Bản Lĩnh Ngông Thần


Rầm!
Hữu Hữu vừa lên tiếng, Sở Vĩnh Du liền mỉm cười rồi nằm vật xuống sàn, giờ mới bộc phát toàn bộ sự tiều tụy trên người.

“Ba ơi!”
Hữu Hữu hô lên rồi vội vàng chạy tới, chớp đôi mắt to tròn.

“Ba ơi, ba làm sao thế ạ?”
Sở Vĩnh Du cười, nhưng lại chảy nước mắt.

“Ba không sao, ba chỉ vui quá thôi.


Rồi không biết vì sao, Hữu Hữu cũng nằm xuống, gối đầu lên khuỷu tay Sở Vĩnh Du, an ủi.

“Ba đừng khóc, mẹ nói, muốn làm em bé dũng cảm thì không được tùy tiện khóc.


Nhìn thấy cảnh tượng này, Bạch Ông liền xoay người, không ngừng lau nước mắt.

Đã lâu rồi ông chưa từng cảm động thế này, nhất là cảnh tượng con gái ngoan ngoãn nằm trên khuỷu tay ba lúc này, thật sự không thể diễn tả bằng lời.

Người càng khiến ông đau lòng hơn là Sở Vĩnh Du, ông là bác sĩ, sao có thể không nhìn ra anh đang bị thương.

Dưới tình trạng bị thương như thế, mà anh không ngừng ép bản thân xuất Tiên Thiên chi khí, duy trì trong thời gian dài như thế, nếu là người bình thường, đã sớm gục ngã rồi, nhưng vì con gái, anh lại cố gắng duy trì.

Sở Vĩnh Du mỉm cười, thật sự cảm thấy mình đã mệt rồi, muốn ngủ một giấc, nhưng con gái vừa mới tỉnh lại, nên anh không được ngủ, chí ít là lúc này.

Hữu Hữu vừa nói, ba ơi, ba nhớ phải mua quà cho con nhé, rõ ràng cô bé đang nói tới ký ức lúc anh sắp rời đi vào ba ngày trước, Bạch Ông, ông thật sự làm được rồi.

Trong phòng khách tiểu thu Đông Thành, cả nhà đang sốt sắng chờ đợi, Trần Việt cũng thế, chỉ có Lâm Sinh là đang ngồi chơi một mình.


“Yên Yên, em phải tin rằng Hữu Hữu có thể gặp dữ hóa lành, càng phải tin tưởng Vĩnh Du có thể làm được.


Nghe Trần Việt nói thế, Đồng Ý Yên lau đôi mắt đã sớm khóc đến đỏ hoe, rồi từ tốn gật đầu.

Đúng lúc này, cửa phòng khách mở ra, một giọng nói vang vọng trong phòng khách.

“Mẹ ơi!”
Tiếng gọi này đã làm Đồng Ý Yên đứng phắt dậy, rõ ràng cả người đang tiều tụy, không biết bỗng lấy đâu ra sức mạnh.

Cô quay đầu nhìn, con gái hoạt bát đáng yêu của cô đã xuất hiện rồi.

Đồng Ý Yên bất chấp tất cả, chạy ra ngoài, giữa đường còn suýt vấp ngã, nhưng cô hoàn toàn không quan tâm, mà chỉ lo ôm chặt bóng dáng nhỏ nhắn đó, không muốn buông ra một chút nào.

Tư Phu và Đồng Hiểu Tiêm cũng chạy tới ôm chầm lấy, lớn tiếng khóc.

Đồng Thế Tân ngồi trên xe lăn, cả người không ngừng run rẩy, nước mắt lưng tròng, dù ông tàn tật cả đời, cũng không sao, chỉ cần Hữu Hữu có thể sống tốt, thì mọi thứ đều xứng đáng.

Rầm!
Một tiếng ngã nặng nề bỗng vang lên, Sở Vĩnh Du vừa bước vào cửa, nhìn thấy vợ đang ôm chặt con gái, thì tinh thần hoàn toàn buông lỏng, cuối cùng cũng ngất xỉu.

Đến trưa ngày thứ hai, Sở Vĩnh Du mới từ từ tỉnh lại.

Đập vào mắt anh là Đồng Ý Yên đang ngồi bên cạnh, mặt đầy lo lắng.

“Vĩnh Du! Anh tỉnh rồi, để em đi gọi chú Bạch!”
Đồng Ý Yên vui mừng hô lên, rồi vội vàng chạy ra ngoài, chẳng mấy chốc đã dẫn Bạch Ông quay về phòng.

“Thằng nhóc nhà cậu cũng khỏe lắm, tôi đã chữa trị vết thương cho cậu rồi, hai ngày nữa sẽ khỏi hẳn, cũng may cậu là Tiên Thiên võ giả, bằng không lần này cậu ngất xỉu, dù thế nào cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể tỉnh lại.


Sở Vĩnh Du ngồi thẳng dậy, gật đầu, nhìn Đồng Ý Yên hỏi.

“Hữu Hữu đâu?”
Câu hỏi này đã làm Đồng Ý Yên cảm động, anh vừa tỉnh lại đã nghĩ tới con gái ngay.

“Hữu Hữu đang ở dưới lầu chơi với Lâm Sinh, chị Trần Việt cũng lo lắng, nên tối qua không về, mà ở lại đây.


Biết con gái không sao, Sở Vĩnh Du mới yên lòng, nói với Bạch Ông.

“Cảm ơn ông.


Bạch Ông mỉm cười.

“Cảm ơn gì chứ?”
Anh vừa đi xuống phòng khách dưới lầu, Hữu Hữu đang chơi đùa với Lâm Sinh, liền chạy tới.

“Ba! Ba đã khỏi bệnh chưa ạ? Mẹ nói ba mệt rồi, nên con bóp vai giúp ba nha.


Sở Vĩnh Du bế Hữu Hữu lên, anh thật sự không muốn mất đi cảm giác này.


“Hữu Hữu ngoan, ba đã khỏi bệnh rồi, con đi chơi với Lâm Sinh trước đi.


“Vâng ạ!”
Anh nhìn hai chân ba vợ Đồng Thế Tân, Bạch Ông biết Sở Vĩnh Du định hỏi gì, nên thở dài nói.

“Tiên Thiên võ giả khống chế sức mạnh cực kỳ tốt, nếu chỉ gãy chân bình thường, thì tôi có thể chữa khỏi trong khoảng thời gian ngắn như thế, nhưng ba vợ cậu! thì tôi chỉ có thể lực bất tòng tâm.


Đồng Thế Tân đã sớm biết kết quả, nên khẽ cười nói.

“Không sao đâu Vĩnh Du, ba chỉ đi đứng bất tiện thôi, chỉ cần cả nhà chúng ta đều yên ổn, là ba hạnh phúc lắm rồi.


Nhưng Sở Vĩnh Du lại lắc đầu.

“Không! Ba, con sẽ cử người ra nước ngoài hỏi thăm, giờ lĩnh vực Tây y đang rất phát triển, có lẽ sẽ có xương nhân tạo để thay thế cho ba, ba vì con mới bị gãy hai chân, nên con nhất định phải làm cho ba đứng dậy lần nữa.


Bạch Ông nghe vậy cũng sáng mắt, vội lấy một cuốn sổ nhỏ trong túi ra, rồi lật lật, nói với Sở Vĩnh Du.

“Cậu lưu lại số điện thoại này đi, đây là nhân vật đứng đầu trong lĩnh vực y học nước ngoài đấy, hơn nữa còn rất si mê trung y, từng tới chỗ tôi làm khách hơn một tháng, cuối cùng thấy khó quá nên rút lui, nhưng con người lão già này rất tốt, hợp tính tôi, nên tôi bảo ông ta để lại số điện thoại, cậu có thể hỏi thăm ông ta thử.


Sở Vĩnh Du lưu lại số điện thoại, anh không cần phải nói quá nhiều lời hoa mỹ với Bạch Ông.

“Để tôi tiễn ông đi.


Bạch Ông cực kỳ bận rộn, nên Sở Vĩnh Du biết, ông ta sẽ không kéo dài thời gian khi kết thúc công việc ở đây.

“Được.


Đúng lúc này, Đồng Ý Yên, Đồng Hiểu Tiêm và Tư Phu đi tới trước mặt Bạch Ông vừa mới đi được một bước, rồi đồng loạt quỳ xuống sàn.

“Chú Bạch, chú đã cứu Hữu Hữu, nên phần ân tình chúng cháu sẽ ghi nhớ cả đời.



Bạch Ông định đỡ dậy, nhưng bị Sở Vĩnh Du ngăn cản.

“Ông xứng đáng nhận được điều này.


Sở Vĩnh Du anh có thể quỳ xuống vì con gái, nên Bạch Ông thật sự rất xứng đáng.

“Anh Bạch, chân tôi đi đứng bất tiện, nhưng tôi thật sự cảm ơn anh.


Đồng Thế Tân vừa dứt lời, lúc ba người định dìu nhau đứng dậy, thì một chuyện khó tin đã xảy ra.

Chỉ thấy Hữu Hữu và Lâm Sinh đang chơi đùa, bỗng chạy tới, rồi cũng quỳ xuống sàn.

Mặc dù bọn họ không hiểu tại sao bọn trẻ lại làm vậy, có lẽ là do học theo hành động của người lớn, nhưng cảnh tượng này thật sự in đậm vào trong tâm trí Bạch Ông, làm ông nhớ mãi không quên.

Cùng lúc đó, ở một nơi nào đó ở nước R, Đồng Quyên Quyên nằm trên giường, nhìn trần nhà đến thất thần.

Cô đã tới đây một ngày một đêm rồi, nhưng ngay cả người của Tư Đồ Yến cũng chẳng gặp được, làm cô không khỏi nghi ngờ, rốt cuộc thứ Giang Mạnh để lại có tác dụng không, rõ ràng cô đã giao nó cho Tư Đồ Yến rồi.

Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, thì loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa, Đồng Quyên Quyên đứng dậy, đi ra ngoài mở cửa.

Vẫn là người đàn ông trung niên đã đón tiếp cô lúc trước, mặt ông ta vẫn vô cảm, nhưng câu nói của ông ta đã khuấy động tinh thần Đồng Quyên Quyên.

“Cô đi theo tôi, đại nhân đồng ý gặp cô rồi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận