỉ nhỏ thôi, ngài vẫn có thể thay đổi kết quả cuộc
họp ấy ! "
" Cám ơn lời khen của cô ! " Chủ tịch Oh mỉm cười, " Nịnh tôi cũng không giúp cô được nhiều đâu ! "
Bora biết đây là 1 đối thủ khó xơi, bậc cha chú đã từng tung hoành nhiều năm trên thương trường. Và cô chỉ đáng tuổi con
cháu ông, chưa đủ tư cách để mặt đối mặt bàn chuyện lớn với ông. Nhưng vì Ki Yul, cô không thể rút lui được !
Chủ tịch Oh nhấc chén trà lên gần môi, khẽ thổi nhẹ làn khói mỏng đang la đà trên mặt nước rồi thong thả nói:
" Nếu đã rõ rồi thì hãy tìm đường trở về Seoul đi ! Hình như cô vẫn đang trong thời gian bị cấm cung nhỉ, cô nên quay về
trước khi quá muộn ! "
Bất ngờ, Bora quỳ sụp xuống:
" Chủ tịch, xin hãy làm ơn giúp Ki Yul ! Tôi không muốn vì tôi mà anh ấy đánh mất tất cả những gì anh ấy đã tốn bao công
sức tạo dựng nên. Xin ngài ... "
Chủ tịch Oh ngạc nhiên trước hành động này của Bora. Xưa nay trong mắt ông, Jin Bora, con gái của tập đoàn Evergreen, là
1 Na Il Kyung thứ 2. Tài năng xuất chúng, có tài lãnh đạo, và lòng tự tôn cũng cao ngất ngưởng. Nhưng Jin Bora vượt trội
hơn bà mẹ ở chỗ: cô biết cách che giấu 1 cách tài tình bản chất của mình và ngay cả những người từng trải cũng dễ dàng bị
đánh lừa bởi vỏ bọc hoàn hảo của cô.
Nhưng đứa con gái nguy hiểm và kiêu hãnh đầy mình đó lại đang vứt bỏ lòng kiêu hãnh của mình và cái tôi vốn có, quỳ sụp
trước mặt ông chỉ vì cháu trai ông. Ông có nên tin cô ta không ?
" Liệu tôi có thể biết lí do của hành động này không ? "
Bora không đứng lên, cứ ở trong tư thế quỳ và nói 1 cách khó khăn:
" Vì ... vì tôi đã yêu Ki Yul. Tôi không thể giương mắt nhìn anh ấy trắng tay vì tôi. Tất cả mọi việc là ý của tôi mà giờ đây anh
ấy đang phải gánh lấy trách nhiệm thay cho tôi. Tôi không thể ... "
Chủ tịch Oh ngắt lời cô:
" Cả 2 đã bắt tay nhau lừa phỉnh mọi người suốt thời gian qua nên tôi tự hỏi có thể tin lời cô được không đây ? "
Bora ngẩng đầu lên, mạnh dạn đáp:
" Nếu là 3 tháng trước thì tôi và Ki Yul chỉ là đối tác với nhau nhưng giờ thì khác. Anh ấy yêu tôi và tôi cũng yêu anh ấy,
nhưng anh ấy chưa biết điều đó. Nếu không yêu thì giả dụ ngài là tôi, ngài có liều lĩnh trốn nhà đi tìm sự giúp đỡ vì 1 người
lạ không ? "
Bora lấy hơi rồi nói tiếp:
" Hơn nữa, tôi biết ngài yêu quý cháu trai của mình và đánh giá cao năng lực của anh. Nếu muốn thì từ lâu ngài đã có thể
thay thế Ki Yul bằng 1 người khác nhưng ngài đã không làm thế. Ngài nhất định sẽ không muốn người có thể đưa K-Capital
tới thành công lại bị hạ gục đâu. Ngài ở đây chứ không chọn bất cứ nơi nào khác, bởi ngài tin tôi sẽ tìm tới ngài, vì Ki Yul ! "
Chủ tịch Oh nghĩ thầm: " Con bé này quả không tồi ! ". Ông trầm ngâm giây lát rồi nói:
" Ngồi đi, và ở yên đây chờ tôi ! "
Rồi ông đi khuất vào trong nhà.
Bora nóng ruột ngồi trên ghế sofa chờ đợi. Liệu lời của cô có lay chuyển được ông ấy không ? Giờ thì mọi việc chỉ còn phó
thác vào ý trời mà thôi ...
Khoảng 5 phút sau, chủ tịch Oh đi ra và đưa 1 tờ giấy đến trước mặt Bora:
" Nghe cho kĩ đây ! Từ giờ phút này, cô sẽ được sở hữu 5% cổ phần của tôi trong K-Capital. Chỉ cần trình tờ giấy này ra
trước hội đồng quản trị thì có nghĩa cô đại diện cho lời nói của tôi. Mọi người biết điều đó, và nó sẽ làm thay đổi phán quyết
lên Ki Yul. Nhưng nhớ rằng, tờ giấy này không có giá trị trên thực tế đâu, cô là người khôn ngoan nên hiểu điều đó chứ ? "
Bora gật đầu. Chủ tịch Oh dặn dò:
" Nếu muốn nói yêu thì nói sớm đi, vì thằng nhóc Ki Yul khờ khạo lắm ! Cố gắng kết hôn trong năm nay đấy ! "
" Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài rất nhiều ! " Bora cúi chào lia lịa.
Trở lại hiện tại ....
" Ông ấy đã làm thế thật sao ? "
Bora gật đầu. Cô nói thêm:
" Ông ấy cứu anh cũng là vì tương lai của K-Capital nữa nên hãy cố gắng làm việc chăm chỉ vào ! "
Ki Yul gật gù:
" Anh biết. Mọi việc từ nay sẽ khó khăn lắm đây, vì tất cả đều biết bản chất của anh rồi. Nhưng ... " anh nắm lấy tay Bora, "
Chỉ cần còn được trông thấy em thì không có gì là anh không vượt qua được ! "
" Chứ không phải vì sự trợ giúp của nhà em à ? " Bora tinh nghịch hỏi.
" Anh muốn dựa vào sức của mình là chính. Để chứng minh cho ông bà và mẹ em thấy rằng anh xứng đáng với cô công
chúa của nhà họ Na chứ ! "
Bora chột dạ tự nhủ: " Thôi chết rồi ! Nhắc tới mẹ mới nhớ ... "
Ki Yul thấy vẻ mặt lo lắng của cô bèn gặng hỏi:
" Sao vậy ? "
" Giờ này chắc mẹ đang tức điên lên, vì em trốn nhà đi mà. " Bora đáp, " Nhưng kệ, bây giờ mà về thì kể như xong đời, dẫn
em đi đâu đó giết thời gian đi ! "
Ki Yul gõ nhẹ ngón tay lên đầu cô:
" Đại tiểu thư, cô liều thật đấy ! "
" Mà đằng nào em cũng phải trình bày với mẹ chuyện của chúng ta thôi ! Để đến tối bà ấy nguôi bớt cơn giận rồi mình về
vẫn hơn ! "
Ki Yul tò mò chỉ vào chiếc áo khoác Bora đang mặc và hỏi cô:
" Mà cái áo này ở đâu ra đấy ? "
Bora ngượng ngùng đáp:
" Của thư kí Hwang. Cô ta làm chung với em bao lâu mà em thấy đáng lo ắt thẩm mỹ của cô ta quá ! "
Ki Yul xoa cằm gật gù nhận xét:
" Khi em mới đi vào phòng họp thì anh thấy cái áo này đúng là không ổn chút nào nhưng nhìn kĩ thì em mặc nó cũng khá hợp
đấy ! "
Bora hớn hở hỏi lại:
" Anh không đùa chứ ? "
" Trông khá oai đấy ! " Ki Yul giơ 2 ngón tay cái lên biểu thị sự đồng ý của anh.
Anh nhìn đồng hồ rồi gợi ý:
" Đi ăn trưa trước đã ! Anh đói lắm rồi ! "
" Em muốn ăn ở nhà hàng Pháp ! " Bora reo lên.
" Công chúa, em tính bóc lột túi tiền của chồng tương lai sao ?! Lương của anh không cao như của em đâu ! "
" Em không biết ! Em thèm ăn đồ Pháp lắm rồi ! " Bora bám lấy tay áo Ki Yul mè nheo, " Từ sáng tới giờ em đã có cái gì bỏ
vào bụng đâu ! "
Tối.
Chiếc Mercedes của Ki Yul dừng lại trước bậc thềm của khách sạn Evergreen Seoul. Đứng chực ngay gần cửa xe là thư kí
Hwang. Vừa trông thấy cô, Bora liền đưa ra 1 chiếc túi giấy:
" Đồ của cô và chìa khóa xe của quản lí Choi. Và làm ơn đừng mặc quá nhiều những chiếc áo khoác như thế này trước mặt
tôi nhé ! "
Thư kí Hwang ghé tai Bora thì thầm:
" Chủ tịch đang ở tầng 6 ạ ! "
Bora hít thật sâu rồi đáp:
" Tôi biết rồi ! "
....
Thang máy dừng lại ở tầng 6 và phát ra 1 tiếng " Tinh ! ". Bora nói với Ki Yul trước khi cả 2 cùng đi ra :
" Anh sẵn sàng rồi chứ ? "
" Đã sẵn sàng ! "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui