Bản Kí Sự Trúc Mã

Hơn bốn giờ chiều, Cung Lâm về tới văn phòng, đẩy cửa vào thấy Lạc Tiểu Tịch đang ngồi ăn kẹo.

“Vừa ra ngoài mua kẹo?” Cung Lâm xoa xoa đầu bé hỏi.

“Không phải, y tá tỷ tỷ cho.” Lạc Tiểu Tịch cười tủm tỉm.

Mình vốn là đi tiếp nước, kết quả lại gặp thật nhiều y tá tỷ tỷ.

Đầu tiên là nói chuyện phiếm, nói chuyện nói chuyện, cuối cùng mình thu được một đống kẹo thật lớn!

Còn không định lấy, nhưng nhìn thấy bao bì thực hấp dẫn…

Vì thế liền, nhịn không được…

“Miệng ngươi sao lại tham như vậy?” Cung Lâm vừa bực mình vừa buồn cười.

“Ngồi một mình rất nhàm chán… Ân, cô giáo ta nói thế nào?” Lạc Tiểu Tịch sờ sờ cái mũi nói sang chuyện khác.

“Ta với cô giáo các ngươi sẽ tổ chức một kỳ thi đặc cách.” Cung Lâm vuốt vuốt mũi bé, “Vốn định lập tức cho ngươi thi lại, nhưng cánh tay ngươi bị thương, cho nên giáo viên ngươi nói để đến khai giảng, lại cho ngươi thi lần nữa.”

“A? Ta ta ta… thi một mình?!” Răng Tiểu Tịch run lên.

Rất rất rất khủng bố! Còn không bằng chờ thi lại đi!

“Phải có tự tin!” Cung Lâm nắm cằm bé, “ Không được làm mặt cún con, cười một cái xem!”

Lạc Tiểu Tịch thở dài một tiếng, nhăn mặt chui vào lòng Cung Lâm.

Vật lý…thật đáng ghét!

Cung Lâm cảm thấy có chút dở khóc dở cười, tiểu mập mạp này sao ghét Vật lý như vậy a.

“Buổi tối muốn ăn cái gì?” Cung Lâm đưa tay sờ tai bé. (cái thằng này sờ lắm thế?)

“Ân… Ta muốn ăn canh sườn heo.” Lạc Tiểu Tịch hấp hấp mũi.

Góc đường có một quán ăn chuyên món canh, mình trước đây từng cùng Cung Lâm đến ăn, canh sườn heo hầm củ sen ở đó ngon số một luôn!

“Ân, chúng ta chọn canh sườn heo, ngô ngọt, cơm khoai lang.” Cung Lâm thực hiểu sở thích của tiểu mập mạp.

Lạc Tiểu Tịch hoan hô, một tay ôm cổ Cung Lâm, chu môi hôn một cái.

Miệng còn chưa tới bên mặt Lâm Lâm, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa.

“Ai đó?” Tiểu Tịch thực bất mãn.

Quấy rầy người khác hôn nhau!

“Có thể là y tá tỷ tỷ hâm mộ ngươi mang chocolate tới?” Cung Lâm cười cọ cọ mũi bé, đứng lên đi mở cửa.

Ai nha y tá tỷ tỷ sao? Lạc Tiểu Tịch hết giận.

Cái kia, tỷ tỷ xinh đẹp và chocolate vẫn rất tuyệt!

Cửa phòng được mở ra, Cung Lâm sững sờ tại chỗ.

“Ai vậy?” Lạc Tiểu Tịch tò mò thò đầu ra xem.

“…Trước đây… đồng nghiệp của ta trước đây.” Cung Lâm hoàn hồn, hướng người ngoài cửa cười cười, “Đã lâu không gặp…Vào đi.”

Từ ngoài cửa một người tiến vào, mặc chiếc áo sơ mi sáng màu, mang kính mắt, thân hình cao ráo lại thanh tú nhã nhặn.

Lạc Tiểu Tịch mở lớn miệng.

Chính là nam nhân trong ảnh?

Cho nên là người cũ… cái kia cái kia!

Trong tâm chí tiểu mập mạo trong nháy mắt hiện lên hai chữ: TÌNH ĐỊCH!

Đầu óc nhanh chóng xoay tròn, nghĩ tới mấy kịch bản thế này trên phim truyện giờ àng ứng phó thế nào.

Đầu tiên, mình phải có khí thế!

Nhưng cái khí thế kia … làm thế nào mới có được?!

Không được căng thẳng, không thể không thể không thể thua a.

Biểu hiện phải nghiêm túc, ánh mắt phải sắc bén, ngực phải ưỡn lưng phải thẳng, phải…

“Tiểu Tịch.” Cung Lâm đánh gãy suy nghĩ miên man của Tiểu Tịch, “Một mình ra hoa viên dạo một chút, lát nữa tar a đó tìm ngươi.”

“A?” Lạc Tiểu Tịch sốt ruột, này này này là ý gì, sao mình không được ở lại.

Tro tàn lại cháy phải làm sao bây giờ?!

“Ngoan, ta cùng đồng nghiệp bàn chuyện một chút.” Cung Lâm tiếp tục nhỏ giọng khuyên bé, “Nếu không ta mang ngươi tới phòng nghỉ y tá, ngươi tìm các tỷ tỷ chơi?”

Lâm Lâm muốn đem đem đem đem mình quẳng cho một đám nữ nhân?!

Tiểu mập mạp muốn kháng nghị, nhưng lời nói chưa thoát ra khỏi miệng, người đã bị Cung Lâm từ trên ghế bế lên.

“Ngoan.” Cung Lâm vỗ vỗ đầu bé, biểu tình rất nghiêm túc.

“Nga.” Lạc Tiểu Tịch bất đắc dĩ đáp ứng, tự mình đi ra cửa.

Không cam lòng quay đầu lại nhìn, ngô, cửa gì mà một vết nứt cũng không có?!

Úp mặt lên cánh cửa nghe một chút, cái gì cũng không nghe được.

Vì vậy, đành ủ rũ ngồi ở dãy ghế ngoài hành lang.

Lâm Lâm gạt người, rõ ràng là cùng hắn trước đây dây rưa không rõ, còn nói là bàn công việc.

Còn đuổi mình ra ngoài!

Tiểu mập mạp tâm tình nháy mắt biến xấu.

Năm phút… mười phút…hai mươi…bốn mươi…

Một giờ sau, Lạc Tiểu Tịch rốt cuộc nhịn không được, chạy đến gõ cửa phòng Cung Lâm.

“Làm sao vậy?” Cung Lâm mở cửa hỏi bé.

“Lâm Lâm, ta đói. Lạc Tiểu Tịch chớp chớp mắt.

Nhân cơ hội nhanh chóng ngó vào phòng, ngô, người kia đang ngồi trên ghế nhìn mình, không nghĩ tới lại phải đối mặt.

“Chào.” Đường Viễn hướng Lạc Tiểu Tịch mỉm cười.

“… Chào.” Nhìn thấy nụ cười của Đường Viễn, Lạc Tiểu Tịch đột nhiên cảm thấy nguy hiểm.

So với trong ảnh còn đẹp hơn!

“Nếu vậy chúng ta cùng đi ăn.” Cung Lâm quay đầu nhìn Đường Viễn, “Ngươi muốn ăn cái gì?”

“Không cần. Đường Viễn đứng lên, “Buổi tối ta còn có việc, để hôm khác đi.”

Đừng để hôm khác, tốt nhất một lần cũng không muốn đi cùng.

Lạc Tiểu Tịch yên lặng than thở trong lòng.

“Vậy thứ ta không tiễn.” Cung Lâm có chút miễn cưỡng, nghiêng người nhường đường cho Đường Viễn, “Cánh tay Tiểu Tịch không tiện, một mình không cách nào ăn cơm, ta phải đi cùng nó.”

Là vì cánh tay không tiện, ngươi mới bất đắc dĩ ăn cơm cùng ta sao?

Tâm trí Lạc Tiểu Tịch hoàn toàn bị căm giận che lấp.

Mất hứng!

Đường Viễn đi rồi, Cung Lâm sờ sờ đầu Lạc Tiểu Tịch, nhìn bé đầy vẻ xin lỗi, “Thực xin lỗi, vừa rồi ta mải nói chuyện, đói bụng lắm sao?”

Hừ hừ! Lạc Tiểu Tịch còn canh cánh trong lòng chuyện vừa rồi, một mình phăm phăm đi trước.

Thực sinh khí? Cung Lâm lắc đầu cười cười, đuổi theo phía sau.

Bên ngoài sắc trời đã sâm sẩm tối, gió lành lạnh.

Lạc Tiểu Tịch mặc áo T – shirt ngắn tay, lạnh run cả người.

“Lạnh sao?” Cung Lâm vươn tay đem bé ôm vào trong lòng.

Sauk hi lên xe, Cung Lâm cũng không buông Tiểu Tịch ra, cánh tay vẫn khoác trên vai bé.

Tiểu mập mạp hướng trong lòng Cung Lâm dựa vào, cả thấy thật ấm áp.

Lại dựa vào dựa vào.

“Đừng giận.” Cung Lâm xoa xoa khuôn mặt bé, “Hôm nay để ngươi đói bụng là ta sai, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Không phải tức giận vì chuyện đó! Lạc Tiểu Tịch biến mếu máo, tựa vào lòng Cung Lâm không nói lời nào, yên lặng tính toán mình nên giải quyết việc này như thế nào.

Nhưng, mình không, không, không có kinh nghiệm ở phương diện này a.

Bằng không, trở về hỏi bọn biểu ca?

Lạc Tiểu Tịch nghiêm túc gật đầu.

Phải.

Cung Lâm buồn cười nhìn bé, tiểu ngốc nghếch này nghĩ cái gì trong đầu đây.

Ngốc hề hề lại ngốc vù vù (hoàn toàn không hiểu ý a.)

Đến khách sạn đối mặt với một sảnh đầy mỹ thực, Lạc Tiểu Tịch tâm tình lại tốt lên một chút.

Mặc kệ nói thế nào, Lâm Lâm vẫn đi ăn với mình!

“Há miệng.” Cung Lâm lấy chiếc đũa gắp miếng sườn đến bên miệng Tiểu Tịch.

“Lâm Lâm.” Lạc Tiểu Tịch ngoan ngoãn há miệng, vừa ăn sườn vừa hỏi Cung Lâm, “Đồng nghiệp đến tìm ngươi hôm nay tên là gì?”

Ai nha lúc hỏi cái này, nhát định phải giả vờ lơ đãng một chút!

“Ân?” Cung Lâm sửng sốt, chợt cười cười, “Hắn tên Đường Viễn, làm sao vậy?”

Đường Viễn, Tiểu Viễn, còn họa đào tâm!

Hừ hừ!

“Hắn làm cùng bệnh viện với ngươi, cái kia chắc cũng học khoa tim mạch?” Lạc Tiểu Tịch tiếp tục hỏi.

“Không phải, hắn học ngoại khoa, trước kia cùng làm thực tập với ta, sau làm bệnh viện khác.” Cung Lâm đưa cơm khoai lang tới miệng bé, “Cánh tay còn đau không?”

Lâm Lâm nói sang chuyện khác!

Tiểu mập mạp lại mếu máo.

Quên đi, để đó về sau vẫn còn cơ hội hỏi lại!

Cơm nước xong về nhà, Lạc Tiểu Tịch phá lệ không có dính lấy Cung Lâm, một mình ngồi trong phòng ngủ lên mạng.

Biểu ca Kỳ Kỳ Đình Đình, không ai online!

Kia, mình tự tra trên mạng trước đi!

Lên diễn đàn search đề tài tương quan, lập tức thấy một đống lớn topic có liên quan.

Lâu chủ: Xin giúp đỡ, bạn gái cũ của bạn trai ta đột nhiên quay về tìm hắn, xin hỏi ta nên làm sa bây giờ?!

n  Này đơn không đơn giản, ngươi đến tìm ta đi!

n  Ta cùng ngươi chiến đấu! Nếu đánh không lại đến chỗ ta mua áo đặc mạn biến thân thần khí, công dụng đặc biệt giá cả ưu đãi, liên hệ điện thoại 139*******!

n  Bên trên nói thật vô nghĩa! Lâu chủ là nữ! Mua rồi cũng biến cô gái xinh đẹp của ta thành một thân chiến sĩ đầy sát khí!

n  Bên trên ngươi mới nói vô nghĩa, ngươi dựa vào cái gì nói lâu chủ là con gái?

n  Aaaaaaaaaaaaaaaa, ava, profile của lâu chủ ghi là nam!

n  Phốc… Lâu chủ cảnh ngộ ngươi thật bất hạnh, thỉnh chú ý bảo vệ tiểu cúc hoa phấn nộn, nếu như có cần, có thể hướng ta inbox mua nội y! Mua ba tặng một! Hàng thật giá thật! Mua rồi miễn đổi1

Đây là cái gì…

Lạc Tiểu Tịch dở khóc dở cười đóng topic.

Vẫn là nên hỏi bọn biểu ca thì hơn.

Lấy di động vừa định gọi, đột nhiên nghe thấy tiếng Cung Lâm gõ cửa

“Có chuyện gì vậy?” Lạc Tiểu Tịch mở cửa.

“Tối nay ta có việc phải ra ngoài.” Cung Lâm xoa xoa đầu Tiểu Tịch, “Ngươi một mình ngủ trước đi, được không?”

Nhất thiết phải vậy a!!!!

Lạc Tiểu Tịch nóng nảy, ra ngoài buổi tối?

“Lâm Lâm ta đau đầu.” Lạc Tiểu Tịch ôm bụng ngồi xổm xuống.

“Đau đầu ngươi ôm bụng làm gì?” Cung Lâm dở khóc dở cười.

Giả bệnh thất bại, Lạc Tiểu Tịch ngồi xổm trên mặt đất ảo não.

Cái kia cái kia, mình thật khẩn trương, lại không có kinh nghiệm giả bệnh!

“Không muốn ta đi ra ngoài?” Cung Lâm ngồi xuống đối diện bé hỏi.

“Ân… vừa xem phim kinh dị, ta sợ lắm.” Lạc Tiểu Tịch cúi thấp đầu không dám ngẩng lên, sợ bị Cung Lâm nhìn thấy mắt mình đảo loạn không yên.

Mình không phải cố ý nói dối, nhưng mà, chính là không làm vậy thực không nghĩ ra cách nào làm cho Lâm Lâm đừng ra ngoài.

“Ân… vậy được rồi ta ở nhà với ngươi.” Cung Lâm đem bé ôm vào ngực hôn nhẹ, “Dù sao ta cũng không muốn đi.”

Lâm Lâm bảo hắn… không muốn đi?!

Hắc hắc hắc, tiểu mập mạo cao hứng, cọ cọ đầu vào cổ Cung Lâm.

Sau khi tắm rửa xong, Lạc Tiểu Tịch mặc áo ngủ leo lên giường Cung Lâm chuẩn bị ngủ.

“Ngươi xem phim gì mà khủng bố như vậy?” Cung Lâm thuận miệng hỏi bé.

“Ách… Biến thái tiễn đao của Lưu Đức Hoa!” Lạc Tiểu Tịch nói bừa.

Biến thái tiễn đao Lưu Đức Hoa… Đó là cái loại phim gì?

Bác sĩ Cung buồn bực, chẳng lẽ là RTHK giả mạo phim?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui