An Dĩ bước rụt rè trên sảnh tòa nhà 7DAYs,lúc nãy nó đã bị chặn ngoài cổng,phải lật đật lôi giấy mời ra ông bảo vệ mới tin.cũng phải thông cảm với người ta,nhìn 1 con bé áo sơ mi quần túi hộp như nó bước vào cái chốn này,ko bị lôi cổ quẳng ra là may.nó đi đến đâu trong công ty này cũng bị nhìn,những ánh nhìn ấy soi mói,cảm giác như có 1 đàn kiến lớn đang bò lạo rạo trên khắp người nó:''mình ghét nơi này''.Dĩ lẩm bẩm.lên được đến điểm hẹn,Dĩ thấy như quần áo mình cũ đi vì bị ''ngắm'' ko thương tiếc.lúc ở cổng Dĩ đã nhìn thấy 1 băng rôn lòe loẹt quảng bá về cuộc thi ''TÌM KIẾM TÀI NĂNG'' này,nên cũng hơi vững tâm,nhưng khi mở cửa thì nó thấy 1 cảnh tương vừa lạ vừa quen:1 hội đồng BGK (chắc thế) đang ngồi cùng với 2 cô gái,đúng chỉ 2 cô gái,ko có sư nhầm nhọt gì về số đếm.LẠ!1 tập đoàn giải trí lớn,hoành tráng như 7DAYs phát động 1 cuộc thi tìm kiếm mà chỉ có vài người tham gia thế này,có vẻ như thiên hạ đang thừa quá nhiều cơ hội,nên bỏ qua 1 dịp may hiếm có ko thấy tiếc.tự nhiên,Dĩ ko dám đi tiếp nữa,nó định thối lui ,giả vờ như mình vào nhầm phòng::k42
-ừm...xin lỗi tôi....
-cô An Dĩ!cuối cùng thì cô cũng đến,mời vào!-1 ''chú'' đeo kính viền đậm,ngồi ở giữa bàn hội đồng,đang dơ tay ra hiệu cho nó,cả phòng quay ra.Dĩ chỉ ước sao bây giờ minh có thể độn thổ.''biết thế ko đến...''.
-nào các bạn,bây giờ các thí sinh đã đông đủ,chúng ta hãy bắt đầu cuộc thi.
Dĩ đi theo chân 1nhân viên ra ghế ngồi cạnh 2 cô gái(có vẻ là những-thí-sinh-duy nhất),chờ hội đồng bàn bạc cái gì đó.trong giây phút,nó thấy chú đeo kính viền quay sang mỉm cười với mình như trấn an.tự nhiên,Dĩ có cảm giác như chú ấy là 1người thân giữa toàn những gương mặt lạ(?!).
-em thi bao giờ mà chị chưa gặp nhỉ?1 trong 2 cô nàng ngồi cạnh quay sang bắt chuyện.
-em...
-thi ngày mấy thế?
-ngày mấy?các chị đã thi từ trước?Dĩ trố mắt,càng lúc nó càng chẳng hiểu gì.
-ơ...thế em ko thi buổi nào à?
-(lắc)
-em thuộc diện tuyển thẳng?
-(lắc)
-....em đừng nói với bọn chị là khi không em được vào thi luôn vòng chung kết!1 bà nhìn nó với ánh mắt nghi ngờ,khó hiểu.
* * *
cuộc thi mà Dĩ đang tham gia nhằm tìm thêm 1thành viên cho nhóm nhạc nam đang nổi:BOYs.họ cần thêm 1 giọng nữ để có thể đệm và đọc rap...,giống như kiểu Fergie của Black Eyes Peas.nhưng sao họ lại chọn nó?Dĩ ngồi mắm môi suy đoán ''hay họ đến ......ăn bánh ở quán hamburger,và thấy mình?(?!)đi đường gặp?nghe ai giới thiệu?đến trường dự hội nghị gì đó,rồi...ôi giời loạn óc wá''.''xin mời cô Trịnh An Dĩ,đã đến lượt cô''
nó mở to mắt,run run.cố hít sâu,thở ra,cho bình tĩnh.2 người kia đã hoàn thành xong phần thi.còn nó.''nào,An Dĩ,đã tới lúc cho họ biết thế nào là bản lĩnh quân tử''.
Dĩ lau dọn cái bàn mà 1 khách vừa rời khỏi,bê vội chỗ hộp nhựa túi nilon vứt vào thùng.mồm ko quên ngáp 1 cái.nó đã cố tươi cả buổi sáng nhưng làm sao có thể vác bộ mặt ấy suốt buổi khi đêm hôm qua nó phải thức đến 3h sáng.
-trông mày ''héo'' quá đấy.Mai nhìn nó mắt đầy sự thông cảm.
-con Hân hôm qua lôi tao đi bán hàng thuê khu chợ đêm.đến gần sáng mới thả cho về.lại con làu nhàu là tao đòi về sớm,mà nó đâu thế nhỉ?
-vẫn ở bên khu A.trông nó có vẻ khá hơn mày 1 bậc đấy.
Chỗ Dĩ và Hân làm gồm 1 khu bán đồ fastfood và 1 khu bán thức uống mà khách hàng hầu hết là các đại gia.Dĩ làm cả ngày chủ nhật còn Hân thì chả tội gì phải để phí mất 1 buổi sáng ngủ nướng bù cho cả tuần.đơn giản là vì nhà 2 đứa khác nhau:1 đứa thì ở lại thành phố để kiếm chút tiên cho năm sau,đứa kia thì nhà ngay đây nhưng ko chịu về vì đã (lỡ) tuyên bố hùng hồn với bố mẹ về cái gọi là ''chủ nghĩa tự lập''.mới đó mà đã thân nhau được 2 năm,Dĩ thấy Hân miêng lưỡi thì tính chi li nhưng thực ra nó thoáng lắm,chẳng qua ko dám can thiệp quá nhiều vào vấn đề tài chính của 1 con bé tự trọng như An Dĩ.
-eh...eh..An (thỉnh thoảng vẫn có người gọi nó bằng cái tên này cho đỡ...đau mồm).nhìn,nhìn..nhìn kìa.
nhìn thẳng ngón tay Mai theo đường chim bay,Dĩ thấy 2 cái SH với 4 anh chàng bảnh bao mặc lee áo sơ mi trắng thả suông,trông rất ra chất công tử:k38 ,lại còn vác thêm quả kính đen to sụ.nhìn kiểu xi-tai này trông quen quen.mà mặt (sau khi bỏ kính)trông cũng quen nốt.sau 1 hồi nín lặng,lũ con gái khu A há mồm rú lên...khe khẽ .nhưng cái khe khẽ ấy cũng đủ làm cho những người khách xung quanh giật mình,còn các anh chàng kia thì làm lơ đi như thể ta-đây-đã-quen-với-việc-đó.
-rút cục thì cũng chỉ là lũ nhà giàu.Dĩ làu bàu,rồi nó quay ra làm công việc của mình,tức là bê 2 suất sandwich gà nướng kèm đồ uống ra cho 2 khách bàn 3, những vị khách buổi sáng thường ko kiên nhãn như khách buổi chiều.bạn rất khó có thể để ý những anh chàng đẹp trai khi mà trong tim bạn găm chữ $to đùng mà trên đầu vẫn lởn vởn chữ ''trừ lương'':k29
-An Dĩ,anh Tuấn quản lý khu A vẫy nó,làm trán nó hiện lên dấu hỏi to đùng.cái tính đa nghi lóc cóc theo Dĩ chạy đến chỗ anh,đầu ko ngớt kiểm kê xem mình có lỗi gì lớn lao, phải để đích thân quản lý gọi thế kia,hay là mấy con rắn độc khu đó lại bơm đểu gì mình.mà con Hân đâu nhỉ?
Dĩ lướt nhanh qua khu quầy bar,người nó dính đầy những ánh mắt ghen tị,thậm chí anh Hùng pha rượu còn cúi xuống nói khẽ:''sướng nhá".ngay lập tức cụm từ ''tăng lương'' xuất hiện trong đầu nó làm con bé hí hửng.nhưng đến nơi thì quả bóng hơi ấy bị xẹp xuống.:
-em ra bê thức uống cho khách bàn số 6 hộ anh.(anh i đùa thì phải)
-ơ..thế bọn nó đi đâu hết mà lại phải cậy vào em?
-ko,chúng nó vẫn đấy,còn tranh nhau ra đưa thực đơn nữa cơ.nhưng họ lại nhât quyết đòi em ra phục vụ:k48 !anh Tuấn nheo mắt.
Dĩ nhìn ra chỗ bàn 6,4 anh chàng SH lúc nãy cũng đang nhìn nó,vẫn với cái cằm ngửa (vênh),nhưng đôi mắt thi giống y Dĩ,tức là đang hiện lên 2 dấu chấm hỏi có size L
Dĩ bê khay đồ uống ra cho 4 anh chàng đẹp trai bàn 6,3 đen đá và 1 nâu nóng.những ánh mắt đã thôi hướng vào nó nhưng bắt đầu quay sang nhau bàn tán.những kẻ này hoặc là ko có năng khiếu trong việc nói xấu sau lưng người khác,hoặc là thích làm người ta phài nổi cáu bằng những câu...thẳng ko chịu được:
-''nó'' (xin cá 99% là đang hướng về Dĩ) đây sao?
-trông ''thường'' quá!:k14
-anh Thành mù rồi à?(ai cơ?)
-nhìn cái cách nó đi kìa!chẳng có tí gì là ''nghệ thuật'' cả!(hừ,thế các anh thì có?)
lúc Dĩ bê đến nơi thì tiếng xì xào im bặt,thay vào đó là những cái nhìn(lại nhìn,tôi móc mắt các người ra chơi bi bây giờ).nó đặt 3 cái ly,1 cái tách xuống bàn,trong người cảm thấy ngứa ngáy khó chịu,từ sau khi xảy ra sự cố TÀI NĂNG ÂM NHẠC,Dĩ rất sợ bị kẻ khác săm soi mình.kết quả thì chưa biết ra sao,nhưng nó mong là sẽ ko phải quay trở lại cái công ty đó nữa.lần này nó (lại) đành phải chịu đựng,môi (cố) nở 1 nụ cười (méo mó):
-các anh còn muốn dùng gì ko ạ?
-ko.
vừa mới quay đi thi ''cộp'',có tiếng kéo ghế vội vàng,cái áo của Dĩ hình như ươn ướt.giật mình quay lại,1 cảnh tượng ko mong muốn đang diễn ra trước mắt nó:chiếc tách coffee nóng đang nằm trên bàn theo chiều miệng cốc nằm ngang,dung dịch nâu bốc khói chảy lênh láng trên bàn và nhuộm màu chiếc áo sơmi trắng của anh chàng có đeo 1 bên khuyên tai.Dĩ đưa vội khăn lau trên tay cho anh ta .và gần như ngay lập tức hứng chịu âm thanh ra rả phát ra từ anh chàng ngồi cạnh (như thẻ anh ta chỉ chờ có thế):
-cô làm ăn kiểu gì thế hả ?
1 gã khác hùa theo:
-hậu đậu!:k69
-tôi...
-thế này mà người ta cũng nhận cô vào làm à?:k60
nạn nhân cùa sự đổ vỡ (sau 1 hồi lau lau chùi chùi) mới ''tung đòn'':
-ko biết mở miệng ra mà xin lỗi à?cả tháng lương của cô ko chắc đã mua được chiếc áo này đâu đấy!
mọi người BẮT đầu chú ý.mặt Dĩ tê rân rân,nó thề là ko hề va quệt vào cái tách đó.nhưng nghề nghiệp ko cho nó cãi lại.
-sao còn chưa xin lỗi.cha mẹ cô ko dạy cô cách nhận lỗi à?
Dĩ nhìn lên,mặt đỏ bừng,tức giận:
-thưa anh,cha mẹ tôi có dạy tôi cách nói xin lỗi.nhưng ko dạy tôi nói thế với kẻ đổ lổi ình và xúc phạm người khác...tôi xin nói là tôi ko hề chạm vào cả cạnh bàn chứ đừng nói là cái tách....
-cô TRỊNH AN DĨ-tóc gáy nó dựng lên,tiếng này nghe quen quen-tôi ko cho phép cô được nói với khách như thế.
Đông Đông lão gia đã đứng sau nó từ bao giờ,quát thẳng vào tai Di những âm thanh ***i buốt.
-ngay lập tức hãy xin lỗi khách ngay.
cả quán lúc này đã biến bàn 6 thành tâm điểm bàn tán.rất nhỏ nhẹ,Quang Đông quay sang những vị khách trẻ tuổi với thái độ đầy nhũn nhặn:
-mong các anh thông cảm cho,đây là nhân viên mới của quán (?!)nên cô ta chưa biết rõ nội qui,chúng tôi sẽ cho kỉ luật ngay,còn về chiếc áo,chúng tôi xin được đền bù cho các anh,mong các anh thông cảm thông cảm cho.
anh chàng đeo khuyên tai nhìn xéo cô nhân viên cứng đầu với vẻ dương dương tự đắc ''ta đây đã thắng'' sau mấy giây trợn tròn trước thái độ hung hôn của An Dĩ.sốc lai chiếc lee,hắn ta lên giọng kẻ cả,nhân đạo:
-thôi được rồi,tạm thời tha cho cô,dù sao tôi cũng ko muốn ''có ngưới'' phải vay ngân hàng mua áo cho tôi.(cười nhếch mép).gã quay sang bảo ''đồng bọn'':
-chúng ta về thôi,đừng để mất cả buổi sáng đẹp trời vì 1 kẻ ko đáng:k14 . -mặt Dĩ lại đỏ lên''hừm :k14 ,hắn đẩy người ta xuống vực rồi móc lên như tỏ vẻ mình lương thiện,vị tha,đồ..đồ ..Bá Kiến!''
*******
sau 1 tiếng đồng hồ ngồi thưởng thức Mr.Đông hát vọng cổ,Dĩ được tha về và buộc phải nghỉ cả ngày.mặc dù còn ám ức nhưng nó vẫn cảm ơn trời vì chưa bị buộc thôi việc.
-em thấy anh xử cô ta hơi nhẹ,Tuấn cúi xuống ''góp ý'',mà hình như cô ta chưa xin lỗi khách thì phải.
Đông cười,tay nhịp nhịp:
-biết làm thế nào được,thể nào cô ta cũng ko chịu,tốt nhất là giài quyêt cho nhanh....mà thực ra An dĩ cũng ko phải là người có lỗi....