Cách đó ko xa,tạI phòng trọ của Hân:
-mày định ko đi thật đấy à?
Đút miếng xoài vào mồm,Dĩ nhồm nhoàm:
-ko hẳn,chỉ là tao xuất hiện muộn 1 chút thôi!
-có cần phảI làm thế ko?có mỗI cái váy thôi mà…
-mày ko hiểu,khi đã trở thành ngườI của công chúng rồI thì tất cả phảI thật hoàn hảo khi mày xuất hiện trc họ.tao mà mặc cái vày đó thì sau này ngườI ta sẽ nói tao thế nào:”eh,nhìn đi,cô ca sĩ ấy chân to lắm đấy”. thế thì làm sao tao dám đi hát nữa hả trờI?
-ko đến nỗI thế chứ?
-thì ko phải chính mày từng nhìn chân tao mà nói là tao mà mặc váy thì kiến cũng chui vào lỗ ẩn nấp mà trốn vì …xấu quá à?
-uh nhỉ?Hân chấm miếng chua chua mà đầu ko thôi tự chửI bớI mình vì đã…lỡ lờI ko đúng chủ đề.
Bỗng,điện thoạI của Hân rung bần bật:
-alo,chưa,dạ em chưa lấy….vâng em sang lấy ngay đây ạ…vâng vâng,anh yên tâm…
(dập máy)
-có chuyện gì thế?An Dĩ vào múc thêm muốI trở ra.
-ah ko…ông Đông gọi…mày ở nhà 1 mình nhá,tao có việc phảI sang Cầu Giấy.
-cái gì?mày vác xác sang tận đó làm gì?ông Đông nhờ mày cái gì thế?
Khóac cái áo,xỏ giày,con bạn đáp mà vẫn ko ngẩng lên:
-lão í nhờ tao lấy báo cáo ở cửa hàng chi nhánh bên đó.lẽ ra sáng nay lấy nhưng mà tao quên phéng mất,giờ phảI đi gấp…
-thế còn tao?
-mày á?tùy mày muốn ở đâu thì ở,ở đây hay về nhà bên đấy cũng đc.mà mấy giờ rồI nhỉ?
con bé ngồI trên giường,mặt xìu xuống:
-gần 5 rưỡI.
-thế thì mày về bên đó đc rồI đấy!7h bắt đầu lễ thì các lão ấy đi từ giờ rồI còn gì,bên đó chắc ko còn ai đâu…
-nhưng mà lỡ…
-lỡ cái gì?mày sang bên đó đi,để tao còn biết đg khóa cửa,tiện tao chở đi luôn cho.
-mày đưởI tao đấy à?Dĩ gào toáng lên.
-ko ai đuổi.chứ mày ở lạI lát nữa về ai giữ chìa khóa cho,tao đi chắc đến tốI mớI về đc…thôi nhanh nhanh lên,tao muộn bây giờ.
Đứng lên tìm lược chảI đầu,Dĩ vẫn ko thôi làu bàu:
-bạn vớI chả bè,lúc hoạn nạn thì chạy mất.
phanh kít ở trc cổng chung cư,Hân thả con bạn xuống:
-đấy!vào đi,đừng có mà ngủ rồI quên luôn buổI diễn đấy.
-biết rồI!vác cái balo, mặt con bé nặng trịch.nhìn hút bóng cô ca sĩ sau thang máy,Hân quay số quen:
-alo,đã đuổI đc “đốI tượng” về rồi.đầu dây bên kia khẽ cườI:”thanks!”
Lết lên đến nhà,cô bạn của chúng ta lục tung túi quần để lôi ra đc chùm chìa khóa.khẽ mở cửa:im phắc.thế tức là ko ai ở nhà. Tốt .vừa mớI quẳng đôi giày ra khỏI chân,chợt con bé vấp phảI cái gì đó mềm mềm.hoảng hồn nó hét ầm lên vì tưởng con gì chạy qua. Nhìn xuống,ko phảI,là 1 đống những túi tắm lỉnh kỉnh.tò mò nhìn kĩ: có 1 mảnh giấy đặt bên trên:”4 Mì Tôm”.hả?cái gì?ai là Mì Tôm,tóc ngườI ta ép thẳng đứ từ bao giờ,chữ này nhất quyết là của tên Hoàng.nhưng mà….cái gì thế nhỉ?bọc gói đẹp đẽ thế này chắc …ngon lắm (trờI ơi,lạI ăn). Hí hửng mở ,An Dĩ trố mắt,nó từ từ lôi ra: 1 cái váy,1 đôi bao tay trắng,túi bên kia là 1 đôi giày,cái túi nhỏ hơn thì đựng 1 cái khăn choàng mỏng,túi nhỏ hơn thì lạI đựng thứ đau tim nhất:1 sợI dây chuyền to đừng lấp lắnh và vài cái nhẫn cũng lấp lánh ko kém. Bên trong có 1 mẩu giấy,chữ Nhật:”đây là trang sức của mẹ tôi,giữ cần thận đấy!”.thế là sao?dốc toàn bộ chỗ túi còn lạI,con bé còn nhận đc 1 mảnh giấy nữa: “mặc nhanh lên rồI còn đi dự lễ,có 6 ngườI đang chờ”. Thế là rõ,cái đống lỉnh kỉnh này là dành cho Dĩ.nhnữg anh chàng kia chắc ko muốn nó mất tích khi bc lên thảm đỏ nên mớI phảI lặn lộI đi mua những thứ này. Ha,ko ngờ bên cạnh nó còn có những ngườI như thế,mà sao nó lạI từng ghét những anh chàng này….xét cho cùng thì…họ cũng đáng yêu đấy chứ!nhìn đồng hồ,đã gần 6h rồI,con bé lập cập vơ đống đồ,1 tay gọI điện thoạI:
-alo!anh Thanh à?anh có rảnh bây giờ ko?
Phòng quản lý.
-thế nào rồI hả ông?sao mà lâu thế?Việt sốt ruột
-từ từ cái nào….ông cũng phảI chờ ngườI ta thay quần sao chứ….
-mà sao anh Thanh vẫn chưa liên lạc nhỉ?hay con bé ấy thấy…xấu ko mặc?Minh thắc mắc.
-yên tâm đê,kiểu gì nó cũng phảI đi thôi,bộ đó đỉnh quá còn gì?Hoàng sung sướng tự lăng xê khả năng thẩm mí của mình.tất nhiên là bị phản ứng lạI ngay lập tức.
-hay bây giờ gọI thử về nhà xem có ai nhấc máy ko,lỡ Dĩ vẫn nhất quyết ko đi thì bọn mình còn biết đg đi luôn,ngồI chờ thế này giống đánh cược quá!
Đề xuất của Việt cũng đc mấy cái đầu gật gù,nhưng Nhật gạt phắt:
-thôi đừng,cứ ngồI chờ…Dĩ nó ko thế đâu!
Như nắm đc thóp,Vinh mỉa:
-hơhơ…từ bao giờ Nhật lạI hiểu Dĩ thế nhể?
Cả bọn ồ lên cườI,nạn nhân thì đỏ bừng mặt,luống cuống phân bua,nhưng mà chả ích gì. Chỉ đến khi Trung đứng lên dẹp loạn thì tất cả mớI chịu im im :
-thôi,cãi nhau lắm thì hiểu nhau nhiều…ko có gì là khó hiểu cả.
Bỗng điện thoạI của Vinh có tín hiệu:
-anh Thanh gọI!
6 tên nháo nhào,loa đc mở:
-alo,Vinh à. Dĩ lúc nãy có đến đây,make-up xong thì đi luôn rồi.nó đi từ vữa nãy,anh bận vớI khách hàng khác nên quên phéng mất ko gọI,bọn em vẫn chờ đấy chứ?
-vâng,tất nhiên là vẫn…
-ờ….lát nữa gặp nó nhớ đừng có há mồm ra nhá!
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa,cả hộI giật mình,Vinh lập cập dập máy luôn. Cửa mở.quên phéng mất lờI Thanh dặn,6 cái mồm trễ ra. Dạo này An Dĩ bắt đầu dưỡng da theo yêu cầu của Thành “cute”,nên con bé mặc bộ váy màu đen trông rất nổI,đôi boot nó đi khá cao nên ăn gian đc 1 chút chiều cao.có lẽ Thanh nhìn đc bộ quần áo kiểu cổ này nên trang điểm cho Dĩ đúng như thờI đó. Tức là mắt đánh đen đậm,môi đỏ thẫm,tóc mượt bóng lên,mái bớI lên hơi xoăn xoăn,ko hiểu anh chàng make-up ấy lôi đâu đc 1 cái mũ đen nhỏ xíu có đính 1 tấm xoan mỏng để độI lên đầu con bé. Trông An Dĩ bây giờ như 1 cô nàng bước ra từ cánh cửa thờI gian.vân vê quai của cái bóp nhỏ trên tay,con bé nhăn nhó,khổ sở:
-cám ơn các anh rất nhiều vì đã giúp đỡ,nhưng hình như có 1 điều tôi chưa nhắc trước: là tôi ko biết đi giày cao gót…
rồI,lạI thêm 1 chuyện đau đầu nữa. Bây giờ cho Dĩ mặc đẹp,nhưng chẳng lẽ để mặc cô nàng ấy lập cập trên 2 cái gót cao ấy chắc?bây giờ chỉ còn 1 cách,là “dạy” sơ qua cho nó cách đi,rồI khi nào đi lên thảm hoặc bước giữa khán giả,cô bạn của chúng ta sẽ phảI khóac tay 1 anh chàng trong nhóm,coi như là đỡ để đi cho vững.
15p sau khi tập dợt lượn lờ qua lạI,An Dĩ đã tạm thờI bỏ đc kiểu đi “bấu đất”.mấy anh chàng ấy liên tục dặn con bé đi sao cho thật thoảI mái thảnh thơi,đừng căng thẳng quá. Cho đến khi Mr.Thành gọI cả bọn xuống xe thì buổI tập mớI kết thúc.
-và sau đây là đề mục “Nhóm nhạc của năm”.xin mờI ngườI mẫu Thanh Hằng và ngườI mẫu Bình Minh lên đọc các đề cử và trao giải.
Khi MC Anh Tuấn vừa dứt câu cùng tràng vỗ tay của khán giả,anh chàng diễn viên kiêm ngườI mẫu sáng giá bước ra cùng cô nàng có đôi chân dài nhất Việt Nam.5 đề cử lần lượt đc xướng lên:nhóm MTV (vừa mớI giành đc giảI nghệ sĩ xuất sắc),nhóm BIGBANG,nhóm nữ Sweet-Girl,nhóm VIB (very important boys,ặc),BOOM! Và J-One.
Nghe đọc 1 dãy những cái tên mà An Dĩ ngồI dướI run bần bật,nó hồI hộp,lo sợ,sung sướng 1 nửa,tất cả hòa trộn vớI nhau làm nó ko ngồI yên đc.mấy anh chàng ngồI bên chắc cũng có kinh nghiệm vớI mấy cái này nên ngồI im,nhưng có 1 điều chắc rằng trong lòng ai cũng nổI phong ba. TốI nay chính là lúc công bố kết quả của ván cược mà Thành đã đặt,cũng là kết quả của bao nhiêu nỗ lực và cố gắng.
-vâng,tôi biết đây là thờI điểm rất hồI hộp đốI vớI nhiều ngườI,vì thế chúng tôi sẽ công bố ngay sau đây GiảI thưởng dành cho “Nhóm nhạc được yêu thích nhât năm”. Đó là….
Giọng Bình Minh vang lên:
-…2 CÔ GÁI XINH ĐẸP ĐẾN TỪ TIẾNG NỔ “BOOM!”
khán giả phía sau hét ầm lên,reo hò. Họ là fans của BOOM!ngay trước hàng ghế của nó,Vương Hà và Diệp Linh đứng dậy,mỉm cườI xinh đẹp và từ từ bước lên sân khấu.Thanh Hằng cườI tươi như hoa khi trao cho 2 ngườI chiếc cúp pha lê giảI thưởng,Bình Minh thì ôm hôn họ. nhưng An Dĩ hòan toàn ko nghe,ko thấy gì cả,trước mặt nó là 1 màu đen đặc,tai nó ù đi kể từ sau câu nói của anh chàng ngườI mẫu. Như bị rơi xuống vực thẳm,con bé ko nhận biết đc thế giớI xung quanh mình nữa. Nó muốn khóc òa lên,muốn hét lên thật lớn,nhưng nó ko làm đc,các fans dưới kia chắc cũng chết lặng.An Dĩ bắt đầu thấy buồn nôn,dạ dày của nó như cuộn lên.”ko đc,thế này khác nào là thua cuộc,ko đc để cho họ thấy mình thế này”. Nghĩ thế mà con bé vẫn ko thể nào bình tĩnh đc,cho đến khi có 1 bàn tay chộp lấy nó thì cảm giác rơi tự do mớI từ từ biến mất. bàn tay đó như kéo con bé về vớI thực tai,về vớI khán phòng rực rỡ này. Nhìn sang,chủ nhân của bàn tay ấy ko ai khá là Nhật,1 bên chống cằm,mắt vẫn nhìn lên phía trước,mặt bình thản như ko. Nhìn sang xung quanh,5 ngườI còn lạI cũng vậy,vẫn cỗ tay khi 2 cô nàng kia nhận giảI và đọc xong lờI cảm ơn,như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Dần dần An Dĩ cũng lấy lạI đc bình tĩnh,nó nhắm mắt,thở hắt,rồI đeo trở lạI cái mặt nạ tỉnh ráo. Lát nữa nó còn phảI biểu diễn trên sân khấu.
Ko nhận đc giảI quan trọng nhất,nhưng nhóm J-One vẫn nhận đc 2 giảI:Triển vọng và Ca khúc của năm vớI “Anh tin mình đã cho nhau 1 kỷ niệm”,riêng “Đừng nhìn lạI” của Vinh đc nằm trong danh sách đề cử.lúc lên sân khấu nhận giải,Nhật đạI diện cho cả nhóm nói lờI cảm ơn vớI mọI ngườI,đó là những câu nói đáng nhớ nhất trong đêm đó vớI Dĩ:
-vâng,chúng tôi rất vinh dự khi đc bước lên đây,nhận giảI thưởng này và đc nói vớI quí vị và các bạn những điều mà chúng tôi ấp ủ. Trước hết,thay mặt J-One,xin gửI lờI cảm ơn đến cha mẹ,thầy cô,những ngườI đã tạo nên và giúp đỡ nhóm đến thành công,xin gởI lờI cảm ơn đến các bạn khác giả đã dành sự yêu quí đến nhóm,xin cảm ơn nhà tổ chức,ban giám khảo đã tạo cho giớI nghệ sĩ chúng tôi 1 mục tiêu để phấn đấu. và cuốI cùng là 2 ngườI mà chúng tôi muốn nói câu này nhất,đó là anh Duy Thành-ngườI đã phát hiện và dìu bước cho J-One trên 1 chặng đg rất dài và khó khăn,tiếp đến chính là cô gái duy nhất đang đứng cùng chúng tôi đây:Trịnh An Dĩ….
Tai con bé căng ra,đầu nó cũng căng nốt để thẩm thấu những lờI vừa rồi. Thế là sao?sao lạI cảm ơn nó,chính nó là ngườI làm vụt mất danh hiệu cao quí nhất mà…chính nó….khán giả bên dướI ồ lên,hò theo ầm ĩ,Nhật vẫn tiếp tục:
-…cảm ơn em vì đã thổI cho BOYs ngày hôm qua và J-One ngày hôm nay 1 làn gió mớI,đã làm thay đổI con ngườI của bọn anh và giúp cho bọn anh hiểu ra nhiều điều,cảm ơn em.
Khán đài rộ lên những tràng vỗ tay,tiếng huýt sáo theo những lờI của Trưởng nhóm.5 chàng trai đứng bên nó cũng vỗ tay và họ khóac vai nhau,quàng cả vai con bé vào giữa. Nó nghẹn lờI,nước mắt ở đâu ứa ra. Chưa bao giờ nó hạnh phúc và nhận ra hạnh phúc lạI đơn giản đến thế. Nó muốn nói vào lờI vớI những anh chàng đáng yêu nhất quả đất này,nhưng xúc động cứ dồn thành cục vào nét đầy cổ.
Sau đó,cả nhóm trình bày ca khúc đoạt giảI và phốI lạI “Cơn Mưa Qua” cùng BOOM!. Nước đi thông minh của Thành khi cho nó hát cùng 2 cô nàng kia bài hát “Nghĩ về anh” đã phát tác dụng hiệu quả đúng lúc. Khi ra về,cả nhóm ko phảI trả lờI những câu hỏI về mốI quan hệ hai bên vớI cánh báo chí,mọI ngườI cũng ít nghi ngờ hơn về việc có sự ganh tị hay ko vừa lòng về các giảI thưởng hay ko. Vì họ đã vừa trình bày những bài hit quá ổn. An Dĩ lạI ko nghĩ đến hươn vị thành công lạI ngọt ngào đến vậy. nhưng cí 1 điều mà nó ko biết,đó là những đồng nghiệp của nó đã bàn nhau trc là phảI cố gắng ko để cô gái của họ suy sụp nếu trường hợp xấu xảy ra,và họ đã làm đc.
BuổI sáng hôm sau,trên các mặt báo bắt đầu đưa tin về các giảI thưởng,bức ảnh chụp cả nhóm khóac vai trở thành hình ảnh của buổI lễ. bất ngờ hơn là loạt ảnh lúc 6 anh chằng kia khổ sở đi mua đồ cho con bé đc đăng lên,làm dấy lên 1 làn sóng ủng hộ yêu quí nhóm trong lòng khán giả. Xét cho cùng,ngày hôm trc ko phảI là thất bạI mà là 1 thành công rất lớn trong việc nâng cao hình ảnh của J-One. Cả nhóm cũng bắt đầu thân nhau hơn,đi chơi vớI nhau nhiều hơn,và tất nhiên mốI quan hệ của Dĩ và Nhật cũng đc dư luận nói đến nhiều hơn. Nhưng đó là khi họ chưa nhìn thấy 2 ngườI đó cãi nhau,càng thân thì càng nói mạnh,chỉ khổ mấy tên bên cạnh,màng nhĩ bắt đầu có vấn đề hết cả.
Nhóm đi lưu diễn ở nước ngoài cùng vớI các ca sĩ,nghệ sĩ khác,có cả BOOM!,”gà nòi” vớI nhau mà,cũng may là đúng thờI điểm gần hè nên thờI tiết châu Âu khá mát mẻ. Đoàn đi qua Anh,Czech,Hà lan,Pháp. Vui nhất là khi diễn ở địa điểm cuốI cùng:Paris,cả nhóm còn có 1 ngày để đi chơi ở Disneyland,nghịch phá tá hỏa. cả bọn còn lôi cả ngài Quản lý đạo mạo vào cuộc nữa. ngoài ra còn chụp đc kha khá những bức ảnh độc,nhất là lúc thi ăn kem,tất nhiên phần thắng thuộc về Dĩ. Đây là lần xuất ngoạI đầu tiên của con bé,nên nó rất hào hứng,mua về cả đống đồ lưu niệm cho con bạn, cũng nhờ cả nhóm tập luyện chuẩn bị kỹ lưỡng nên đc bà con kiều bào ở đó ủng hộ rất nhiều.
Sau khi trở về,nghỉ ngơi đc vài ngày,cả nhóm lạI tiếp tục lịch kịch chuẩn bị cho ra lò album “We R One!”,vớI 6 bài RnB,2 trữ tình pop-ballad và 2 ca khúc rặt những Rap,ko quên tặng kèm “Cơn Mưa Qua” hát chung vớI BOOM!. ảnh bìa đc chọn là tấm chụp cả nhóm đang ngoắc tay,chụp kiểu anh đen trắng. Tấm đó Dĩ cườI tít nhất,thế là lấy làm bìa luôn L.
Lễ ra album tưng bừng vừa kết thúc thì anh Thành lên luôn kế hoạch lịch tập cho liveshow dự kiến sẽ diễn ra trong hơn 4 tháng nữa. quá bận bịu vớI công việc,dần dần Dĩ ít nghĩ đến Thành,dù nhiều lần nó vẫn lặng lẽ nhìn theo cái lưng của anh. Chuyện của anh và chị Ngân vẫn thế,cả hai vẫn quan tâm chăm sóc nhau nhưng cũng ko thấy bàn đến đám cưới. Có lẽ Thành muốn tập trung cho công việc. còn nó và Nhật thì hình như đang có cái gì đó đang lớn dần lên trong cả hai,dù đôi lúc con bé muốn cưỡng lạI điều đó. Nhưng sự hờ hững của Thành,sự quan tâm lặng lẽ của Nhật và cả sự “tác hợp” nhiệt tình của fans và mấy mems trong nhóm cứ đẩy 2 kẻ “oan gia” đến gần hơn. Còn An Dĩ,nói sao nhỉ?nó thấy thoảI mái khi ở bên Nhật,ít ra,hắn cũng làm cho nó cườI nhiều hơn Thành,mặc dù,tất nhiên,là ko thể thiếu cãi vã.
Câu chuyện tình cảm của nữ nhân vật chính lên đến cao trào khi trong thờI điểm chuẩn bị cho ra lò album solo,nó đã nhìn thấy 1 điều ko đáng thấy.
TốI hôm đó,An Dĩ thu âm muộn.. Lúc về,nó thấy 2 bóng ngườI ở sau bồn hoa lớn ở sân công ty. Đứng trên tầng 2,con bé dễ dàng nhận ra đó ko ai khác chính là Thành và Ngân,2 ngườI nói gì đó rất quyết liệt,nhưng ở quá xa nên con bé ko thể nghe rõ. Chỉ biết là Ngân đang có vẻ rất cáu,Thành thì vẫn giữ tác phong điềm tĩnh,chỉ đứng im và lắc đầu. cuốI cùng,Ngân níu tay ngài Quản lý,cột đèn gần đó hắt lên khuôn mặt nài nỉ của chị. Nhưng ông Sếp trẻ chỉ lặng lẽ gỡ bàn tay đó ra. Bất chợt,Ngân ôm chầm lấy Hoàng Tử trong tim Dĩ. Cách đó ko xa,con bé bắt đầu khó thở và lạI buồn nôn. Nhưng đó chưa là tất cả,bị phản ứng bất ngờ,Thành im lặng,rồI từ từ đưa cánh tay lên choàng nhẹ lên đôi vai đang run bần bật của cô bạn lâu năm. Chỉ có thể chịu đựng đến đó,ngườI An Dĩ run bần bật ,từ từ khụy xuống,lan can tầng 2 che khuất cái lưng con bé,và nó khóc. Đằng sau và trên đầu nó,gió thổI đến lạnh buốt,mang theo màn sương trắng giăng mờ trong không gian. Xa xa,tiếng chuông nhà thờ vọng đến,12h đêm rồi.
Sáng hôm sau đến công ty,thoáng nhìn thấy Thành đứng cùng Công Hưng ở cuốI hành lang,An Dĩ quay đi,bước thật nhanh,ròi chạy….mặc cho Thành gọI lại. Đến trưa gặp lạI ông Sếp trong nhà ăn,nó chỉ giảI thích đơn giản:”em bị đau bụng”. Nhìn thẳng vào mắt anh lúc đó là điều quá khó khăn vớI con bé. Những hình ảnh đêm hôm trước vẫn cứ tiếp tục ám ảnh trong đầu nó đên mãi những ngày sau này. Nó hay gắt hơn,cảm thấy mệt mỏI hơn,ăn ít hơn,cứ nhìn thấy thức ăn là con bé muốn nôn luôn rồi. Bác Năm lo lắng thì nó gạt đi,nói ko sao. Nhật cũng hỏI han cô bạn mấy lần và dặn dò giữ gìn sức khỏe bằng cái giọng cáu gắt,có lẽ hắn sợ Dĩ biết cái điều mà ai cũng biết là gì đấy,những lần như thế,cô bạn của chúng ta chỉ biết cườI nhẹ. Đúng là,trưởng nhóm,24 tuổI rồI mà vẫn ngốc!
Coi như ko còn hi vọng gì ở Thành,gần đây lạI thấy ông Sếp hay cườI 1 mình,ko hiểu sao Dĩ lạI nghĩ đến 1 cái đám cướI ko xa của anh và chị Ngân,nó chỉ biết cườI buồn. sao cái gì nó cũng may mắn,chỉ có mỗI trong chuyện tình cảm thì lạI xui xẻo yêu nhầm ngườI ko nên thế này?
RồI 1 hôm,Ngân hớn hở khoe ọI ngườI biết về chuyện 2 ngườI,rằng chị đã đi thử áo cướI,đi mua nhẫn đôi,2 bên gia điình cũng đã “nói chuyện” rồI,chỉ còn chọn ngày nữa là xong thôi. Nữ nhân vật chính nghe thế,biết thế,cũng chúc mừng như ngườI khác,nhưng ko ai biết là con bé đang khổ sở dấu dòng nước đang cứ trào lên,và nơi tốt nhất để nó có thể khóc òa lên là phòng Hân. Đưa cho con bạn nguyên hộp giấy,Hân ko thể ko bức xúc:
-nín đi,cũng đã đến lúc mày quên anh ấy đi rồI đấy!
-…
-mày nên nhận ra điều này sớm hơn chứ,mày ko thể có Thành,hiểu ko?2 ngườI đó sinh ra là để cho nhau,ko có chỗ ày chui vào giữa đâu. Thật là….sao mày lạI cứ ảo tưởng thế ko biết?
lau nước mắt,Dĩ:
-tao ko biết sao mình lạI ra nông nỗI này….chắc ko có lần sau đâu mày ạ…con gái ko đc yếu đuối…nhất là vì 1 thằng đàn ông…hồI trc tao nói vớI mày,thế mà giờ lạI quên phéng mất!
nhìn mặt bạn,Hân hiểu no chưa thể quên Thành ngay đc,nhưng mà cái gì cũng cần có thờI gian:
-cái này thì tùy mày nghĩ….nhưng tao ko muốn nhìn thấy mày như thế này…tệ hạI quá!mà sao mày cứ tìm đi đâu đâu,ngườI ngay bên mà ko nhận ra….
-mày nói ai?Nhật á? Chưa tớI lúc đâu!
-thế mày còn định để như thế đến bao giờ?cứ ôm khư khư mãi cái lưng của Thành thì còn khóc dài dài. Tốt nhất là quên anh ta đi và đến vớI ngườI mà mày thấy tốt nhất,ít ra,Nhật cũng chưa làm mày khóc bao giờ!
Con bé nín thinh,chắc nó cũng phảI thay đổI dần dần thôi.thế này thì bao giờ mớI khá đc.
-An Dĩ đang gặp khó khăn đấy,ông liệu mà an ủi…đặt ly nước xuống bàn,Trung nói vớI tên đốI diện.
-hóa ra ông hẹn tôi ra đây chỉ để nói thế thôi à?-Nhật chau mày-khó khăn gì?tài chính à?hay sức khỏe?
-thôi đi,đừng có dấu nữa,tôi tưởng ông phảI là ngườI nhận ra đầu tiên chứ?Dĩ nó đang suy sụp đấy!chẳng qua là ko biểu hiện thôi.
-ông lấy tin ở đâu thế?
-chả ở đâu cả,nhìn nó cườI buồn suốt là tôi biết…ông cần phảI ở bên nó lúc này…
-tạI sao lạI là tôi? Ông là anh Dĩ cơ mà?-trưởng nhóm ngoan cố.
-tôi là anh,nhưng ông mớI là ngườI làm nó vui đc,vả lạI,tôi cũng ko yêu nó…
-ông nói lung tung cái gì thế?ai yêu ai?lạI hùa theo khán giả đấy à?
-ko có lửa làm sao có khói? Ông ko quan tâm Dĩ thái quá thì ai mà dám nghĩ thế? Đến lúc cho nó biết tình cảm của mình rồI đấy,định dấu đến bao giờ?