Bà Hoàng đau đến chết đi sống lại, bà ta chưa từng chịu nhục nhã như vậy, đi đến đâu bà ta cũng nghênh ngang, ở thành phố Ninh này, có được bao nhiêu người dám đối xử với bà ta như vậy chứ, hoàn toàn không có.
Hơn nữa, nhìn cách ăn mặc của Sở Vĩnh Du cùng Đồng Ý Yên thì biết bọn họ tuyệt không cùng đẳng cấp với bà ta, nếu hôm nay để cho mấy kẻ không ra gì này ngang nhiên rời đi thì sau này bà ta còn gì là thể diện chứ.
"Túi! Lấy di động trong túi cho tôi!"
Thấy Sở Vĩnh Du không thèm để ý đến mình mà trực tiếp đến quầy thanh toán, bà Hoàng tức muốn nổ phổi, gào thẳng vào mặt cô nhân viên tư vấn sản phẩm đang muốn đỡ bà ta dậy.
"Quẹt thẻ!"
Nhân viên thu ngân nghẹn lời khi nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Sở Vĩnh Du, thật sự không biết mình sắp bị đại hoạ giáng xuống đầu hay là muốn trả tiền rồi chạy nữa đây?
"Vâng thưa anh, của anh tổng cộng 168.960.000, xin anh đợi một lát."
Đồng Ý Yên cũng đi tới bên cạnh Sở Vĩnh Du, nếu nói cô không tò mò về cảnh tượng lúc nãy là nói dối.
"Vĩnh Du, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Sau khi Sở Vĩnh Du giải thích ngắn gọn chuyện vừa xảy ra thì sắc mặt của Đồng Ý Yên liền vô cùng kỳ quái.
"Chuyện này...
Được rồi, anh nói không sai, quả thật là gặp phải mụ điên rồi."
Hoá ra là vì chút chuyện đó mà xảy ra xung đột, đúng là… Quái lạ thật.
Lúc này, có một loạt tiếng bước chân vang lên, bà Hoàng vừa mới nghe điện thoại ngước nhìn, ánh mắt liền thay đổi.
"Ông xã, anh tới thật là đúng lúc, em vừa mới bị người ta đánh, anh xem, chân em bị bong gân nặng chưa này!”
Người xuất hiện là một người đàn ông trung niên với cái đầu hơi hói, nhìn thấy vợ mình thành ra như vậy, ông ta lập tức nổi giận.
"Bà xã, em… Em sao rồi? Là kẻ nào làm!"
Bà Hoàng chỉ tay phải về phía Sở Vĩnh Du đang đứng ở quầy thu ngân, hung tợn nói.
"Tên đó! Không giết thì cũng phải phế nó."
Người đàn ông trung niên chậm rãi đứng dậy, vừa đi về phía Sở Vĩnh Du vừa nói.
"Bà xã yên tâm, anh sẽ thông não nó rồi gọi người đến đưa nó đi, đến lúc đó, em muốn hả giận kiểu gì cũng được.”
Lúc này, bà Hoàng mới bật cười, đừng thấy chồng bà ta bị hói mà tưởng bở, thời trẻ ông ta đã từng luyện quyền anh, đánh gục người thường dễ như chơi.
Vừa bước được mấy bước tới gần Sở Vĩnh Du, người đàn ông trung niên đã nắm chặt tay nói:
"Nhóc con, bà xã của tao mà mày cũng dám đánh? Ai cho mày cái gan đó hả?!"
Đang nói, thì Sở Vĩnh Du vừa thanh toán xong liền quay lại khiến người đàn ông trung niên lập tức sững sờ.
"Có chuyện gì sao?"
Sở Vĩnh Du nhíu mày, một người có thân phận như anh thật sự rất lười “chơi đùa” với mấy kẻ ngang ngược chuyên làm trò cười này.
"Không… Không có việc gì đâu ông Sở, ông hiểu lầm rồi, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, nhất định là bà xã tôi bất cẩn bị sái chân chứ không liên quan gì tới ông hết.
Người đàn ông trung niên nói những lời này khiến cho mấy nhân viên tư vấn sản phẩm cùng bà xã của ông ta đều trợn tròn mắt, cảnh tượng này không giống vởi những gì họ nghĩ trong đầu, thế quái nào lại thành ông ta đi xin lỗi chứ?
Hơn nữa, trông bộ dạng của người đàn ông trung niên lúc này không giống như sợ sơ sơ.
Sở Vĩnh Du không thèm phản ứng lại người đàn ông trung niên, dẫn theo Đồng Ý Yên rời khỏi cửa hàng.
Ngược lại thì bà Hoàng không mấy vui vẻ.
"Anh… Anh đang làm cái gì vậy? Ông xã, anh điên rồi à?"
"Câm miệng!"
Người đàn ông trung niên quát lớn một tiếng, thấy hình như Sở Vĩnh Du không ngoảnh lại nhìn ông ta mới yên tâm thở phào.
"Đi, anh đưa em về, hôm nay coi như mạng của chúng ta lớn, về sau em phải sửa lại cái tật đó của em đi, để tránh xảy ra chuyện như vầy lần nữa.
Bà Hoàng vốn dĩ đang vô cùng cáu kỉnh và khó hiểu, đột nhiên thấy mồ hôi lạnh túa ra trên trán chồng, vội vàng hỏi.
"Ông xã, đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc tên đó là ai vậy?"
Người đàn ông trung niên nuốt nước bọt, trong ánh mắt ngập tràn sự sợ hãi.
"Anh ta, là người đàn ông mà anh đã kể với em, là người chỉ cần hé một lời liền khiến cho nhà họ Mai chầu ông bà ông vải.
Cái gì!
Trong lúc nhất thời, bà Hoàng kinh hãi bịt miệng, biểu cảm khoa trương đến không cách nào hình dung, sau lưng cũng lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Cuối cùng bà ta cũng hiểu tại sao ông xã của mình lại bảo là hai vợ chồng mạng lớn, hoá ra đó chính là người đã khiến cho nhà họ Mai đi đời nhà ma, trời đất, vừa rồi mình còn...
"Mau...
Đi mau, ông xã ơi, lần này em biết lỗi rồi.
Nhìn thấy hai người vội vã rời đi, mấy nhân viên tư vấn sản phẩm đều trợn mắt há hốc mồm, hôm nay, bọn họ đúng là đã được mở rộng tầm mắt, chẳng trách từ đầu đến cuối đều bình tĩnh không thèm để ý, rất ra dáng lão đại.
Nửa tiếng sau, hai vợ chồng đến một nhà hàng Tây, Đồng Ý Yên nhìn thoáng qua mặt tiền cửa hàng nói.
"Ha ha xem ra các cô ấy cũng tính rất kỹ nha, nhà hàng Tây này không phải hạng vừa đâu."
Nói xong, Đồng Ý Yên nhìn về phía Sở Vĩnh Du, trong ánh mắt có chút tò mò.
"Vĩnh Du, nhìn người đàn ông trung niên lúc nãy rõ ràng là có quen anh, giống như anh đã làm chuyện gì kinh thiên động địa vậy..."
Sở Vĩnh Du lắc lắc đầu.
"Không biết, có thể ông ta nhận nhầm người."
Hai người bước vào cửa hàng, Ngu Thư Di liền xua tay lia lịa.
"Hai cái túi đã hứa của tôi đâu."
Sở Vĩnh Du đặt cái túi xuống, Ngu Thư Di đã lập tức mở ra.
"Chà chà! Gucci cơ đấy, xem ra anh cũng còn có chút lương tâm, tôi muốn cái này, Lam Mị, cái còn lại là của cô."
Có Đồng Ý Yên nên ít nhiều gì Lam Mị cũng có chút câu nệ, dù sao cũng là sếp cấp trên trực tiếp của cô ta mà.
Tựa hồ cũng nhận ra nên Đồng Ý Yên cười nói.
"Lam Mị, chúng ta không cần phải giống như những thư ký và chủ tịch hội đồng quản trị khác, tôi mong chúng ta có thể trở thành chị em nên cô không cần phải căng thẳng như vậy.
Nghe Đồng Ý Yên nói vậy, Lam Mị liền cười, gật đầu.
"Vâng, cảm ơn chủ tịch đã nói vậy."
"Ồ? Chủ tịch Đồng? Thật là trùng hợp, hôm qua vừa mới đàm phán xong, hôm nay đã lại gặp nhau rồi, có duyên quá.”
Đột nhiên có một giọng nói nghe khá tuỳ tiện vang lên, sau đó là một anh chàng trẻ tuổi xuất hiện cạnh bàn ăn.
Nhìn thấy người này, Đồng Ý Yên vội vàng đứng lên.
"Chủ tịch Tiêu, thật là trùng hợp."
Anh chàng này hành động thật lỗ mãng, ánh mắt chẳng chút kiêng nể, khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.
"Chủ tịch Đồng, lẽ nào cô còn chờ tôi giơ tay?"
Chủ tịch Tiêu vừa nói xong, Đồng Ý Yên liền biểu hiện mất tự nhiên, hôm qua là bắt tay mang tính xã giao khi gặp nhau, tên Tiêu Phi này không tôn trọng cô gì cả.
"Bắt tay… Chắc không cần thiết đâu, chủ tịch Tiêu muốn đi sao?"
Thấy Đồng Ý Yên không chút nể mặt như vậy, Tiêu Phi thoáng chút khó chịu nhưng vẫn cười nói.
"Tôi sắp đi rồi, chủ tịch Đồng, hạng mục hợp tác mà hôm qua tôi đã nói sẽ cho cô thêm một ngày để suy nghĩ, không biết cô đã quyết định chưa?”
Anh ta khó chịu, Sở Vĩnh Du lại càng khó chịu hơn, đang định đuổi anh ta đi thì Ngu Thư Di ra dấu với anh bằng mắt, còn khẽ lắc đầu nữa.
Cũng chính là lúc này, Đồng Ý Yên tiếp tục đáp lời.
"Chủ tịch Tiêu, tôi nhớ hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng rồi, hợp tác có thể, nhưng điều kiện của chủ tịch Tiêu, không khỏi có chút hà khắc, cho nên nếu không sửa đổi điều kiện thì chuyện hợp tác là không thể.
Tiêu Phi nở nụ cười.
"Ha ha, chủ tịch Đồng, nhất định phải biết rằng cường long không áp nổi đầu xà, đúng thật là tập đoàn Chúc thị đứng đầu ngành bất động sản trong nước, tôi nghĩ thư ký Ngu đây cũng thừa hiểu, tuy nhiên, chuyện mà Tiêu Phi tôi đã muốn làm, tập đoàn Chúc thị cũng bất lực mà thôi."
"Nếu chủ tịch Đồng đã tỏ thái độ kiên quyết như vậy thì sáng sớm ngày mai, cô thay đổi ý định cũng không kịp nữa rồi.”
.