Bản Lĩnh Ngông Thần


"Sự phát triển của tập đoàn Mai thị, không thể không kể đến các vị..."

Trong phòng tiệc, Mai lão đang phát biểu trên đài, cả hội trường yên ắng, bỗng nghe một tiếng “Bụp” thật lớn.


Tất cả mọi người nhìn về phía cửa, liền thấy hai bảo vệ của nhà họ Mai bay vào, cửa phòng tiệc vậy mà bị đánh vỡ.


Nhìn lại thì có hai người đi vào phòng tiệc.


Nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy rất kinh ngạc.


Đây chính là tiệc tối do Nhà họ Mai tổ chức, vậy mà có người dám tới gây sự? Là thấy bản thân sống quá lâu rồi sao? Đây là Nhà họ Mai đó, là gia đình giàu có quyền lực nhất thành phố Ninh, là gia đình không ai dám đi khiêu khích.


"Người nào!”

"Muốn chết!"

Lúc này liền có mấy bảo vệ vọt đi lên, nhưng Mã Trạch chỉ đá mấy đá, thì bọn họ đều bay ra như hai người trước.


Lúc này, một người đàn ông trung niên ung dung bước tới, nét mặt lạnh lùng, chỗ ông ta đi qua tất cả khách khứa đều né ra, bởi vì người này là con cả của Nhà họ Mai, chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Mai thị Mai Bỉnh.


"Cậu là ai? Có chút võ đã dám tới tiệc của nhà họ Mai gây sự? Không biết trời cao đất rộng."

Sự lạnh lẽo trong mắt Mai Bỉnh nổi lên, nếu chuyện hôm nay không thể giải quyết ổn thỏa, vậy ngày mai tất nhiên sẽ truyền ầm ĩ khắp thành phố.



Sở Vĩnh Du không lên tiếng, mắt nhìn về một phía, Mai Chính Sùng và Lãnh Tiểu Mạt đang đứng ở đó, họ cũng đồng thời nhìn về phía này.


Lúc này trong lòng Lãnh Tiểu Mạt sợ hãi cực kỳ.


Sao Sở Vĩnh Du tìm được cô ta? Hay đây chỉ là trùng hợp? Không, hẳn là không phải, anh đang nhìn chằm chằm cô ta.


"Cậu Mai, cậu nhìn Sở Vĩnh Du kiêu căng đến mức nào kìa, anh ta vậy mà chạy tới đây gây sự, tôi rất sợ hãi a."

Mai Chính Sùng nở nụ cười.


"Ha ha, tên ngu xuẩn kia, tôi vốn dĩ còn muốn từ từ đùa chết anh ta, bây giờ xem ra, anh ta sống không qua đêm nay, một khi ba tôi tức giận, cả thành phố Ninh đều không yên ổn, càng không cần nói đến chuyện ông nội tôi đang phát biểu lại bị cắt ngang."

Trần Trọng Thiên, Liên Sâm và Báo Đốm ở trong đám khách khứa cũng há hốc mồm, vừa rồi còn mới nói về Sở Vĩnh Du, không ngờ sau đó anh liền xuất hiện, hơn nữa...
Hơn nữa còn xông vào một cách khí phách như vậy.


"Giờ các người có hai lựa chọn, thứ nhất, giao ra Mai Chính Sùng để tôi mang đi, thứ hai, nhà họ Mai các người từ nay về sau biến mất."

Cuối cùng, Sở Vĩnh Du cũng lên tiếng, lời anh nói ra, khiến tất cả mọi người bật cười.


Đây đã không phải chuyện ăn to nói lớn nữa, mà là kẻ ngốc, làm cho nhà họ Mai giàu có quyền thế nhất thành phố Ninh biến mất, cũng dám nói ra.


Quả nhiên, chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Mai thị Mai Bỉnh suýt chút thì giận điên người, lạnh lùng nói.


"Tôi không muốn biết cậu là ai, cậu cũng không có tư cách để được tôi biết, giờ tôi cũng cho cậu hai lựa chọn, hoặc là quỳ gối ở cửa cho đến khi buổi tiệc kết thúc, dập đầu tạ tội với mỗi một vị quan khách ở đây, hoặc là ném cậu cho chó ăn, chọn đi, cậu có năm giây thời gian."

Về phần giao ra con của ông ta Mai Chính Sùng, lại càng là một trò khôi hài.


"Mã Trạch, đem tin tức phát ra đi."

"Vâng đại nhân.”

Sở Vĩnh Du nói xong, Mã Trạch lấy điện thoại ra chuyển một tin tức đi, lúc cất điện thoại, đã không thấy tăm hơi anh ta, lần thứ hai xuất hiện, trong tay vậy mà năm lấy Mai Chính Sùng.


"Tôi đã nói rồi, nếu cậu dám đụng vào người nhà của tôi, tôi sẽ làm cho nhà họ Mai biến mất."

Mai Chính Sùng vẫn còn đang ngơ ngác, vừa mới tuy anh ta dẫn Lãnh Tiểu Mạt đi về phía này, nhưng đột nhiên bị bắt tới, cũng quá kì lạ đi, cao thủ bảo vệ anh ta đâu rồi?

Cảnh tượng đột ngột như vậy khiến tất cả mọi người đều cho là mình bị hoa mắt, nhất là Mai Bỉnh, con trai mình sao lại bỗng nhiên nằm trong tay đối phương?

"Mẹ nó! Sở Vĩnh Du, mày dám bắt tao? Buông ra! Bằng không bọn mày chết chắc rồi!"

Phản ứng lại, Mai Chính Sùng bắt đầu giãy nảy lên, chẳng những không xin tha, ngược lại còn uy hiếp.


"Vả miệng."

Sở Vĩnh Du nói hai chữ, Mã Trạch tát vào mặt Mai Chính Sùng, có thể thấy rõ, mấy cái răng văng ra.



Cái tát này, khiến đại sảnh còn đang xì xào, lập tức lặng ngắt như tờ, phải biết rằng, tát này cũng không phải chỉ là đánh vào

mặt Mai Chính Sùng, mà là cả nhà họ Mai.


Hít sâu một hơi, Mai Bỉnh giận cực kỳ.


"Cậu tên là Sở Vĩnh Du phải không, sau đêm nay, không chỉ cậu bị tôi ném vào trại chó, mà kết cục của cả nhà cậu cũng sẽ như vậy, không ai có thể khiêu khích tôn nghiêm của nhà họ Mai như vậy, không ai!"

Dứt lời, tay ông ta vung lên, mấy ông lão ở mấy hướng cùng lao về phía Sở Vĩnh Du và Mã Trạch.


Bọn họ đều là lực lượng trung kiên chân chính của nhà họ Mai, họ đều là võ giả ngũ phẩm, trong đó còn có ông lão đi bệnh viện với Mai Chính Sùng.


Giờ phút này tuy là động tác nhanh, nhưng ông ta cũng sợ hãi, bởi vì chức trách của ông ta vẫn luôn là bảo hộ Mai Chính Sùng, nhưng vừa rồi Mai Chính Sùng bị Mã Trạch bắt đi, ông ta vậy mà không kịp phản ứng, nói lên điều gì? Nói lên đối phương cũng là cao thủ, rất có thể là lục phẩm võ giả.


Nhưng cũng hết cách, bây giờ họ có năm người, năm võ giả ngũ phẩm đồng thời ra tay, cho dù là lục phẩm, cũng chỉ có đường chết.


Cao thủ của Nhà họ Mai cuối cùng cũng hành động, những người khác đều thâm lắc đầu, biết kết cục đã định, hai người có lẽ sẽ bị đánh tàn phế, sau đó ném vào trại chó.


Trại chó trong miệng Mai Bỉnh, nghe nói là do Mai lão bỏ tiền xây nên, bên trong toàn bộ đều là chó dữ, thích ăn thịt người, kẻ thù của nhà họ Mai, cuối cùng đều sẽ bị ném vào trại chó, sự khủng bố này, căn bản không dám tưởng tượng.


Đây chính kết cục của trêu chọc gia đình giàu có quyền thế nhất thành phố Ninh.


Sở Vĩnh Du đứng ở nơi đó, cho dù là nói chuyện với Mai Chính Sùng, nhưng ánh mắt anh lại nhìn chằm chằm vào Lãnh Tiểu Mạt trong đám người.


Anh muốn để Lãnh Tiểu Mạt biết, Sở Vĩnh Du anh đến đây, dù ai ở cạnh cô ta, hậu thuẫn là ai, kết cục của cô ta, cũng sẽ không thay đổi.


Nhưng Lãnh Tiểu Mạt khit mũi coi thường, đây là Nhà họ Mai gia đình quyền thế giàu có nhất thành phố Ninh, anh có thể sống đi ra sảnh tiệc này rồi tính.



Bịch bịch bịch

Mấy tiếng bịch vang lên, những người nhìn thấy đều hít một hơi thật sâu.


Chỉ thấy Sở Vĩnh Du đứng yên tại chỗ khoanh tay, Mã Trạch đang bắt giữ Mai Chính Sùng, chỉ dựa vào hai chân liền phế bỏ năm cao thủ tiến lên cùng lúc của nhà họ Mai.


Đá năm cú, không một ai có thể đứng lên.


Giờ khắc này, Mai Bỉnh và Mai Chính Sùng cũng cảm thấy sợ, hơn nữa từ đầu đến cuối, Sở Vĩnh Du còn không có ra tay.


Cuối cùng, tất cả mọi người hiểu được, người ta không phải bị điên, mà là người đến không có ý tốt.


"Ha hả, người trẻ tuổi có huyết tính là chuyện tốt, nhưng quá huyết tính...
chính là ngu xuẩn."

Bỗng có người nói, Mai Bỉnh vội vàng lui qua một bên, chỉ thấy Mai lão từng bước đi tới, theo sau còn có mấy chục người áo đen xuất hiện, toàn bộ lấy súng lục giảm thanh ra, cùng nhắm vào Sở Vĩnh Du và Mã Trạch.


Thấy vậy, Mai Chính Sùng đờ đẫn lại điên cuồng cười phá lên.


"Ha hai! Sở Vĩnh Du, mày chết chắc rồi, ông nội của tao cũng bị mày chọc giận, chẳng những mày chết, cả nhà mày cũng sẽ chết, bị mấy chục con chó từ từ cắn chết."


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận