e hèm,do thời gian qua tác giả bận học tai nạn nghề nghiệp sái ngón tay cái trong khi chơi bóng rổ nên bi giờ mới post tiếp.hôm nọ đến đâu rùi nhỉ?à,sắp chơi bóng đúng ko,tiếp nhé!
nhìn An Dĩ chạy vào sân,mấy anh chàng trong nhóm: kẻ kêu trời kẻ thở dài ngán ngẩm,nhưng cũng có ối người mừng thầm:
-ôi giời ơi,bọn mình làm gì nên tội,thằng Trung lại định giở trò gì nữa đây.Hoàng "sữa" rú lên.
-ko biết con bé này sờ bóng bao giờ chưa nữa?Việt "xì" lắc nguầy nguậy cái mũ thể thao hở chỏm.
-hê hê,cơ hội gỡ điểm,anh em đừng bỏ lỡ!Nhật hả hê.
-may quá,đỡ kèm người.Minh cận vuốt mồ hôi.
-đừng chủ quan khinh địch,nghe nói con bé này tập bòng được mấy hôm rồi đấy.Vinh gật gù,tay đập đập quả bóng ra chiều hiểu biết.
như mọi lần,tức là khi Dĩ chỉ còn cách cả hội khoảng 2,5m-quãng đường đủ để âm thanh thì thầm được chuyển đến tai nạn nhân-thì tất cả cái miệng đều ngậm chặt và những khuôn mặt lại trở về trạng thái "lạnh lùng".
-cô biết "bắn" ko?Việt nhìn Dĩ.tức là ném bóng vào rổ ấy!
-hơi hơi....
-di chuyển với bóng?tên này như thể là đang kiểm tra trình độ sơ cấp của đồng đội vậy.
-(lắc)
-thôi được rồi,nhiệm vụ của cô là chạy lên bên sân đối thủ khi tôi và Hoàng có bóng,nếu có thể dứt điểm được thì tốt và nhớ chạy về ngay về sân nhà nếu 1 trong 3 tên kia.Việt chỉ vào 3 gã đang phởn phơ.thì chạy ngay về phòng thủ.
"phổ biến'' sơ qua về nhiệm vụ cho cô đồng đội,anh chàng chạy lên thì thầm vào tai Hoàng điều gì đó,chỉ thấy gã kia nhìn Dĩ gật gù:k57.
-tiếp tục,đội Nhật có bóng.chị Ngân hét lên.
trận đấu lại bắt đầu.bạn có muốn biết nó như thế nào ko?hix!....thảm lắm.mặc cho Trung đứng ngoài hò hét chỉ đạo...Dĩ:''bắt bóng",''dần bóng","chạy lên",''ném đi","chuyền cho Hoàng",Đừng!".....thì Dĩ vẫn bối rối,chạy loạn xị,ném loạn xị,phạm lỗi loạn xị.ấn tượng lớn nhất của trận đấu từ khi Dĩ vào sân là tiếng còi liên tiếp của trọng tài-chị Ngân,2 cái mặt chảy dài của Hoàng và Việt,3 cái đầu hưng phấn của đội kia và tiếng cười của khán giả:k56.khỏi nói là mặt con bé tê như thế nào,nó muốn chạy ngay ra sân nhưng cứ nhín nụ cười nhếch của tên Nhật khi hắn ghi bàn là dĩ lại nỗi sùng lên,chậy đến cướp bóng.nhưng...(dù đau đớn lòng tác giả vẫn phải chèn từ này vào cấu trúc câu:k16)...với chiều cao hơn 3m bẻ đôi của nữ nhân vật chính thì làm sao có thể với tới những đường bóng của những kẻ xấp-xỉ-mét-tám kia,lại càng ko thể qua nổi những cái lưng bê tông cao ngất để ghi điểm được.nói chung,1 con bé dẫn bóng luống cuống,ghi điểm vụng về và chới với cản phá chơi trong sân thì chỉ tổ tạo cơ hội cho đội bạn ghi điểm như vũ bão và tỉ số thay đổi ***ng mặt là điều ko ngạc nhiên.dù cho Việt và Hoàng đã cố gỡ nhưng thảm vẫn hoàn thảm.bạn có thể vượt qua hàng chắn,ghi điểm nhưng khâu phòng thủ lỏng lẻo thì khác nào đổ nước vào cái xô thủng.:k68.
gần 15' trôi qua và tỉ số bây giờ là 55-56,nghiêng về...đội tên cận.Minh đang có bóng và bị Hoàng kèm chặt,nhanh như cắt,hắn chuyền cho Nhật,tên này sau 1 hồi loay hoay với Việt,cuối cùng lại chuyền trở về ''chủ cũ'',Minh đẩy bóng qua sườn đối thủ,và Vinh ko bỏ lỡ,nhẹ nhàng lên rổ:k58,bóng vào lưới,mặc ọi cố gắng cản phá của Dĩ:k68.55-58,sự thât ko thể chối cãi.
giờ thì đội nó phát động tấn công,Việt chạy lên đón đường chuyền của Hoàng,nhẹ nhàng vượt qua Minh và Nhật,nhưng đến khi dứt điểm thì bàn tay của tên Vinh phũ phàng ''đập ruồi''.quả bóng bật ra,Hoàng chộp lấy,nhưng Nhật đã kịp áp sát,buộc anh chàng phải quay lưng với rổ.bằng tất cả nỗ lực...anh ném trở về Việt...đang đứng cùng Vinh(nghe như tường thuật bóng đá ấy nhỉ).cuối cùng,trong giây phút bế tắc ấy,Mũ hở chỏm nhớ ra người-đồng-đội-thứ-ba của mình:Trịnh An Dĩ.ngay lập tức,bóng trong tay con bé,và cũng gần như ngay lập tức,Mắt cận chạy đến giơ cánh tay dài ra cản lại.
-ném đi Dĩ!Trung đứng ngoài gào lên.nhưng nó thực sự ko nghe thấy gì,vì lúc ấy,con bé nghĩ ra 1 ý tưởng táo bạo.
****
thay vì "ném trong vô vọng",cô bạn của chúng ta vụng về đập bóng chạy ra ngoài vòng ba điểm.,đến tận gần vạch giữa sân.trong khi những tên kia còn đang trố mắt ko hiểu cấu tạo của não Dĩ là từ những gì thì Dĩ từ từ trùng nhẹ gối,nhảy phốc lên,tay đẩy bóng và...vẩy mạnh.quả bóng bay về phía rổ,lao ầm vào bảng,mạnh đến nỗi những người ngồi ngoài phải thốt lên:
-ui giời!
****
tỉ số cuối cùng là 57-58,đội Dĩ thua.bạn đọc đừng ngạc nhiên hay bức xúc gì,bởi cú ném của cô lính mới ko thành công,sau 1 hồi xoay xoay "vuốt" rổ,quả bóng bắn ra ngoài,Hoàng sau mấy s bàng hoàng cũng nhớ ra nhiệm vụ của mình,nhày lên đỡ bóng và ''đút" vào rổ:SLAMDUNK (thuật ngữ trong môn thể thao này,bạn đọc muốn biết nó nghĩa là gì thì chịu khó thuê bộ truyện tranh cùng tên mà đọc,đảm bảo hay:khi17.đúng lúc ấy thì hết giờ.
có lẽ mọi người sẽ nghĩ quả bóng ấy nên vào,để những anh chàng kia shock chơi và cô bạn của chúng ta có dịp vênh....nhưng cuộc chơi đâu dễ như thế,cứ từ từ rồi khoai sẽ nhừ:khi17:.tuy vậy,tui cũng có 1 cái kết thúc khác vui vẻ hơn cho cú ném vừa rồi.sau khi khán giả về hết,Dĩ lẽo đẽo xách giày ra bãi đỗ xe,chờ Trung.
-Ê!
tiếng gọi từ phía sau làm con bé giật bắn,quay lại.tin nổi ko?đứng đằng sau nó là anh chàng Mr.Sport của nhóm-Việt.Việt đang ôm quả bóng,chạy lại gần,khó khăn phát âm thanh:
-ờ...ừm anh(óe,thay đổi xưng hô)...anh muốn hỏi là...em đã từng tập bóng lâu chưa?...anh chỉ muốn biết để...tại vừa nãy em ném quả ấn tượng quá!
-thế à?mặt Dĩ chảy dài,mắt nhìn soi mói,ko ngớt đa nghi.làm Việt càng bối rối tợn:
-ừ...ừm,thật ra con gái chơi bóng ít ai bắn ''tăng'' được như thế lắm,nhất là lại từ 1 cự ly như thế mà ném mạnh được....thì...hơi hiếm!
tự nhiên Dĩ cười phá lên,làm Việt trố mắt.:
-tất nhiên rồi,thì làm gì có mấy đứa con gái phải chống đẩy và lên cơ bụng 6-70 cái 1 ngày như em đâu!
thế là cả 2 ba hoa đủ chuyện về thể thao cho đến khi Trung lôi được cái xe ra ngoài và kéo Dĩ ra khỏi chợ dưa của....2 con vịt:k57.nhưng Việt vẫn kịp hứa cho 1 buổi tập với nó.
-bác Năm,bác gọi thở sửa ống nước nào thế?làm ăn tệ quá!Hoàng bước ra từ phòng tắm,vừa làu bàu,vừa lau lau cái đầu ướt:k31.
bác Năm ngưng đảo chảo mì xào,mắt tròn xoe:
-đâu,bác đã gọi ai đâu,toàn quên,chắc thằng Vinh nó táy máy gì vào đấy ấy chứ.
Nhật lấy hộp Fresh từ trong tủ,rót ra cốc ko quên kèm câu ''bình loạn":
-cái thằng....đã ko biết gì về điện lại cứ đòi sửa ống nước(?!).
lúc bác Năm vừa kịp giật cốc nước đào từ tay anh chàng thì "nghi can" Vinh thò mặt ra khỏi phòng,tò tò đi vào WC.
-Ơ,cháu đang......Nhật với với,định lấy lại cái cốc,nhưng Mrs.Cook kiên quyết:
-mới sáng ra,phải uống nước lọc cho trung hòa axit.làm thằng bé xịu mặt.
Nhân vật tiếp theo "bình minh" là Minh,quần đùi áo ba lỗ,loẹt xoẹt lê dép đi ra.cái mặt ngái ngủ đính kèm 1 cái ngáp.
-hơ...hơ...hờ...(gõ gõ cửa nhà tắm đang đóng kín).nhanh nhanh lên anh em còn nhờ.
rồi tiếp tục hành trình đi đến quầy bếp:
-khiếp,bác xào mì thơm điếc mũi,làm cháu ko ngủ được.Minh chộp lấy cái bánh.
-này,cháu chưa đánh răng đâu đấy-Mrs.Năm đánh bộp vào tay cậu chàng làm cái bành rơi độp trở lại khay-để lát nữa...mà 2 thằng kia đến giờ mà vẫn chưa dậy à?
trong lúc bác đi gọi 2 kẻ còn lại,Hoàng quay sang Minh,tra khảo:
-này,ông có làm thí nghiệm gì trong nhà tắm ko đấy?áp dụng khoa học thì cũng phải tìm chỗ chứ....
-ông hâm à?:k39 tôi gác kiếm ...mấy hôm nay rồi:k64!mà làm sao?có vấn đề gì trong đó à?
-cứ vào đi thì biết....Hoàng lấp lửng.mấy phút sau,Vinh ra (nhanh khiếp)....cũng với 1 cái đầu ướt:
-này,ai có nhu cầu thì vào đi:khi10:!
sau 1 hồi la lối của bác Năm,1 con mèo lười cũng chịu bò ra khỏi hang,Việt nhìn mái tóc ướt của mấy mems suýt nữa thì phì cười:
-mấy ông tắm tập thể (khiếp) hay sao mà gội đầu hết thế kia?
3 nạn nhân đầu tiên ko thèm trả lời,chỉ lẩm bẩm:
-ừ,lát nữa đến lượt.
đúng lúc đó,Minh nhảy bổ ra:
-ối giời ơi,thằng nào chơi ác thế?người ta vừa mới thay áo....
***
một lúc sau...
6 cái đầu ướt chụm vào "họp hội nghị",ko ai chịu nhận là mình đã làm hỏng cái vòi trong nhà tắm,hại anh em bị ướt nhép trong buổi sáng mưa hơi tê tê lạnh này.cuối cùng,cả lũ nhất trí đưa ra phương án :"hung thủ" là cô nàng vẫn còn đang mơ màng trong phòng kia-Trịnh An Dĩ.đúng lúc đó,Dĩ mở toang cửa (làm cả hội giật mình,vì đang họp kín mà:k18),gần như nhảy bổ vào nhà tắm (dậy muộn).17s sau theo như Minh bấm giờ:
-oái!.
Dĩ giật thót,kêu lên, lần này ko chỉ là bị phun nước vào người như mấy anh chàng kia mà là cả ống nước bung ra,con bé đang di dép xốp,ngã cái oạch,nước òa ra,lênh láng.nghe tiếng òa òa trong WC,cả nhóm chạy vội vào.nhìn cảnh tượng đó,Hoàng nhảy ngay vào,vơ vội cái nắp vỡ,bịt tạm lại,Vinh nhanh ***ng tiếp ứng bằng cái túi nilon cùng sợi dây cao su....
***
-đã ko biết làm thì đừng có mó tay vào...cô chỉ biết làm hỏng hết cả việc.Hoàng quát lên.:khi10:
An Dĩ cũng chả chịu thua,vừa lau tóc ướt,vừa cáu:
-còn hơn các anh,ống nước hỏng mấy hôm mà cũng ko biết đường sửa,còn phải để người khác mó tay vào.
-có ai khiến cô động vào đâu cơ chứ?chỉ vẽ chuyện!
-nhưng cả đêm nước chảy,tôi ko ngủ được,mà nước sạch thì các anh cũng phải tiết kiệm cho nhân loại 1 tí chứ....
-nhân loại cũng chả nhờ cô phá nhà như thế.
-thôi...thôi...2 đứa,bác xin,tại bác quên ko gọi người sửa.có chuyện cỏn con mà cũng....
lúc này mới xuôi xuôi,nhưng hai chiến tuyến vẫn còn hầm hè lườm nhau,sẵn sàng nhả đạn vào đối phương,chỉ tội mấy anh chàng còn lại....cố nhịn cười mà ko được.
***
-bực quá cơ mày ạ!tao chỉ cố bịt nó lại cho đỡ chảy,thế mà lão ấy làm ầm lên,có giỏi thì sửa đi....Dĩ mặt đầy bức xúc,xổ bớt với Hân.
-thôi được rồi....bọn mày đúng là *** với mèo...mày ở đấy mà tao điên hết cả đầu,,hay là mày xin về ở với tao ,ban ngày thì đến công ty tập tành!
-chắc là cũng phải thế thật,chứ cứ thế này thì tao tổn thọ mất,hết ông Nhật lại đến ông này:k40.
rồi con bé lại tiếp tục kể lể,chỉ khổ Hân,suốt ngày phải nghe bài trường ca bất tận.bỗng Mỹ Tâm trong máy Dĩ ngân nga "Bí mật",khiến hồ Than Thở tạm ...ngưng xả nước:
-alo,bác Năm ạ?....ko ạ....vâng...anh chị ấy cho cháu nghỉ sớm....sao ạ?có nặng ko hả bác?....vâng,bác cứ đi đi ạ!...ơ!nhưng mà...nhưng mà cháu ko biết nấu nướng,hay bác để các anh ấy ăn ở ngoài tạm 1 hôm ....thế ạ?....vậy thì ...thôi được rồi,cháu sẽ cố vậy,bác cứ viết lại mấy công thức ở nhà đi,cháu sẽ về ngay...vâng,cháu chào bác!
đợi Dĩ ngừng cuộc hội thoại,Hân vừa vớt quả táo trong cốc bổ lượng,vừa hỏi.:
-sao thế hả mày?ai gặp chuyện à?
-ừ,cháu bác Năm bị ốm,phải vào bệnh viện gấp,bác nhờ tao nấu hộ bữa tối ấy lão kia mới khổ chứ!
-hả?cái gì?mày nấu á?thế thì để mấy chàng kia vào viện chơi với cháu bác luôn cả thể cho vui.
-tao biết thế,đã đề xuất cho ra ngoài ăn mà bác ko muốn,để ăn nhà cho an toàn (?!),vả lại bác cũng đi chợ đầy đủ cả rồi....thôi,về đi,mấy kẻ đó cũng sắp về đấy.tao đành phải trổ tài vậy(ặc ặc:k54).
-ừ,mà này,mày đừng lợi dụng lúc này lúc này mà đầu độc trả đũa người ta đấy!
Dĩ cười khểnh:
-mày nghĩ tao là ai cơ chứ?mà cũng chả cần đầu độc thì sớm muộn họ cũng đau bụng thôi.:k53.hay mày sang giúp tao đi!
-thôi,tao xin kiếu,lại lây cái rắc rối của mày.với cả lát nữa tao phải đi gia sư cho thằng cu hàng xóm,nó rớt tốt nghiệp,mấy hôm nữa là thi lại...
-bạn với chả bè,lúc khó khăn thì chạy mất.-con bé lừ bạn,hăm dọa-mai mốt tao giàu,đừng hòng mà nhờ cậy.
Dĩ về đến nhà,vắng hoe.nó lật đật quẳng cái cặp quai chéo vào phòng rồi ra bắt tay vào bếp.
-xem nào,Dĩ đọc mảnh giấy bác Năm để lại,canh chua cá...cá đâu,đây rồi.sườn xào chua ngọt...sườn,đây,cà chua,...súp lơ,đậu xào tôm bóc,ôi giời phức tạp quá...còn gì nữa nhỉ?....
thế là cô bạn của chúng ta đã tiêu tốn cả buổi chiều vào cái công việc mà cô nàng gọi là "vớ vẩn".cái loa to tướng ở góc phòng nghe lời chỉ đạo của dàn đĩa,và nhạc BEAUTYFUL GIRLS nổi lên với giọng của anh chàng da đen dễ thương Sean Kingston,buổi chiều bắt đâu!(bạn muốn nghe thử ko?click vào đây nhé:
****
sáng hôm sau,bà Năm vừa mới từ bệnh viện trở về đã nhận được sự "săn đón" của tất cả các thành viên trong nhóm:
-ôi tạ ơn chúa bác đã về,Hoàng hớn hở:k33.
-sao hôm qua bác đi mà ko báo cho bọn cháu lấy 1 tiếng,thằng Hoàng nó mong bác như mong mẹ về chợ.Nhật châm chọc,rồi xách hộ bác cái túi nilon đựng đồ nặng trĩu.
-làm sao thế?bà Năm vuốt mồ hôi.mấy đứa ở nhà có chuyện gì à?
-ko có gì to nhớn cả.Minh dài mặt,ngoại trừ việc cả lũ bị bỏ đói 1 đêm,phải vừa chạy sô,vừa gặm bánh mì.đêm về bụng nó la ó ko ngủ được.
-lại đúng hôm nhà hết mì nữa chứ.Vinh lanh chanh góp giọng.:k50
-ô!thế con Dĩ đâu?hôm qua bác nhờ nó nấu hộ 1 bữa cơ mà?
-thà bác đừng nhờ còn hơn,Việt thở dài ngao ngán.
-thế nó ko nấu à?bà Năm vẫn ko hết ngơ ngác.nói rõ bác xem nào!
Trung sau khi lục đã đời cái túi thức ăn Mrs.Cook khuân về,lúc này mới lên tiếng :
-thật ra thì cô ấy có nấu...nhưng cả lũ chẳng ai dám ăn:k68.
-đúng đấy ạ,khiếp!món sườn gì mà đen cả trong lẫn ngoài.ăn thì đăng đắng....
-còn canh chua thì màu nhờ nhờ,chua khé cổ...
-súp lơ xào với đậu ve thì súp lơ cứng,đậu ve thì mềm nhũn mới tài chứ!
-còn món gì nữa ấy nhỉ?à,phải rồi,tôm...khiếp,ghê quá ko gọi được cả tên nữa.:k56
trái với sự nhiệt tình kể tội của mấy anh chàng,bác Năm mặt khó đăm đăm,tự dưng hỏi độp 1 câu làm Vinh đang thao thao bỗng cụt hứng:
-thế cái Dĩ đâu?
-ờ...ừm...Vinh á khẩu,ngắc ngứ...thật ra thì...
-mấy đứa cãi nhau đúng ko?
như trúng tim đen,Hoàng lật đật bào chữa:
-bọn cháu ko cố ý,nhưng mấy món đó...ghê quá,ko nuốt nổi!mà con bé cứ bắt bọn cháu ăn...
-mấy đứa ko được làm thế,hôm qua bác có nhờ nó,có vẻ nó ngại,nhưng vẫn cứ nhận lời,đằng nào thì Dĩ nó cũng đã cố nấu,các cháu ko thích thì cũng đừng nói gì quá đáng.
-nhưng nạn nhân trong vụ này là bọn cháu cơ mà.Nhật xịu mặt.bọn cháu mà ăn thì ko chắc sống nổi đến sáng hôm nay mà đón bác về đâu.
-đúng đấy,bác cứ thiên vị cho con bé đó làm gì?Hoàng hưởng ứng.
-từ hôi nó về nhà này,bao nhiêu chuyện rắc rối cứ kéo đến ầm ầm.nào là sinh nhật của Nhật thì bung bét,rồi vòi nước thì hỏng hóc...
-đã thế còn hay làm đổ mấy cái cốc đựng bàn chải của cả lũ.
-thảo nào mấy hôm tôi đánh răng thấy trong bàn chải mình có ít "sản phẩm từ đất",lại phải ra mua cái mới.
-mấy cái chậu hoa cúc bị cắt trụi.nhổ tung.con bé trồng vào đó toàn hoa đồng tiền (tham tiền mà:k45).
-đồ đạc trong nhà thì lộn xộn hết cả lên.hồi trước,bọn cháu là con trai nhưng cũng chả bừa bộn thế.
-thôi được rồi,Trung lên tiếng,tớ nghĩ các cậu ko nên nghĩ tiêu cực thế.dù sao thì cũng là người 1 nhà...
***
cuộc tranh cãi kết thúc bằng đoạn diễn văn của bác Năm.dù ko muốn nghe nhưng mấy anh chàng cũng thấy trong đó có ối điều đúng.
***
Dĩ chạy hồng hộc trên hành lang vắng của công ty.lẽ ra nó phải đang có mặt tại quán GOOD MORNING thay vì ở công ty vào cái giờ này.nguyên nhân vẫn là do cái cố tật hay quên của con bé:chiều nay lúc tập xong,nó quên luôn đống sách mượn của cái Mai,bây giờ lại phải đến lấy để trả trước sáng mai.
cửa phòng tập mở.tối om.Dĩ mò mò cái công tắc điện,nhưng bật lên rồi mà cái đèn chết tiệt chỉ nháy nháy mấy cái rồi tắt hẳn:
-sao lại cháy đúng lúc này cơ chứ!nó lâm bấm.
tự dưng con bé thấy sờ sợ.bây giờ mà có bàn tay túm lấy chân nó kéo đi thì....công ty 7DAYS lại mất đi 1 nhân viên ưu tú (ặc!):k58.nhưng thu hết can đảm,An Dĩ mò mò vào góc căn phòng trống,chỗ có cái tủ đựng đồ.bạn thử tưởng tượng mình phải mò mẫm 1 mình trong 1 căn phòng toàn gương,ánh sáng nhờ nhờ duy nhất hắt vào từ hành lang.có vẻ khá giống với phim trường phim kinh dị.đang lúi húi mở cặp lấy đống sách.bỗng 1 cái bóng đen hiện lên lù lù sau lưng,và con bé cảm thấy 1 bàn tay đang chạm vào vai mình,...