thôi đủ rồI đấy!Nhật lớn giọng,mặt đanh lạI,hắn dằn từng tiếng:TRỊNH AN DĨ,cô nghĩ cô là cái gì mà được nói vớI chúng tôi những câu đó,đừng tưởng cô bước được vào đây là cô muốn làm gì thì làm,tôi nó cho cô biết,những ngườI như cô….KO-CÓ-TƯ-CÁCH!
***
4 chữ cuốI được Nhật nghiến ra làm Dĩ chết đứng,1 lúc sau nó mớI lắp bắp được,mắt đỏ ngầu vì tức giận:
-anh…anh vừa nói cái gì?
-nói gì thì cô nghe rõ rồI đấy!Nhật dành lạI thế chủ động.cô đừng hão huyền về cái thế giớI này nữa.tỉnh lạI đi cô em…
-chính anh mớI phảI tỉnh,cô bạn của chúng ta vẫn đầy tức giận.anh tưởng những ngừờI như anh tốt đẹp lắm à?anh đẹp trai,anh nhà giàu,anh hát hay,anh tài năng,nhưng còn gì nữa ko?rất tiếc là tôi thấy chẳng còn gì ngoài sự xấu tính,nhỏ nhặt,cố chấp,khinh-ngườI như-rác.An Dĩ hét lên.
-thôi được rồI,đừng cãi vã nữa,tất cả bình tĩnh đi.Trung ngăn cản cuộc chiến trong sự bất lực.2 bên vẫn cố nói thêm,lần này là hỗn chiến miệng chứ ko đơn thuần là đấu tay đôi nữa,căn phòng vốn đã ồn bởI tiếng loa TV,nay lạI thêm ầm ĩ bỡI mấy giọng nói cứ thi nhau giành chỗ đứng.xem ra chợ Đồng Xuân cũng chỉ “náo nhiệt” đến thế.có lẽ tác giả sẽ chỉ biết chống cằm nhìn trận đấu khẩu như xem đánh tennis nếu ko có sự can thiệp kịp thờI và tuyệt vờI của bác Năm:
-mấy đứa bay làm gì thế hả?
ngay lập tức âm thanh ngừng bặt như ngườI ta dùng remote tắt phụt 1 giàn loa điện tử của 1 rock band đang tập luyện,tất nhiên,chỉ còn cái TV thật thì vẫn ngoan cố nhả tiếng.cả lũ từ từ quay ra nhìn bác,sợ sệt:1 khi Mrs.Cooking mà đã gọI nhóm là “mấy đứa bay” thay vì “mấy đứa” như mọI hôm thì tức là bác đang rất rất giận.
vẫn ôm trên tay gói đồ,bà đầu bếp vui vẻ hằng ngày giờ phằm phằm tiến đến cái TV như sẵn sàng sút cho nó 1 phát, ấn phịch vào nút Power….âm thanh bị cắt cụt. ko gian im thật sự.cuốI cùng,giọng của bác Năm cất lên như tiếng búa rơi chát xuống nền đã hoa phẳng bóng:
-chúng bay chỉ biết cãi nhau suốt ngày (bịch-cái gói đồ đáng thương bị quẳng xuống ko thương tiếc),tao đã nói mãi mà ko nghe,đến cả nửa năm nay mà vẫn thế (phịch-đến lượt cái mũ bị quật lên bàn).bây giờ tao hỏI,mấy đứa bay có muốn bị công ty kỉ luật ko?gây mất đoàn kết cũng là tộI đấy.tao giờ già rồI,ko muốn lo cái chuyện trẻ con của chúng bay nữa.
*****
bác Năm đã ko dọa,có lẽ sức chịu đựng của 1 đôi tai trên 55 năm tuổI nghề chỉ dừng được ở đó.lần này,chính thức phó giám đốc xuống cho cả lũ 1 trận mắng nên thân,bị dọa đuổI khỏI công ty,cắt hợp đồng…sợ thì sợ,nhưng 2 bên chiến tuyến vẫn chưa nhập vào làm 1 được.cụ tỉ thì bề ngoài ko ra vẻ khó chịu rõ rệt như trước nữa,nhưng vẫn ko thèm nói vớI nhau câu gì.cho đến khi….
**
hôm nay trờI mưa tầm tã suốt,đến tận giờ Dĩ hết ca mà vẫn mưa.đứng dướI mái hiên che của quán,nhìn mưa rơi lộp độp từ trên vòm mái cong cong,Dĩ ngán ngẩm săm soi cái đồng hồ điện tử biến đổI các con số tiến dần đến 0 giờ.đúng lúc con bé chép miệng định phóng xe về đạI thì mưa lạI ào xuống to hơn….bây giờ mà về thì ốm mất,lại sắp đến kì kiểm tra chốt rồi nó phảI giữ ko được để mất giọng.lờI “đe dọa” của Mr.Thành về việc Dĩ có thể bị “out” khỏI chỗ làm vẫn hoàn tòan còn hiệu nghiệm.sơ suất phút cuối là đi tong 10 tháng chịu đựng.đang than trách ông trờI sao ko thương ngườI tốt (?!) thì 1 chiếc Escape trờ tớI,đỗ xịch ngay trước cửa quán.”ô này,chỗ đỗ xe bên kia cơ mà!”,Dĩ lẩm bẩm.cửa kính đằng trước được kéo xuống,1 cặp mắt kính nhìn ra và giơ tay vẫy vẫy.Mr.Thành:
-An Dĩ,về cùng cho vui.giọng ông sếp vọng vào.
May quá!đang ko có cách về nhà an toàn thì ông trờI đã kịp nghe thấu lờI nguyện cầu của con bé,phái ngay ngườI đến “giảI cứu”.Dĩ nhìn quanh,ko thấy có ai để ý liền hí hửng chạy ra xe.
-nhanh lên!phía sau còn trống đấy!ngài Manager giục,bên cạnh, anh Hùng “núc” tài xế đang tươi cười.Dĩ bước ra phía sau…..cửa mở,mùi xe tỏa ra hơi khó chịu.nhưng còn có điều khó chịu hơn nữa phía sau cánh cửa ấy:6 cặp mặt nhìn nó chằm chằm.vẫn như mọI khi,chỉ có Trung là vui vẻ:
-vào nhanh lên,ướt hết bây giờ.
Nhưng lần này,An Dĩ đứng trân trân mất mấy giây,cụm từ “ko có tư cách” của Nhật hôm lâu bỗng dộI về.nghĩ đến đó,nó đóng cửa xe cái ầm,chạy lên phía sếp Thành:
-thôi,mấy anh về trước đi,em ở lạI có việc.
Thành hơi ngạc nhiên:
-ko về ngay à?thôi,tiện thì vào xe đi,ướt cả bây giờ.
-ko,Dĩ lắc đầu,cố cườI gượng,đằng nào thì em cũng ướt rồi.mấy anh về nhé.nó đưa tay vẫy vẫy,chạy biến vào trong.mặc kệ ông sếp và anh tái ra sức gọi..
****
-cháu về rồI đấy à?bác Năm từ trong phòng bước ra.chắc tạI nghe thấy tiếng mở cửa nên bác dậy.Dĩ cởI cái áo mưa nilon mỏng rách tơ tướp do xe cào:
-vâng,bác chưa ngủ ạ?
-chưa,sao ướt thế này?vào tắm nhanh lên kẻo ốm bây giờ.
Con bé vâng vâng dạ dạ chạy vào lấy khăn lau đầu,mấy phút sau thì ngủ mất,chả kịp tắm rửa gì,nó mệt quá.chiếc đồng quả lắc cũ treo trong phòng kêu cành cạch từng tiếng.đã 1h23 rồi.
**
-Dĩ…Dĩ…dậy đi,Dĩ à…Dĩ…
mặc kệ bác Năm đập cửa thình thình,Dĩ vẫn mê mệt.ko chỉ do buồn ngủ mà vì nó thấy khó chịu trong ngừờI.nắg đã chiếu qua cái xanh dương đốm.trờI hơi nong nóng,thế mà Dĩ đắp chăn vẫn thấy lạnh buốt.đầu đau quá!Dĩ cố thở hắt.nó ngóc cổ ra,định dạ 1 tiếng,nhưng ko nói được,tiếng khào khào như thể bị chặn lạI ở cổ.
cũng may là bác Năm thấy ko ai đáp nên mở cửa vào xem thử.sờ trán con bé,bác giật mình:
-chết!nóng thế này!hôm qua ko tắm phảI ko?(gật).biết ngay mà…..thôi,nằm đấy,bác đi nấu cho bát cháo trứng.lát nghỉ tập đi,để bác gọI cho cái Ngân.
Nói rồI bác lục tục chạy ra ngoài,đóng khẽ cái cửa.đúng lúc đó thì điện thoạI Dĩ rung lên.Hân nhắn.
***
phòng khách.7h32.
bao giờ cũng thế.Trung luôn luôn thò mặt ra khỏI cửa phòng sau cùng của nhóm.trong khi đó thì cả hộI gần như đã giảI quyết xong bữa sáng.
-Dậy sớm thế!Vinh chào đầu ngày.
-mai đứa nào dậy muộn nhất thì bắt nó đóng tiền phạt nhá.Việt nói lớn.
-nói như ông thì chả đến lượt thằng Trung vét ví.Hoàng đá lông nheo về phía cánh cửa có treo con hươu cao cổ rất “Enfa Grow”.(của Dĩ).
Trong lúc 2 tên này đang rúc rich cườI,Nhật xúc xúc đĩa cơn chiên thập cẩm,ngẩng lên lấy chai tương ớt.thấy bác Năm đang mảI mê thái tía tô,hắn hơi ngạc nhiên:
-bác đang nấu gì mà lạI cho cái lá đó.
-cháo cho con Dĩ.nó ốm.Mrs.cooking vẫn ko ngẩng mặt lên.
hai từ cuốI của câu nói như ai đó ấn pause,mọI hoạt động của cả lũ chợt dừng lại.Vinh đang tu ừng ực cốc đào ép thì suýt sặc,làm nước chảy cả xuống áo.Việt và Hoàng ngừng bặt cười đùa,Minh ngẩng lên,đưa tay đẩy gọng kính,Trung vừa mớI bước từ nhà tắm ra cũng đứng khựng.Nhật sau mấy giây lấy lạI khuôn mặt tỉnh,hỏI vớI cái giọng như ko quan tâm:
-thế có sao ko ạ?
-sao là sao,nóng phừng phừng ấy chứ.mà cũng tạI nó,hôm qua dầm mưa về mà ko chịu tắm qua gì cả….
Trung nhảy vào:
-hôm qua mấy giờ Dĩ về ạ?
-bác cũng ko rõ lắm,khoảng 1h,1 rưỡI gì đó.
Cả lũ quay ra nhìn nhau,như đang “hộI nghị” bằng mắt vậy.ai cũng biết việc Dĩ ko lên xe là vì vụ cãi nhau hôm lâu.
Đúng lúc đó cửa phòng con bé bật mở.cô bạn của chúng ta bước ra,mặc quần áo chỉnh tề,nhưng khuôn mặt thì xanh ngắt,môi nhợt,mắt sưng.thấy mọI ngườI nhìn mình,nó hơi ngạI,may mà bác Năm lên tiếng kịp:
-cháu dậy à?sao ko nằm đấy,cháo sắp được rồI,lát bác bưng vào cho…..
Dĩ chầm chậm khóac cái balo lên vai:
-ko cần đâu bác ạ!cháu có việc phảI đi gấp,bác cứ để cháo trong nồI.lát cháu về cháu ăn.
-em đi đâu đấy.Trung đi đến chỗ Dĩ đứng.đang ốm thì ở nhà,ko phảI đi tập đâu,lát anh nói vớI chị Ngân cho.
-phảI đấy,cháu ở nhà,ăn cháo au khỏI,bác Năm tay vẫn cầm con dao dính đầy vụ lá ướt.sắp thi chốt rồI,ko lơ mơ được đâu.bác xin cái Ngân ….
-ko,cháu ổn.Dĩ cố tươi.giờ cháu phảI ra quán có tí việc,lát cháu về ngay.
-việc gì?để anh đi cho,em vào ăn cháo đã,còn uống thuốc.Trung nắm khuỷu tay nó kéo nhẹ.
-ồ ko,em đi được…
đúng lúc đó Mỹ Tâm lạI cất “Bí mât” trong túi Dĩ,con bé lập cập nhấc máy:
-gọI gì trẫm,….đến ngay đây….uh…chờ tí….hả?…à,ko sao…tao khỏe,vẫn sống…
(cúp).thôi,bạn em nó giục,lát em về ngay.thưa bác Năm cháu đi.
Nói rồI con bé lao ngay ra cửa.Trung định gọI lạI thì giật mình bởI cái giọng trầm ồm của Nhật:
-ở nhà đi!
Cả lũ quay ra trố mắt nhìn hắn.Dĩ khựng lại.
-đã ốm rồI mà còn đi đâu?Nhật lấy thìa gẩy mấy con tôm trong đĩa cơm,ko nhìn lên.sao cứ thích để ngườI khác phảI chú ý thế hả?
“đuổI đi hay giữ lạI đấu?”.Dĩ quay lạI nhìn xéo Nhật 1 cái,….rồI đi thẳng.
***
9h12
Thành đang thao thao vớI 6 anh chàng nhóm BOYs về kế hoạch cho album sắp tớI,về lịch buổI họp báo thì cái O2 rung lên trên mặt bàn.trong lúc ngài Manager nghe máy thì cả hộI được thể bàn về trận bóng tối hôm trước.nhưng cuộc tán gẫu cũng chợt ngừng khi Thành bỗng nói lớn:
-hả?sao?…bị làm sao?….rồi…được rồI,tôi đến ngay.(dập máy)
ngay lập tức,anh quay ra bảo vớI 6 cặp mắt tròn xoe:
-có chuyện rồI,Dĩ bị ngất,đang nhập viện…
Dĩ lờ đờ mở mắt,chỗ nào mà trắng xóa thế này?…hơ hơ..hắt xì!hix,mùi kháng sinh…lạI còn cái gì lủng lẳng ở tay thế kia?truyền nước à?hơ.. bệnh viện,sao lạI “rứa”?ui,đau đầu…
-tỉnh rồI à?Hân ở đâu bước vào,tay lủng lẳng bịch nilon hoa quả.may mà mày tỉnh sớm,ko thì tao mất tong mấy buổI đi làm để hầu mày.
Thấy cái ánh nhìn tóe lửa của cọn bạn,Hân cườI như mếu:
-đùa tí …làm gì mà….
-sao mày lạI lôi tao vào cái chỗ này?Dĩ nhìn đồng hồ.chết cha!đã 10h rồI à?tao hứa là về nhà ăn cháo của bác Năm….thế mà quên béng mất.nói đoạn,con bé nhảy phốc xuống giường.
-ấy…ấy…định làm gì thế?thôi,ngồI đi…mày giờ về thì cái bát cháo ấy cũng thiu rồi.
-sao thế được?để tao về,ở đây chán bỏ xừ….tao lạI ngứa mũi.Dĩ hăm hở xỏ giày,cái dây truyền nước biển đã bị dứt ra từ đờI nào.Hân cuống,la oai oái:
-này này,đừng quên là mày đang ốm đấy….bất tỉnh cả 1 hôm rồi .
cô bạn của chúng ta đang thắt nút cái dây giày,ngẩng lên mắt tròn xoe:
-cái gì?bất tỉnh á?từ bao giờ thế?
-bó tay mày….hôm qua mày đến quán đưa áo cho tao đúng ko?(uh).lúc tao vừa cầm áo quay đi thì mày lăn đùng ra ngất,làm tao chết khiếp.Hân gọt gọt quả táo rất chi là nghệ thuật,mồm vẫn lảI nhảI:đã ốm mà còn cố…
-thế công ty biết chưa?An Dĩ lo lắng.
-sao lạI ko?đưa mày vào viện là tao gọI ngay cho sếp của mày.một lúc sau thì ông ấy vớI anh Trung trong nhóm (nói đến đây thì mắt sáng long lanh) chạy đến.hỏI cuống cả lên.lúc đó tao tức quá….cho bọn họ 1 trận tả tơi.kể cũng tộI,nhưng mà để ngườI ta hành hạ mày…tao tức lắm.
mặc kệ Hân tái phát bệnh nói nhiều.Dĩ ngồI thừ trên giường…nghĩ ngợI gì đó.
*
nằm viện thêm 1 ngày nữa thì nó được ra viện.sáng về thì chiều đi tập luôn cho kịp bài.giọng con bé còn hơi yếu nên được tạm xa ông thầy Cú Vọ mấy hôm.
Ngày thi đến sau đó đúng 1 tuần làm An Dĩ hú hồn,nó tập tành ầm ầm,thở ko ra hơi.
Hôm thi,lúc lên cái sân khấu rõ hoành tráng nhưng bên dướI có đúng 1 hàng ban giám khảo vớI 1 nhóm ngườI ngồI tít phía dướI.đèn tốI mù nên Dĩ chịu chết,ko nhận ra là ai,chắc mấy ngườI trong công ty…
Nó diễn bài tự chọn là Bí Mật,nhảy cùng vũ đoàn.sau đó là solo bài Và em đã yêu.rất run,nhưng nghĩ đến công mình tập tành cật lực ( chịu đựng) suốt thờI gian qua,Dĩ nhắm mắt cố hát hết sức mình.nhưng có 1 trục trặc ko nhỏ,đó là lúc nó đang nhảy rất sung gần hết nửa bài đầu thì bỗng bị gót chân của 1 anh trong vũ đoàn quờ phảI và…lảo đảo suýt ngã.đến lúc Dĩ đứng ngay ngắn lạI được thì đã bị lỗI nhịp nhạc.đây là play-back nên con bé chỉ biết đứng nhìn trân trốI ban giám khảo.Mr.Thành ngồI phía dướI đang định nhắc nó điều gì thì nhóm-khán-giả-duy-nhất của buổI diễn bỗng vỗ tay rộ lên cổ vũ………con bé như nghe được cả 1 hàng nghìn cánh tay đang động viên mình…… tương lai nó hằng mong ước,thế là con bé liều mình hát tiếp vào đoạn nhạc đang chạy….
**
2 ngày nữa mớI biết kết quả,Dĩ chỉ muốn nghỉ xả hơi cho thật đã,nhưng cục lo lắng của nó to quá,nên con bé quyết định vẫn đi làm.dù sao ở đó cũng có Hân,như thế thì nó sẽ cảm thấy bớt Stress.2 ngày…48h….chỉ trong từng ấy thờI gian thôi tương lai nó sẽ được quyết định,hoặc là thành công,hoặc là đi tong gần 1 năm vớI bao nhiêu “khổ cực”,rồI mấy tên kia sẽ nhìn mình thế nào?thất bạI?cả 1 danh dự…..hồI hộp quá đi mất!vì thế,lúc này mà gặp Dĩ ở quán,thể nào cũng thấy nó thỉnh thoảng lạI thừ mặt ra,đần thúI!
Sáng mai là công bố kết quả rồI,nhưng tốI nay con bé vẫn khóac balo đến quán.nó cần 1 chỗ ồn ào thay vì tìm nơi yên tĩnh để rồI lạI nghĩ ngợI lung tung.cả ca làm mà ngườI Dĩ cứ nóng phừng phừng,làm đổ nguyên 1 tách Capuchino vào ngườI khách,giống như thành tích 1 ly sinh tố cà rốt vỡ tốI qua.đáng lẽ như mọI ngày thì nó đã bị cho nghỉ ở nhà,nhưng phảI cái ông chủ mấy hôm nay dễ tính lạ…mà con bé cũng ko để ý nhiều…
Dĩ đứng dướI hiên sau của quán,thở dài sườn sượt.bên cạnh nó,cái xe bị thủng lốp nằm im lìm,ko hiểu ở đâu lạI mọc ra cái đinh vít cắm vào đấy.tệ quá đi mất!lạI phảI để lạI xe ở đây mà cuốc bộ về chứ còn biết làm sao,chúa ơi….con bé trùm cái mũ áo lên,phăm phăm sang đường.giờ này cũng chẳng còn quán sửa xe hay chuyến xe bus nào nữa……….nhưng lúc đó,Dĩ ko hề biết rằng có 7 cặp mắt đang nhìn mình 1 cách rất gian mãnh qua làn khói thuốc,còn phía trước quán,1 chiếc Ford Escape đang đỗ.
…..
-anh Hai,nhìn còn bé kia kìa,cũng ngon đấy chứ!!!1thằng mặt chuột cườI khèng khẹc.cạnh nó,kẻ được gọI là anh Hai đưa tay sờ đám râu cằm lúc phún nham nhở,nhếch mép.ko nói ko rằng,,hắn vứt mẩu thuốc đang hút xuống đất,nhổ toẹt vào đó rồI đứng lên,nhanh chân theo đứa con gái đeo ba lô đang rẽ vào 1 ngõ tối.3 tên theo sau,con 3 tên còn lại thì đi vòng lốI khác,mắt đảo xung quanh đề phòng.
….
-ê…nhìn ai kìa.
Trong xe,Vinh lay lay cánh tay Hoàng lúc hắn đang tranh thủ ngủ.làm tên bạn sực tỉnh,dụI mắt.Minh đang ư ử theo nhạc của Jonh Kingston,cũng ngoảI ra nhìn theo ngón tay Vinh.Việt vẫn ko ngừng hành hạ mấy cái phím của chiếc Samsung bằng trò game mới.,Nhật gác chân lên ghế nhìn về phía khác,Trung thì vẫn đang mơ màng…
-con bé ko thấy bọn mình à?
Có vẻ như đạI từ “con bé” là 1 chủ đề quan tâm của cả nhóm.ngay khi Vinh vừa nhắc tớI thì ngay lập tức 1 cả lũ quay ra áp mặt vào cửa sổ,riêng Trung thì vẫn ngủ ngon lành phở.
-anh Thành vào gọI nó rồI mà?
-chắc nó ko để ý,con bé này có bao giờ chịu nhìn trước nhìn sau …
-thôi!anh Hùng vào gọI ông Thành ra đi,nó về rồi.
-sao ko vẫy nó lạI?
-hâm à?ông ra mà gọI nó…con bé ”lemon question” ấy
Lúc anh tài đang quay số của Manager thì Minh nheo mắt vận dụng tốI đa cái kính 3 điốp của mình,nhìn theo.
-này,hình như có bọn nào theo nó!chắc ko là fan hâm mộ rồi.
Lần này thì cả 12 con mắt đều nhìn ra,Trung thấy lục **c nên cũng ngóc dậy.thấy 3,4 kẻ đáng nghi đi sau Dĩ vào ngõ,Vinh nhanh như cắt,nói vớI anh Hùng:
-thôi…anh ko phải gọI cho anh Thành đâu,quay số cảnh sát đi….
RồI anh ta cũng theo cả bọn ra khỏI xe,đi nhanh về phía đường tốI đó.mặc kệ cho anh tài í ớI gọI lại….