- Phản công nhanh nào!- Thủy chạy nhanh về phần sân của đối phương, dây thần kinh như căng ra hết cỡ, mồ hôi từng giọt nhỏ xuống sàn nhà.
Thời gian từng giọt trôi đi, hiệp bốn đã bước vào những phút cuối cùng- cũng là giai đoạn quan trọng quyết định thắng thua. Cả người thi đấu lẫn khán giả đều buộc chặt tinh thần. Ông bà Lê và bố của Tiểu Long đều lo lắng nhìn Thủy đang như chú sóc nhảy nhót khắp sân đấu.
- Hiệu trưởng… thầy nhìn xem, cô bé ra mồ hôi có chút không vình thường- Tuấn Kiệt thì thầm bên tai hiệu trưởng Nguyễn.
Hiệu trưởng gật gù, cho dù chơi liên tục một hiệp bóng cũng sẽ mệt, nhưng không đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, gân nổi hết lên, và mồ hôi từng giọt lớn rơi ra thế kia, Thủy có gì đó rất lạ, nhưng lạ ở đâu thì thật khó tìm ra. Trên sân đấu các cầu thủ đang tập trung hết sức cao độ, Cơn lốc cũng hết sức quyết tâm, điều đó làm Tuấn Kiệt xóa bỏ suy nghĩ muốn xin hội ý.
Cơn Lốc dưới sự phân công và dân xdawts của Thủy đều phát huy hết khả năng của mình,Wendy Thảo và diễn chú ý khu vực dưới bảng rổ, liên tục sự dụng screen out để cướp bóng ngay khi đối thủ tấn công thất bại. Nhung nhỏ con lại có tốc độ, vì vậy cậu ấy là người nhận bóng và chuyền bóng đi, tạo nên những đường bóng đẹp. Tiểu Long là người trực tiếp hợp tác với Thủy, hai người phối hợp ăn ý, kiến tạo cho nhau, hỗ trợ cho nhau những pha úp rổ bất ngờ và đầy táo bạo.
Thời gian không còn nhiều, bóng trong tay Tiểu Long, chỉ chớp mắt đã sang tay Thủy. Cô mỉm cười giữa những giọt mồ hôi lăn trên khuôn mặt đã sớm ửng đỏ một cách không bình thường của mình, dẫn bóng về phía sân đối phương. Có hai cầu thủ chạy lên đối mặt với Thủy, có vẻ như họ không có ý định đối đầu trực tiếp với cô, mà chỉ muốn kèm chặt, giữ chân cô lại.
- Dừng tại đây thôi! - Tống Viết Quang đối mặt cô cười.
- Dừng? Tại đây? Các cậu nghĩ tôi chỉ biết lên rổ thôi sao?- Thủy nhếch mép mỉa mai. Viết Quang có chút giật mình.
Kít…. Bỗng Thủy dừng lại, không chút chần chừ ném bóng… quả bóng cứ thế nảy lên theo một đường vòng cung… mắt cả khán đài trừng lớn, đối thủ khiếp sợ… quả bóng rơi xuống… và… Vào… ghi điểm, là một quả ba điểm, sân bóng sôi trào.
Tay Thần Phong bất giác nắm chặt, toàn thân cậu run nhè nhẹ. Cậu đang nghĩ, kĩ thuật chơi bóng của mình bao nhiêu? Thủy chơi giỏi bao nhiêu? Nếu cả hai thi đấu solo thì thế nào? Nhiệt huyết trong cậu dâng cao, nhưng tự trách cũng có thừa. Chưa biết rõ mọi việc đã tự ý đánh giá con người ta, rồi tự quyết làm theo ý mình lại còn cho là đúng, đưa Cơn Lốc vào thảm cảnh, khó khăn. Liệu có thể cứu vãn được không? Lần này… cậu sai thật rồi!
Quanh thân Thiên Vũ lúc này cũng bao trùm một tầng khí lạnh thấu, nếu là mùa hè thì mọi người rất sẵn lòng tiếp nhận khí lạnh tỏa ra, nhưng giờ đang là mùa đông vì thế không ai dám đến bên Thiên Vũ lúc này. Bây giờ cậu chỉ có một ý niệm rằng bản thân đã làm sai thật rồi. Đáng ra cậu phải nghe lời cô chơi giữ sức, không vội lộ rõ thực lực, và canh chừng không cho Thần Phong làm càn. Nếu… nếu cậu hết sức làm theo, biết đâu… giờ này cậu có thể cùng cô tung hoành sân bóng cũng nên.
Nhung hết nhìn Thiên Vũ lại ngó Thần Phong rồi lắc đầu cười khổ. Lần này hai cậu ta chết chắc, không ai cứu nổi nữa rồi, giờ có hối hận thì đã sao chứ! Muộn rồi, mọi việc đã tồi tệ lắm rồi!
Kyoko Uyên thì tròn mắt, càng về sau càng khiếp sợ. Bình tĩnh suy nghĩ lại, cô ta nhận thấy chẳng biết gì về con nhỏ Lọ Lem cả, con nhỏ đó cứ như từ hư không bước ra và được che phủ bởi một lớp sương mù đầy bí ẩn vậy. Cô ta luôn ình là trung tâm của vũ trụ, xem nhẹ mọi thứ. Và rồi lần này không hiểu sao cô ta luôn cảm thấy bất an đến lạ kì, tai họa liệu sẽ đến sao ? Đến tận bây giờ cô ta cũng không thể quên được cái ngày mà Lọ Lem sắc bén nhìn cô, không quên câu thề sẽ trả thù, thật đáng sợ. Nhưng dòng máu mafia chảy trong người Kyoko Uyên không cho phép bản thân cô ta yếu đuối run sợ trước một đối thủ mạnh, Lọ Lem lại càng không xứng.
Chỉ còn ba mươi giây trận đấu sẽ kết thúc, đồng hồ điện tử lớn trong nhà thi đấu đã bắt đầu kêu vang từng tiếng bíp dài và đếm ngược. Bóng đang trong tay Tống Viết Quang, điểm số hiện tại là 90-100, Cơn Lốc kém một điểm cách biệt, chỉ một điểm thôi. Thủy âm thầm đưa tay ra sau lưng làm kí hiệu, lập tức đội hình dâng cao, không phòng thủ nữa. Nhung chịu trách nhiệm cướp được bóng, khá khó khăn cho cô nàng, nhưng cô đã làm được và ngay lập tức truyền cho Thủy ở giây thứ mười. Còn chín giây là quá đủ với Thủy rồi. Dẫn bóng, cô tự tin tiến sâu vào phần sân của đối phương, một quả hai điểm nữa thôi, Cơn Lốc sẽ đảo ngược tình thế.
Toàn khu vực khán đài như nín thở theo dõi từng nhịp chạy, từng tiếng đập bóng bang… bang của Thủy. Tay Thần Phong bất giác nắm chặt, Thiên vũ cũng bóp nát chai nước khoáng từ bao giờ mặc cho nước tràn ra tay, thầy Tuấn Kiệt và hiệu trưởng nắm tay nhau mắt nhìn thẳng, không khí khẩn trương bao phủ cả nhà thi đấu, kẻ cầu thất bại người lại mong bóng vào thành công, âu đó cũng là lẽ thường.
Còn ba giây, thời gian vừa đủ, Thủy chạy thêm một bước, dùng chân phải làm trụ để nhảy lên… Rắc… tiếng xương kêu nhỏ mà giòn, Thủy cắn răng nhíu mày và phát hiện mình mất trọng tâm. RẦM… BỊCH… BỊCH… TUÝT… Thủy ngã mạnh xuống sàn gỗ bóng, quả bóng tuột khỏi tay cô lăn ra xa một cách vô tình, cùng lúc đó là tiếng còi vang lên kết thúc trận đấu, mặt Thủy đã trắng nay còn trắng hơn.
Với biến cố trước mắt, toàn nhà thi đấu im lặng sững sờ, không ai có thể ngờ được kết quả trận đấu lại như vậy. Cứ nghĩ rằng Cơn Lốc đã nắm chắc phần thắng trong tay, đâu thể ngờ rằng cầu thủ số mười chơi tốt nhất lại ngã ngay trong giây quan trọng chứ ! Đội cổ vũ Sao Mai ngừng nhảy nhót, khán giả ngừng hò reo, Thiên Vũ và Thần Phong trước đó đứng bật dậy giờ sững sờ đứng tại chỗ, các cầu thủ của cả hai đội đều đứng bất động trên sân, dường như họ vẫn chưa hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra.Hiệu trưởng Sao Mai và Tuấn Kiệt vẫn ngồi tại chỗ, dường như việc thua cuộc vừa xảy ra trước mắt họ không chút nào gây ảnh hưởng đến tâm trạng của họ lúc này. Không một âm thanh, không gian như lắng đọng tại nhà thi đấu.
Chợt… một bóng xanh lướt nhanh qua mọi người và đến sát bên chỗ Thủy ngã và chỉ thẳng vào người cô mắng, tiếng của Kyoko Uyên vang vọng khắp hội trường:
- Đồ vô dụng, tất cả là tại mày cho nên Cơn Lốc mới thua, tôi mới chịu nỗi nhục nhã như thế này….
- Câm miệng ! - Thầy hiệu trưởng quát lớn
- Dựa vào đâu mà bắt tôi im chứ ! Tất cả chỉ tại cô ta, tại sao mày không biến đi hả Lọ Lem. Chỉ vì mày…
RẦM… Thủy bỗng nhiên đấm mạnh tay xuống sàn gỗ tạo ra tiếng vang lớn, khiến mọi người im bặt, Kyoko Uyên cũng tái xanh mặt câm miệng. Hiệu trưởng Trịnh cười lớn, che giấu trong đó là tiếng thở phào, toàn thân da gà da vịt cũng dần lặn, rất may mọi việc vẫn nằm trong kế hoạch của ông ta. Cầu thủ Nghệ Thuật vui sướng ôm nhau hò reo, còn tỏ ý khoe mẽ, thị uy trước mặt cầu thủ Cơn Lốc. Tương phản là bên Sao Mai với khuôn mặt ủ rũ, héo tàn. Nhờ tiếng động lớn, Long và Nhung, Diễn mới giật mình phản ứng lại, nhanh tay đỡ Thủy dậy, hỏi thăm tình hình. Cô không nói gì, cúi đầu đẩy đám bạn ra , cố gắng tự mình đứng lên ! Nhưng mới đi được vài bước, cô lại bất thình lình ngã xuống. Sau vài lần như vậy, mặc kệ Thủy giãy dụa, chống cự, Tiểu Long cũng kiên quyết giữ chặt cô ngồi xuống sàn, kéo chân trái cô ra và cẩn thận tháo giầy rồi đến tất chân của Thủy.
Tiếng thì thầm, kêu than, tiếng khẽ rên xen lẫn tiếng thở dốc chợt vang lên khắp hội trường. Chỉ thấy cổ chân trái của Thủy sưng lên như trái ổi, lại còn xanh tím bầm dập, vài tia máu nổi lên rõ ràng, miếng salonpas dán tạm thời đã dính đầy máu và mồ hôi, tất và giầy cũng vậy. Thủy nhìn chân mình khẽ nhíu mày, thảo nào khi chạy thấy ướt và dính thế. Thật không may Diễn ở gần cô nhất và cũng là người nhìn rõ nhất, toàn thân cậu lạnh toát, hét lên một tiếng thảm thiết rồi té xỉu sùi bọt mép. Nhung đảo mắt bất lực, sao cô lại quen tên yếu bóng vía vậy chứ! Thiên Vũ và Thần Phong phản ứng lại, nhanh đến bên cô. Thiên Vũ mặc kệ, hoặc cũng có thể quên mất bản thân đang muốn né tránh cô, lúc này cậu chỉ biết trái tim mình rất đau khi thấy cô bị thương.
Nhận hộp y tế từ tay Wendy Thảo, Thiên Vũ mở lon nước khoáng, thấm ướt nhanh khăn tay giúp cô rửa vết thương, sau đó rửa lại bằng cồn, bôi thuốc rồi nhẹ nhàng băng bó lại. Hành động của cậu thật nhẹ nhàng như đang trân trọng thứ gì đáng quý vậy, khuôn mặt cũng bất giác nhu hòa không ít, mái tóc màu vàng kim của cậu cũng khẽ đung đưa, vài giọt mồ hôi thi nhau lăn dài bên gò má cậu khiến Thiên Vũ có một sức hút lạ kì hơn.
Thần Phong nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh cô, không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lồng ngực cậu thắt lại, mọi áy náy, lo lắng tạm thời biến mất vô tung, chỉ để lại sự ghen tị, ghen tị tột độ, nhưng ghen vì cái gì chính cậu cũng không biết! Cậu thật muốn giật ngay cuộn băng trắng, cậu muốn đẩy Thiên Vũ ra, cậu muốn mình là người dịu dàng giúp Thủy băng bó… Thế nhưng cậu cắn răng chịu đựng nỗi xúc động kia, vì cậu biết… bản thân không thể giúp gì lúc này, có thể còn làm Thủy giận hơn nữa, thôi tốt nhất ngồi im đợi lĩnh phạt đi !