-cái món quái gì thế này?Minh lấy thìa vớt mấy “cọng” xanh đỏ.
-đây là chè lựu!Dĩ giới thiệu.Nhật nhìn 1 cách đầy nghi ngờ:
-trông lòe loẹt quá,có dung phẩm màu ko đấy?
-yên tâm đi,đây là màu thực vật!
-sao cô biết?Vinh vẫn chưa chịu buông tha.Dĩ bắt đầu mất kiên nhẫn:
-vì 2 lý do,thứ nhất là do chè ở đây đắt hơn chỗ khác do dùng nguyên liệu tốt.thứ hai là ngồI cạnh các anh bây giờ chính là cựu nhân viên của (6 cặp mắt long lanh dò xét).trước khi làm trong GOOD MORNING,tôi từng là chân rửa cốc ở đây,nên tất nhiên là biết rất rõ qui trình nấu chè.
Hết bài diễn văn cả bọn mới gật gù chịu thử,…sau đó thì chén tì tì luôn.
-sao ở đây đông thế nhỉ?Hoàng ngó quanh (và xung quanh thì vẫn ngó vào mấy anh chàng vớI sự ngưỡng mộ!).
-tạI chè ngon mà.Vinh xì xụp.
-mùa này mà ăn chè nóng là nhất.Trung phát biểu như Nguyễn Tuân viết “Phở”.
-ở đây dông là do chè ngon mà lạI nhiều món.Dĩ lạI giảng giải.
-sao chỉ gọI mỗI chè lựu thế?
-phảI để mọI ngườI ăn thử xem có đau bụng ko chứ?
-ÔI GIỜI!!
Cả nhóm hô toáng lên vì lờI giảI thích đầy ngây thơ của con bé.
-đề phòng như cô thì bọn này vào thăm bác sĩ ttừ lâu rồI!
*
sau khi làm công tác dạ dày xong,mọI ngườI mớI giật mình vì nhìn đồng hồ đã hơn 11h,lật đật ra về,Nhật lo lắng:
-về nhà anh Thành ngâm rượu cả bọn mất thôi.
Trung đưa ra đề xuất đi taxi và được hộI đồng thông qua.đang quay số định gọI cho hãng thì đèn cái N73 của Vinh nhấp nháy:”Sir. Calling”,hắn nhìn cả bọn,cả bọn nhìn nhau,rồI nhìn cái màn hình.cuốI cùng,vì tiếng chuông quá gắt,chủ nhân của nó đành lập cập nhấc máy:
-alo,vâng,em đây ạ….à,bọn em đi xem phim nên phảI tắt máy….tôn trọng nơi công cộng mà anh…Minh ấy ạ?em ko biết (nhìn xéo qua kẻ-tên-Minh đang giật bắn mình) chắc nó cũng tắt máy như em…..vâng,đông đủ cả…dạ,lát bọn em sẽ về ngay…….ko cần đâu ạ,đang chờ taxi….dạ…em chào anh.cụp.
đáp lạI những ánh nhìn lo âu,Vinh trợn mắt lắc đầu:
-“ban-căng” rồi.
Chờ taxi đến 20p mà vẫn ko thấy bóng cái xe màu vàng nào cả,cả nhóm bắt đầu sốt ruột,trong khi đó Mr.Thành thì réo cứ 3p 1 lần qua điện thoạI như giao động tuần hoàn.riêng Dĩ-kẻ đầu têu- thì im thít.
-thôi được,mấy đứa ở đâu?anh cho xe đến đón.giọng ông Manager càng lộ vẻ gay gắt.
-vâng,bọn em ở….Hoàng vừa định nói địa điểm cả bọn đang cắm chốt thì bỗng Vinh reo lên:
-kia rồI!taxi kìa…
từ từ hiện ra đầu phố,chiếc xe trắng vớI cái đèn vàng trên đỉnh như một cái mũ phớt nhỏ.cả bọn nhao lên những tiếng càu nhàu nhưng trong lòng thì thở phào.Hoàng sau mấy giây phân tích tình hình,chợt nhớ ra ông sếp sốt ruột đang chờ ở đầu dây bên kia:
-thôi,xe đây rồI,ko phảI ra đón bọn em đâu.rồI giập máy.
Nhưng….hôm nay ko phảI là 1 ngày đẹp trờI của cả hộI khi 7 con ngườI kia được 1 phen mừng hụt:chiếc xe dửng dưng lướt qua vì 1 lý do vô cùng đơn giản,đó là chiếc taxi của ngườI khác ạ!Tiu nghỉu. bây giờ gọI lạI cho anh Thành thì chỉ hứng thêm đòn.đang loay hoay ko biết giảI quyết vấn đề phương tiện như thế nào thì kẻ-đầu-têu-im-lặng-nãy-giờ bỗng lên tiếng,ko phảI là đề xiất mà là quyết điịnh:
-thôi,ko chờ nữa,chúng ta sẽ đi bộ vòng qua lốI chợ đêm,như thế chỉ mất 15p là cùng.
14 cặp mắt nhìn nhau,rồI 6 cái đầu gật gù.đành thế,chứ biết làm thế nào,chờ xe thì còn muộn nữa.và mấy cái bóng đi nhanh gần như chạy về phía cái chợ im lặng.sương thấm lạnh vào ko khí.
Chợ vắng hoe vớI mấy sạp hàng xếp gọn gàng,được chằng buộc kĩ lưỡng,mấy ngọn đèn đường hắt ánh vàng trên mấy vũng nước đọng.tẻ nhạt.mấy con chuột chạy rúc rich,có con cả gan chạy nhong nhong giữa đường chợt giật thót và biến mất ngay lập tức khi nhìn thấy bóng ngườI lố nhố đang đến gần.mấy gian hàng đầu còn thấy vài ngườI đang cặm cụI dọn dẹp,nhưng càng vào sâu càng im lặng.
Nhìn cảnh vắng vắng,Dĩ tự nhiên sởn gai ốc,ám ảnh về vụ trong ngõ tốI hôm lâu vẫn chưa tan biến trong con bé,nó líu ríu bám theo mấy gót chân vộI vã.nhưng ra đến gần cổng chợ,1 vụ việc lạI khiến hành trình về nhà trở nên dài hơn.
Ban đầu là Dĩ nghe nhéo nhéo ở đâu đó đằng sau,tưởng tiếng mèo đêm nên nó đi tiếp.nhưng cái âm thanh ấy to dần,bằng chứng là mấy anh chàng còn lạI cũng nghe thấy.tiếng đó rõ hơn và dần dần có nghĩa:
-cướp..cướp!…bắt nó….cướp!trả đây….thằng khốn!trả đây!
Tiếp sau cái giọng nữ eo éo ấy là những tiếng loảng xoảng của mấy cái thùng bị quật xuống.phía cuốI dãy chợ,1 bóng đàn ông đang chạy về phía cổng,bóng đèn đường hắt đám khói từ miệng ngườI đó,tiếng thở dòn dập.7 con ngườI đang đứng trân trân ko biết làm gì thì tên cướp đã nhìn thấy cả nhóm,tất nhiên hắn phanh lạI ngay lập tức.bằng đầu óc nhạy bén của dân trong nghề,gã nhìn quanh và chạy vào cái hẻm nhỏ mớI phát hiện.bóng tên tộI phạm vừa hút vào trong bóng tốI thì 1 cái dáng ì ạch mớI “lăn” tớI đầu dãy,tiếng thở hồng hộc:
-bắt..h…hh..bắt nó…hh…h…quân ăn cướp..h..hh….
lúc này thì 7 cái đầu bàng hoàng kia mớI nhìn ra là mình đang đốI mặt vớI 1 vụ cướp.ngay lập tức,Nhật,Minh,Vinh,Hoàng lao đi,về phía con hẻm.ko đợI ngườI đàn bà kia chạy đến,Trung quay sang Dĩ nói như hét:
-CÒN LỐI NÀO DẪN VÀO TRONG HẺM KO?
Con bé bấy giờ mớI sực tỉnh,nói ríu cả lưỡI:
-hả?lối…lốI hả?ờ…còn….phía trước có 1 con ngõ chéo sang….bên trái…
Ko đợI Dĩ hoàn thành hết kết cấu chủ vị,Trung và Việt cũng biến mất theo hướng ngón tay con bé chỉ.đang ko biết làm gì thì An Dĩ “được” 1 thân hình đồ sộ lao ầm vào,làm nó suýt ngã.ngườI đàn bà vít vào nó,hổn hển,giọng khẩn khoản:
-bắt..h..h..bắt nó giúp tôi….h…h…thằng cướp ấy.
-bác chờ ở đây.nói rồI cô bạn chạy đi luôn vào cái ngõ phía trước….6 anh chàng chạy trước,biết đâu họ bị làm sao?
Lúc Dĩ đuổI đến nơi mấy cái dáng cao cao đang đứng,nó mớI nhìn ra được vấn đề.trước mặt cả bọn,hay chính xác hơn là dướI chân cả bọn, 1 ngườI đàn ông đang ôm mặt đau đớn.Tên cướp.
-ông ra tay hơi mạnh đấy.Nhật nhận xét.
-tôi…tôi ko cố ý…tạI hắn chạy nhanh quá…Việt lúng túng thanh minh.
-thôi được rồI!ko phảI lúc tranh cãi.tìm trong ngườI hắn xem đó ăn cướp ở đâu đã.Vinh nói như ra lệnh.
Trên bàn tay đang ôm mặt kia,vẫn còn 1 sợI dây lấp lánh.
7h30p sáng.7DAYS pany.
Nguyễn Duy Thành nhìn trừng trừng vào 7 cái đầu đang cúi gằm trước mặt,mũi thở ra lửa:
-các cô các cậu làm gì thế hả?muốn làm lọan à?tốI qua muốn ra ngoài thì cũng phảI báo vớI tôi 1 tiếng chứ!các cô các cậu có biết là làm như thế mọI ngườI sẽ rất lo ko?
-(im lặng)
-thật vô tổ chức!lạI còn về muộn nữa chứ!chẳng lẽ mấy ngườI phảI nướng chín lòng dạ ngườI khác mớI vui hay sao hả?ở công ty này lâu như vậy rồI mà tác phong vẫn như đứa con nít.vô kỉ luật!hay anh chị muốn phá cái dự án tiền tỉ của công ty thì nói cho tôi biết.
-(cúi mặt ăn năn).
-ko thể chịu được!chỉ vì mấy cái suy nghĩ nông cạn của các vị mà để cả chục con ngừoi nhao lên.hay tưởng mình là “sao” rồI thì muốn làm gì thì làm?……tôi hỏI:hôm qua vị nào đề xuất ra cái trò này?
Mấy cặp mắt liếc sang Dĩ,biết ko thoát được,con bé mớI từ từ giơ tay.
-là cô à?Thành tỏ giọng hơi ngạc nhiên,nhưng ngay lập tức chỉnh được sóng sang nạn nhân.thật ko thể tin được.cô giỏI thật đấy.mớI chính thức nhập môn chưa được 1 tuần mà đã làm mưa làm gió rồI!mớI đã thế này,sau thì thế nào?đừng tưởng vào được đây rồI thì có thể làm mọI thứ!mấy cái giấy tờ kia tôi chỉ việc xé cái xoẹt là xong.vẫn còn hang trăm ngườI sẵn sàng chực chờ ngoài kia kìa!
Nhìn Dĩ bị dập tơi tả,Trung lắp bắp vớt vát:
-ko đâu anh,Dĩ chỉ dẫn bọn em đi xem,còn việc về muộn là do…
-tôi ko thuê cậu bào chữa cho cô ta.Thành vẫn tiếp tục nguồn bực bội.thế nào?cô nói xem,bây giờ để tôi sa thải cô hay là thuê cho cô ông thầy nộI quy?trả lờI xem nào!
-…
-nói đi chứ!lúc làm cô có nghĩ đến tình cảnh này ko?
Dĩ lí nhí:
-em chỉ…em ko cố ý….
THành tu chai nước suốI trên bàn như lọc giọng nói tiếp:
-thôi,tôi ko bắt cô thanh minh.giờ mà ngồI nghĩ xem tôi phảI giảI quyết cô thế nào đây.
RồI anh bước ra khỏI phòng,nhưng khi vừa chạm vào cái nắm đấm cửa,chợt anh nghe giọng Dĩ:
-em xin lỗI sếp,nhưng em ko cố ý làm tổn hạI đến công ty hay danh tiếng của nhóm.chẳng qua là em chỉ muốn đưa mọI ngướI đi xả stress 1 chút.họ đã căng thẳng cả một thờI gian dài rồi….
-cô còn nói được à?Mr.Manager cáu.ở đây,ai cũng là ngườI của công chúng hết,lỡ có sơ suất gì thì chúng tôi biết ăn nói thế nào vớI cả chục nghìn fan ngoài kia,trong khi bọn parazzi thì săn lung khắp mọI ngả,sẵn sang chĩa ống kính vào các cô cậu,bắt bẻ mấy ngườI từng hành động.đây là cách tốt nhất để cô nhấn chìm cả nhóm đấy.
-anh Thành,anh đừng quan trọng hóa quá như thế chứ!Nhật lên tiếng…bênh vực Dĩ,cái này hơi ngạc nhiên,bằng chứng là những con mắt tròn xoe và những cái miệng đang cố không há ra chĩa vào anh chàng,khiến anh ta hơi ngượng.nuốt nước bọt đánh ực,Nhật tiếp:
-bọn em chỉ đi để thư giãn 1 chút thôi,cũng là 1 cách gần gũi fan mà!
-đúng đấy!Việt hưởng ứng.
-cũng tạI bọn em đồng ý nữa mà!Hoàng kéo Dĩ ra khỏI đám tộI lỗi.
-thỉnh thoảng mớI có 1 lần mà anh.Vinh tiếp.
-còn “thỉnh thoảng” nữa à?ko lẽ các vị định để tôi đâu tim mà chết?ko nói nhiều nữa,lát nữa ban quản trị họp,sẽ định tộI các vị sau.
Chợt,Dĩ đứng lên:
-thưa sếp!những gì chúng em làm hôm qua,chắc chắn sẽ có ko chỉ có những hậu quả xấu đâu.
THành lừ cô nhân viên cứng đầu:
-ý cô là sao?
-anh cứ chờ xem rồI biết!
căn phòng im lặng,ko ai nghĩ An Dĩ lạI dám nói ra những điều đó.bởI sự thật thì cả bọn đã sai lè vớI vụ tốI qua!nhưng cái cổ nghênh lên thách thức của con bé như thể muốn nói rằng :”ta đây ko có lỗI.”.tất nhiên,điều này chỉ tổ hun thêm cái đầu vốn nóng của ông sếp,nhưng Thành nuốt ực cục tức giận vào họng:
-còn cô thì cứ chờ mà chịu cuồng phong sắp đổ lên đầu.
đứng lúc đó,Công Hưng-một nhân việc bên phòng thông tin bước vào mà quên cả gõ cửa:
-thưa anh….
có chuyện gì mà cậu….
-anh đọc báo sáng nay chưa ạ?hổn hển một hơi.rất nhiều tin nói về BOYs ạ!
Cả bọn đau tim:
-sao?nói cái gì?Thành đứng hẳn dậy,lao ra chụp tờ báo trên tay anh nhân viên đang thở ko ra hơi vì leo càu thang bộ từ tầng sáu.trong khi đó thì đám tộI phạm gây rốI đang lo muốn vỡ tim.
-các báo đều nói về hành trình đi xem phim của nhóm,có lẽ nhóm đã bị theo gót từ cổng ra.đây là những bức ảnh chụp,từ cảnh bắt taxi,đến cảnh mua vé,lúc ra về,rồI cảnh ăn uống.nhưng có một đoều quan trọng là bức ảnh cả nhóm ở đồn cảnh sát…
-đồn cảnh sát?Mr.Thành trố mắt,ko kịp đọc thêm cái gì,anh quay sang:
-nói cho tôi biết hôm qua mấy người thực chất đã đi đâu thế hả?
-ơ..ơ…..ko như anh nghĩ đâu ạ?….thật đấy….bọn em ko làm gì xấu cả…..đó chỉ là….
Cả đám nhao lên thanh minh.chợt cánh cửa bật mở,một anh chàng mặc áo sơmi xanh bước vào,và cũng vớI cái giọng hổn hển,anh ta nói lớn:
-anh Thành!anh xem TV chưa?có tin mớI về chúng ta….(lao đến cái LCD S7).
Kênh giảI trí:
“thực sự trong buổI tốI hôm qua,”những chàng trai” đã đưa chúng tôi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác,vụ rượt bắt cướp ngoạn mục được kết thúc sau khi tên cướp được đưa đến trụ sở công an phường …..,sáng nay trung tá …….phó công an phường….đã có lờI cảm ơn đến công ty….
Đúng lúc đó,tiếng điện thoạI bàn reo,Thành nhấc máy,đầu dây bên kia,cô thư kí nhỏ nhẹ:
-thưa anh,có cuộc gọI từ công an phường…..
Dĩ hì hục dọn dẹp căn phòng,hay chính xác hơn là cái ổ của mình,hôn nay là 1 VID-very important day,ngày mà papa và mama nó sẽ thân chinh lên thành phố để thăm cô con gái và quan trọng hơn là sẽ có 1 buổI gặp vớI đạI diện của tập đoàn,ko ai khác chính là Mr.Thành.nhìn đồng hồ,đã 8h6p rồI,8h30 là xe đến
-em thẳng chân lên 1 chút…chút nữa đi…rồI….bật lên!tốt,em làm lạI lần nữa nhé.
Phòng tập rộng thênh thang này đã quen dần vớI Dĩ,cái ngày mà nó chính thức bước lên sân khấu đang đến gần,tất cả những gì cần làm bây giờ là tập vũ đạo thật kĩ và luyện giọng cho “nhuyễn”,để buổI diễn phảI thật hoàn hảo đúng ý anh Thành.ngày đó,ngày mà V-pop có thêm 1 ngôi sao mớI (ặc),được ấn định là vào buổI ra mắt và giớI thiệu album mớI của nhóm,tất nhiên là trong album này,Dĩ vẫn chưa góp giọng.bây giờ con bé đang phảI chịu 1 áp lực rất lớn,ko chỉ vì sự xuất hiện của mình bên cạnh những con ngườI đã nổI tiếng từ trước mà còn là áp lực từ các fans,từ giới truyền thông,họ sẽ nói gì khi đột ngột có 1 con bé bước ra và đứng cạnh những chàng trai mà họ đã được yêu quí từ trước?họ sẽ đặt câu hỏI “sao lạI chọn nó?”,”nó có gì tốt?” và việc An Dĩ bị super soi là điều đương nhiên,chuyện này anh Thành đã cảnh báo vớI con bé trước,nên tinh thần của nó cũng hơi ổn ổn.nhưng còn có 1 sự kiện khác lớn hơn đang ảnh hưởng trực tiếp đến buổI ra mắt của con bé:tập đoàn giảI trí cạnh tranh LET’s START vừa mớI cho ra 1 “Sản phẩm” mớI: BOOM! girlband,gồm 2 thành viên nữ,2 ngườI này ko ai khác chính là Diệp Linh và Vương Hà-những thí sinh từng thi trong “Tìm kiếm tài năng trẻ” của 7DAYS E.GROUP,nhưng…. bị loạI.(phần này tác giả xin mở ngoặc tí chút:bạn còn nhớ 2 cô nàng đã bắt chuyện vớI Dĩ ở cửa phòng thi đã nói ở kì 4 ko?đấy,chính là họ đấy!,nhận ra ngườI quen rồI chứ?).lần này họ sang bên LET’S START để kí hợp đồng,buổI giớI thiệu rầm rộ diễn ra đúng 1 tháng trước ngày ra mắt album của BOYs,như 1 “phát súng mở đầu cho cuộc cạnh tranh” như lờI anh THành nói.vì thế,nó ko được phép sơ suất trong ngay 25 tháng 5 tới.
Bài hát được chọn lựa là “Đừng nhìn lạI” do chính Vinh sáng tác,nộI dung chả dính líu gì tớI tình yêu tình báo sốt!nhạc dance có pha chút rap.nói ra thì Dĩ thích Rock hơn,nhưng chất giọng của nó ko đủ sức gánh nổI,vả lạI,con bé cũng ko muốn “bôi nhọ thanh danh” của dòng nhạc này.ban đầu,Dĩ sẽ xuất hiện vớI vai trò ngang ngửa vớI các thành viên trong nhóm,tức là “đất diễn” ko quá ít,nhưng cũng chưa nhiều,phảI để mọI ngườI quen dần đã,rồI sẽ được đẩy lên hàng thứ chính và trở thành giọng nữ ko thể thiếu của nhóm.áp lực trước mắt thì ko lớn lắm,nhưng về sau sẽ vất vả đây.