Bản Lĩnh Ngông Thần


Buổi tối nằm ở trên giường, đợi sau khi con gái ngủ rồi, Sở Vĩnh Du nhìn Đồng Ý Yên rồi nói.

Vợ, ngày mai anh phải đi ra ngoài một chuyến, chắc là đến tối mới có thể trở về, chậm nhất thì là ngày hôm sau.


Đồng Ý Yên gật đầu.

“Được rồi, anh cẩn thận một chút là được.


Nói xong, dừng lại một chút, trên mặt có Đồng Ý Yên lại xuất hiện một tia đỏ ửng.

“Vĩnh Du, chờ đến lúc chúng ta đến nhà mới, sau khi có không gian, chúng ta có thể! cái đó.


Nghe nói như vậy, Chiến Thần Địa Ngục Sở Vĩnh Du trở nên kích động, nhiều ngày nhiều đêm cuối cùng cũng đã chờ được vợ của mình, sao có thể không kích động được chứ.

“Thật hả vợ, tốt quá đi, chờ đến lúc anh trở lại chúng ta tranh thủ thời gian đi mua nhà, em yên tâm đi.


Đồng Ý Yên gắt một tiếng.

“Này này, nhìn bộ dạng gấp gáp của anh đi.


Một đêm nay Sở Vĩnh Du ngủ vô cùng ngon ngọt.

Sở dĩ phải đi ra ngoài một chuyến là vì để hoàn thành lời dặn dò của Phùng Thiên Hạ, gửi lá thư này cho Phùng Thiên Minh, em trai của ông ta.


Mặc dù không nỡ xa nhà, vừa mới trở về lại phải đi ra ngoài, nhưng mà anh cũng không có lựa chọn nào khác.

Rạng sáng ngày hôm sau, đợi sau khi Hữu Hữu tỉnh dậy Sở Vĩnh Du mới đi ra khỏi nhà, đôht nhiên nhìn thấy có một người phụ nữ đang đứng ở cửa.

“Anh Sở.


Sở Vĩnh Du nghi hoặc.

“Cô là ai vậy?”
“Anh Sở, anh đã từng mua túi xách trong cửa hàng Gucci của chúng tôi.


Nhân viên cửa hàng Gucci hả? Đó chính là người của Vân Thủy Dật.

“Cô tìm tôi có chuyện gì không?”
Lúc này nhân viên cửa hàng lấy điện thoại di động ra rồi mới lên tiếng nói.

“Một tiếng đồng hồ trước bà chủ của tôi vừa gửi tin nhắn Zalo kêu tôi mang video đến đây cho anh xem, nên tôi tìm đến đây.


Vân Thủy Dật kêu mình nhìn video? Sở Vĩnh Du lại càng nghi ngờ hơn nữa, nhưng ma vẫn nhận lấy điện thoại, sau đó mở một video trong giao diện Zalo.

“Sở Vĩnh Du, nhìn thấy tôi có phải là cậu cảm thấy rất kinh ngạc không hả?”
Một màu đen qua đi, đột nhiên lại xuất hiện một gương mặt, gương mặt của Ngụy Manh Manh mặc dù là cười nhưng mà trong mắt lại bắn ra hận thù không thể che giấu được.

“Vân Thủy Dật cùng với ông nội Vân Thiên Sơn của cô ta đều đang ở trong tay của tôi, trước tiên cho anh xem một chút.



Theo ống kính di chuyển, Sở Vĩnh Du nhìn thấy Vân Thủy Dật và Vân Thiên Sơn đang bị trói ở trên cây cột, từ bộ dạng thoi thóp có thể nhìn thấy được đã chịu không ít đau khổ.

Ngụy Manh Manh trở về từ núi lớn, còn bắt cóc Vân Thủy Dật cùng với Vân Thiên Sơn, hoàn toàn làm cho Sở Vĩnh Du cảm thấy phải bất ngờ.

“Nếu như muốn cứu bọn họ, mang theo Long Mễ mà Vân Thủy Dật đã cho anh đến đây, nhớ kỹ nếu như thiếu đi một hạt, bộ phận ở trên người của bọn họ sẽ phải thiếu đi một cái, tự mình lựa chọn đi.


“Đúng rồi, chúng tôi đang ở Ảnh Ma cung, sau khi anh nghe xong chắc là anh cũng không dám đến đây chứ gì.

Hahaha, tôi chờ anh.


Ảnh Ma cung! Sở Vĩnh Du nhíu mày, đúng lúc anh cũng muốn đến Ảnh Ma cung một chuyến, không cần phải đi đường vòng tới những nơi khác làm gì.

Hiện tại xem ra lời nói lúc trước khi ông cụ nhà họ Ngụy đã từng nói là thật, không phải là nhà họ Ngụy bọn họ muốn Long Mễ, mà là Ảnh Ma cung ở phía sau.

“Cảm ơn cô.


Đưa điện thoại di động lại cho nhân viên của cửa hàng, biểu cảm của người kia cổ quái nhìn thấy video đã bị xóa, mặc dù có thể nghe thấy âm thanh ở bên trong dường như là bà chủ của mình đã bị bắt cóc, nhưng mà cô ta cũng thông minh cho nên không hỏi nhiều, vội vã rời đi.

Ở trong Ảnh Ma cung, Ngụy Manh Manh vỗ gương mặt nhỏ nhắn non nớt của Vân Thủy Dật, cười nói.

“Video đã được gửi đi rồi, bây giờ phải xem xem phân lượng của các người ở trong lòng của Sở Vĩnh Du có quan trọng không, hay là Long Mễ quan trọng hơn, có điều là tôi có thể đảm bảo với cô sự kinh khủng của Ảnh Ma cung không phải là thứ mà các người có thể tưởng tượng được, chỉ cần Sở Vĩnh Du có thể đến đây thì anh ta nhất định phải chết.



Ngay cả chút sức lực nói chuyện mà Vân Thủy Dật cũng đã không có, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, từ thái độ của Sở Vĩnh Du đối với Long Mễ mà xem xét, cầm Long Mễ đến đây để cứu bọn họ, khả năng đó cực kỳ nhỏ.

“Đúng rồi, tôi đột nhiên lại đưa ra một quyết định, ở trong Ảnh Ma cung có một tên ngày nào mà không chơi gái thì sẽ bứt rứt trong người, nếu như ngày hôm nay Sở Vĩnh Du không đến đây vậy thì trước tiên cô ngủ cùng với người đó một đêm đi, ngày mai mà không đến thì ngày mai cũng phải ngủ cùng.

Ha ha, theo như tôi được biết, anh ta đã từng chơi chết không ít phụ nữ đâu, bây giờ đang bị chưởng môn giam giữ trong đại lao của Ảnh Ma cung, cô có thể tiếp nhận được mấy đợt tra tấn của anh ta đây?”
Ngụy Manh Manh nói chuyện lần nữa, nước mắt của Vân Thủy Dật đã điên cuồng chảy xuống, liều mạng lắc đầu, chuyện mà cô ta sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.

Mặc dù là chết rất đáng sợ, nhưng mà trước khi chết còn phải bị làm nhục như thế này mới là chuyện càng thêm đáng sợ.

“Ngày hôm nay là thời gian thi đấu của người trong Ảnh Ma cung môn, các người cứ tiếp tục mà sám hối đi, trước tiên tôi đi thưởng thức cái đã.


Giờ phút này trong đấu trường to lớn của Ảnh Ma cung, tất cả người trong môn phái đều đến đây, dù sao cũng là thời gian thi đấu, ai cũng không muốn bỏ qua, người nào càng lợi hại thì đương nhiên sau này có được càng nhiều tài nguyên.

Trên võ đài, một đám người cấp cao của Ảnh Ma cung đang ngồi ở đó, trước nhất có một người già là cung chủ của Ảnh Ma cung, gương mặt trông có vẻ hiền lành.

Cung chủ khẽ vuốt cầm, lúc này người trung niên ở phía dưới ôm quyền cúi đầu, sau đó quay người lớn tiếng nói.

“Cuộc thi đấu của Ảnh Ma cung chính thức bắt đầu, trước tiên bắt đầu chiến đấu là võ giả lục phẩm, trận đấu đối chiến, Trương Dương, Lý Tinh.


Lời nói vừa mới dứt, trong đám người có hai người nhảy lên đứng trên chỗ trống ở hai bên khác nhau.

Lượng sức mà đi, không nhận thua thì bị đánh chết cũng là đáng đời, bắt đầu đi.


Người đàn ông trung niên lên tiếng nói một lần nữa, lúc này hai bóng dáng mới lao vào đánh nhau.

Ông ta cũng không phải là tùy tiện nói một chút, hàng năm đều có loại người không chịu thua, cho là mình chỉ kém có một chiêu, liều mạng kiên trì, nhưng mà đợi sau đó cảm thấy thân thể không chịu nổi gánh nặng, muốn thừa nhận thua cuộc, gặp phải đối thủ tàn nhẫn hoặc là có hận thù vào loại thời điểm đó bình thường cũng sẽ không cho bạn cơ hội để nói ra hai chữ nhận thua.

“Lý Tinh không tệ, từ thân pháp và chiêu thức có thể nhìn ra trong vòng một năm nay đã có bước tiến bộ cao.



“Đúng vậy, là một hạt giống tốt.


Nhóm cấp cao của Ảnh Ma cung ở trên sân khấu cao vừa quan sát trận chiến vừa hứng thú so sánh bọn họ với nhau.

Bởi vì tham gia giao đấu cũng chỉ có đồ đệ thân truyền của bọn họ, đương nhiên sẽ không thất thần đi làm những chuyện khác.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, cuộc chiến của võ giả lục phẩm với võ giả ngũ phẩm đều đã kết thúc, chỉ còn lại có võ giả tứ phẩm.

“Võ giả tứ phẩm, bắt đầu trận đối chiến, Hà Tiểu Mông, Vương Hỏa.


Có Sở Vĩnh Du ở đây thì sẽ phát hiện ra Hà Tiểu Mông bước ra từ trong đám người không phải là trùng tên trùng họ, chính là con trai của cô Đồng Nguyệt Lâm, là Hà Tiểu Mông đó.

Từ sắc mặt hồng hào, xem ra vết thương ngày hôm qua đã tốt rồi, dù sao thì có Thượng Quan Yến Nhi ở đó, Bạch Khảm chỉ cho thủ hạ của mình dạy dỗ một chút, không ra tay nặng, nếu không thì Thượng Quan Yến Nhi tuyệt đối sẽ không thèm để ý tới anh ta.

“Hà Tiểu Mông, nhận thua đi, mày mới bước vào võ giả tứ phẩm nửa năm, không thể nào là đối thủ của tao.


Mặc dù là vóc dáng của Vương Hỏa nhỏ bé, nhưng mà lại cực kỳ kiêu ngạo.

“Đừng có nói nhảm nữa, cứ so tài mà xem.


Nhìn thấy Hà Tiểu Mông đã bày xong tư thế, hai tay của Vương Hỏa di chuyển, trong mắt xuất hiện một tia tàn nhẫn.

Anh ta không quên trước khi cuộc thi đấu bắt đầu, sư phụ của anh ta đã căn dặn anh ta.

“Trước khi cuộc thi đấu bắt đầu thì uống viên thuốc này vào đi, đến lúc so tài đừng để Hà Tiểu Mông có cơ hội nhận thua, phải lấy mạng của cậu ta.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận