Bản Lĩnh Ngông Thần


Giống như tình cảnh này lại xuất hiện, Phương Cao Hải từ chối lần nữa khiến Sở Vĩnh Du và Ngu Thư Di cảm thấy có chút cổ quái.

Dường như nhận ra điều gì đó, Phương Cao Hải vội vàng nói.

"Vĩnh Du, lần này thật sự không được, biệt thự giữa hồ của Vân Vụ Chi Hải là chiêu bài của chúng tôi, bất cứ người nào cũng không được đi vào, nhất định phải cam đoan chủ nhân của ngôi nhà là người đầu tiên bước vào, đừng nói là tôi, cho dù là Phó tổng giám đốc của tập đoàn đến cùng không dám phá hỏng tiền lệ này, nếu không, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!”
Khẽ gật đầu, Sở Vĩnh Du hỏi.

"Thế thì biệt thự giữa hồ là vô cùng quý hiếm, đúng không?”
"Đúng vậy, đâu chỉ quý hiếm, theo như tôi được biết, những nơi khác đều đã bắt đầu phiên giao dịch đấu giá biệt thự giữa hồ của Vân Vụ Chi Hải, giá sau cùng thấp nhất cũng phải chín trăm tỷ!”
Khụ khụ!
Ngu Thư Di trận điên cuồng ho khan, trực tiếp bị nước miếng của mình làm sặc.

"Bao! Bao nhiêu? Chín trăm tỷ, mẹ nó! Chín trăm tỷ mua một căn biệt thự? Bây giờ tiền không đáng tiền như thế sao?”
Cũng không chế giễu, Phương Cao Hải nói.

"Đây đã là gì, theo tôi được biết, phía bên Tây Hồ có một đình viện kiểu nước R, chỉ riêng phí tổn đã lên đến bốn trăm tám mươi tỷ, cô nói xem nếu bán thì bán bao nhiêu? Vân Vụ Chi Hải của chúng tôi đã sớm mua một khu vực tốt nhất của Thiên Hải, chính là để chuẩn bị xây dựng Thiên Hải Vân Vụ Chi Hải, nhưng đến bây giờ vẫn chưa bắt đầu khởi công, cũng là vì đang quan sát một vài thứ!”
Lời này ai cũng có thể hiểu, Sở Vĩnh Du đương nhiên cũng không ngoại lệ, mức độ tiêu phí ở thành thị khác nhau, đương nhiên giá nhà cũng khác, cùng là chín trăm tỷ, nếu như đặt ở khu dân cư của Vân Vụ Chi Hải, có lẽ cũng chỉ có thể mua được một căn biệt thự bình thường.

"Nhưng tôi có để đưa hai người đi xem ở bên ngoài một chút!”
Xe ngắm cảnh lái đi, sau khi đến một khúc quanh, vẻ đẹp của hồ nhân tạo lập tức khắc sâu vào trong tầm mắt, phía trước lần nữa xuất hiện hai nhân viên bảo vệ đang đứng gác.

"Bọn họ là bảo vệ của khu biệt thự giữa hồ, những người khác không phải chủ đều không thể tiến vào, chứ đừng nói là đến gần!”

Một cây cầu gỗ hiện ra, phía trên điêu khắc hoa văn tinh xảo, phía sau cầu gỗ chính là một căn biệt thự năm tầng to lớn, từ nơi này nhìn lại, giống như nổi trên mặt hồ, thật sự quá lộng lẫy.

Sở Vĩnh Du rất hài lòng, mặc dù không thể đi vào tham quan, nhưng nghĩ đến chắc chắn sẽ không tệ.

"Hai người, buổi tối có thời gian không? Thật vất vả mới gặp được bạn học cũ, tôi làm chủ, chúng ta không say không về nha.

"
Lúc này, Phương Cao Hải mở miệng cười, Ngu Thư Di gật đầu.

"Tôi có thời gian, cậu cũng đã làng phí thời gian cùng chúng tôi đi tham quan, mặt mũi này vẫn phải cho quản lý Phương!”
Sở Vĩnh Du đơn giản hơn, phun ra hai chữ.

"Có thể.

"
Nhưng chỉ có Ngu Thư Di biết, hai chữ có thể này của Sở Vĩnh Du nặng đến mức nào, điều này đã biểu thị rằng, anh đã công nhận người bạn học cũ Phương Cao Hải này, sau này nếu có chuyện gì, chỉ cần tìm được Sở Vĩnh Du, chắc chắn anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Con người Sở Vĩnh Du là như vậy, bạn chân thành đối xử với anh, anh cũng sẽ cho bạn sự tôn trọng tương ứng.

Sau khi sắp xếp thời gian và địa điểm cẩn thận, Sở Vĩnh Du và Ngu Thư Di rời đi, đi đến vị trí nhà hàng của cô ta, để Sở Vĩnh Du nhìn một chút.

"Vĩnh Du, gần đây có một nam sinh theo đuổi tôi, nhỏ tuổi hơn so với tôi, vừa tốt nghiệp đại học, nói thích người lớn tuổi, giống như chị gái vậy, tôi thật sự bó tay rồi!”

Hai người tiến vào một quán cà phê, Ngu Thư Di đột nhiên nói chuyện như vậy, khiến Sở Vĩnh Du buồn cười.

"Thế nào? Mình có mị lực lớn, ngược lại còn mê muội?”
Ngu Thư Di gật đầu.

"Đúng vậy, sau khi trở lại thành phố Ninh, thật ra tôi vẫn chưa thật sự cân nhắc đến những chuyện này, ngoại trừ động tâm với cậu, những người khác đúng là không có!”
Lời này, Sở Vĩnh Du cũng không xấu hổ, dù sao cũng là chuyện đã qua.

"Cậu nói như vậy, xem ra là có chút hảo cảm với cậu nhóc kia đúng không?”
"Nói sau đi, trước tiên phải quan sát một thời gian đã, nhà của cậu nhóc kia chắc chắn không thiếu tiền, tôi cũng không hi vọng gả vào nhà giàu gì đó, sau đó mỗi ngày đều phải nhìn mặt bố mẹ chồng để làm việc!”
Đang nói chuyện, Sở Vĩnh Du đột nhiên nhíu mày, nhìn về phía cổng, nói với Ngu Thư Di.

"Đứng đằng sau tôi.

"
Ngu Thư Di không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đứng dậy đi về phía sau lưng Sở Vĩnh Du, ở góc độ này mới nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn, đeo mặt nạ vọt vào, đang đi nhanh về phía này.

Chậm rãi đứng dậy, Sở Vĩnh Du duổi hai tay ra, trực tiếp túm cổ hai người đàn ông cao lớn, động tác rất nhỏ, tất cả đã ngã xuống đất.

"Ngồi đi, tôi phái người đến xử lý.

"

Nhìn thoáng qua hai người đàn ông to lớn ngã dưới đất, Ngu Thư Di cũng có thể coi là người đã trải qua sóng gió, sau khi ngồi xuống lần nữa mới hỏi.

"Hướng về phía tôi sao?”
Sở Vĩnh Du gật đầu, sau đó khẽ mỉm cười với nhân viên phục vụ của quán cà phê, ra hiệu không có việc gì.

Vẫn may là giờ này quán cà phê không có quá nhiều khách hàng, lúc này lá gan cũng được coi là lớn, vẫn ngồi một chỗ không nhúc nhích, nếu không có lẽ sẽ gây náo loạn.

Chỉ trong mười phút, mười mấy người ầm ầm tiến vào, trong đó có một người cầm đầu đi đến trước mặt Sở Vĩnh Du nói.

"Anh Sở, chúng tôi được anh Báo phái đến!”
Chỉ vào hai người đàn ông to lớn, Sở Vĩnh Du nói.

"Đem hai người kia đi, moi ra thứ gì thì bảo Báo Đốm nói cho tôi!”
"Vâng.

"
Sau khi quán cà phê lần nữa trở về im lặng, nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Ngu Thư Di, Sở Vĩnh Du cười nói.

"Yên tâm đi, trước đó tôi đã cho người âm thầm bảo vệ cậu và Lam Mị, vừa rồi cho dù tôi không ở đây, cậu cũng sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì!”
Nghe nói như vậy, Ngu Thư Di mở thở phào nhẹ nhỡm một hơi, nếu không thì chuyện này có thể xảy ra lần đầu tiên, chắc chắn sẽ xảy ra lần thứ hai.

"Trọng điểm là, tôi mới đến tỉnh thành không bao lâu, hoàn toàn không trêu chọc ai, Vĩnh Du, không phải là kẻ thù của cậu, lại để tôi nhận tai bay vạ gió chứ?”
Sở Vĩnh Du lắc đầu.

"Không giống, kẻ thù bây giờ của tôi, chắc chắn sẽ không dùng thủ đoạn thấp kém như vậy.



Yêu Tà, Tư Đồ Yến, những người này có ai không phải kẻ khổng lồ thật sự, sao có thể chơi những thủ đoạn nhỏ như vậy.

"Vậy quên đi, tự nhiên cậu nói có người âm thầm bảo hộ tôi, tôi sẽ mặc kệ, đi thôi, thời gian không còn nhiều, Phương Cao Hải đối xử với chúng ta như vậy, chúng ta không thể để cậu ta đợi.


"Được.

"
Xe chạy tới một KTV quy mô lớn, hai người vừa tiến vào đại sảnh thì Báo Đốm gọi điện thoại đến, nghe một chút, Sở Vĩnh Du nói.

"Cậu dẫn hắn ta đến KTV này đi!”
Sau khi cúp máy, anh nói với Ngu Thư Di.

"Việc hai người kia đã làm, một lát nữa cậu sẽ biết, rốt cuộc là ai muốn đối phó với cậu!”
Còn nửa tiếng nữa đến bảy giờ, Sở Vĩnh Du và Ngu Thư Di tiến vào phòng, đã gọi xong món ăn, nơi này chẳng những có thể ca hát, hơn nữa còn có đầy đủ các món ăn, vô cùng tiện lợi.

Sáu giờ năm mươi phút, Phương Cao Hải đến.

"Oa! Tôi tưởng mình đã đến sớm, không ngờ hai người còn nhanh hơn, thật ngại quá!”
Vừa dứt lời, phòng riêng từ từ mở ra, Báo Đốm xuất hiện, xin chỉ thị nhìn về phía Sở Vĩnh Du, sau một cái gật đầu, Báo Đốm mới tiến đến, sau lưng hai người thủ hạ còn áp giải theo một người đàn ông trung niên.

"Anh Sở, người em đã đưa đến!”
Nhìn một màn này, Phương Cao Hải quả thực có chút sững sờ, người bạn học này của mình, rốt cuộc là đang làm gì?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận