Bản Lĩnh Ngông Thần


“Cát Côn, vấn đề bắt cóc này, nghe nói ông là cao thủ ở tỉnh Hương, đây cũng là lý do tại sao chúng tôi muốn tìm ông.”
Một tia sáng chiếu ở trong xe, ông chủ vừa mới liếm đầu kim, lại là Schliffin của gia tộc Gran, chính là anh trai của Novao người đã bị Sở Vĩnh Du giết chết.

Sau khi lời nói này vừa rơi xuống, một người trung niên lùn ngồi ghế sau bật cười.

“Haha, cậu Schliffin có thể tìm đến tôi, đó đương nhiên là cho tôi mặt mũi, sự lớn mạnh của gia tộc Gran ở nước Mỹ tôi cũng có nghe nói.”
Schliffin hình như vẫn còn đang nhớ lại mùi vị tuyệt vời của máu tươi lúc nãy, sau khi điều tra về Sở Vĩnh Du, Đồng Ý Yên lại là chị gái ruột của Đồng Hiểu Tiêm, vậy có khả năng máu của hai người bọn họ đều sẽ có một chút biến dị.

Vừa nãy tự mình chứng minh rồi, máu của Đồng Hiểm Tiêm là một trong thập đại thánh huyết, không ngờ đến, máu của Đồng Ý Yên, cũng là một trong số thập đại thánh huyết, máu của thiên phàm.

Phải biết là, máu của thiên phàm là sếp thứ nhất trong số thập đại thánh huyết, từ xưa đến nay, bọn họ chưa từng gặp được, bây giờ đúng là cơ hội tốt mà trời ban cho.

“Nói đi, tôi không thích cách nói vòng vo của người nước R các ông.”
Cát Côn ở phía sau bật cười, xoa hai tay nói.

“Tôi đã phái người đi điều tra Sở Vĩnh Du, là một nhân vật không ai có thể trêu chọc ở thành phố Ninh, cho dù ở Tỉnh Thành, thậm chí là cả tỉnh Hương, tuyệt đối đều là xếp đầu, vì vậy, muốn bắt cóc vợ và em vợ của anh ta, sự khó khăn và nguy hiểm này…haha.”
“Một trăm triệu đô la Mỹ, đủ chưa?”
Schliffin vừa lên tiếng, cái giá đưa ra khiến Cát Côn vô cùng ngạc nhiên, một trăm triệu đô la Mỹ, có số tiền này, ông ta có thể rửa tay không làm nữa, đi ra nước ngoài hưởng thụ cuộc sống xa hoa như vua chúa.

“Đương nhiên là có thể, Schliffin thiếu gia xin ngài cứ yên tâm, đợi lên kế hoạch, bố trí…, nhiều nhất là một tuần, tôi đảm đảo sẽ nhét hai người này lên máy bay tư nhân của ngài.”
Khóe miệng hơi nhếch lên, Schliffin nhìn xe cộ tấp nập ở bên ngoài cửa sổ, nếu như không phải nước R quá nguy hiểm, cao thủ được che giấu quá nhiều, sao anh ta còn phải tìm người bản địa đến để làm việc! Gia tộc Gran của bọn họ đã ra tay từ lâu rồi.

Hơn nữa điều quan trọng nhất là, lúc đến, lão tổ của bọn họ còn đặc biệt dặn dò, nhất định phải hành sự một cách thận trọng, bởi vì trong nước R có rất nhiều võ giả mạnh, đều là những người cực kỳ ghét những huyết tộc như bọn họ, một khi gặp phải, chắc chắn sẽ giết bất luận tội, sẽ không có kết cục thứ hai.

Nhưng hai đại thánh nữa này, gia tộc Gran của bọn họ cũng nhất định phải có được, thần thánh cũng không có cách nào ngăn cản.

Cũng chính là trong mấy phút Schliffin lái xe rời đi, Sở Vĩnh Du đi vào trong quán bar, Lam Mị vừa nhìn thấy đã vội vàng đứng dậy.

“Anh Sở, anh đến rồi.”
Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Lam Mị, làm phiền cô rồi, cô đi về trước đi, Yên Yên giao cho tôi.”
Nói xong, thì lập tức ngồi xuống bên cạnh Đồng Ý Yên đang cầm bia lên muốn rót, Sở Vĩnh Du cũng không có ngăn cản, ngược lại lại nhìn thấy vết kim nhỏ, máu đã đông lại trên cánh tay của Đồng Ý Yên, cau mày lại.

Lại một cốc rượu nữa vào bụng, cuối cùng Đồng Ý Yên cũng chú ý đến người ở bên cạnh, cô vẫn chưa hoàn toàn say, dưới tác dụng của rượu, hung hăng đẩy Sở Vĩnh Du một cái.

“Cút! Anh cút cho tôi! Đồ đàn ông xấu xa, anh cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, thời gian dài như vậy, tôi mới vừa tha thứ cho tất cả hành động trước đây của anh, một lần nữa giao tất cả cho anh, anh…anh lại mắng tôi như vậy, còn ở trước mặt nhiều người như vậy chứ, anh cút đi!”
Để mặc cho Đồng Ý Yên xô đẩy, cơ thể Sở Vĩnh Du vẫn không chút động đậy.

“Vợ à, đó là do anh kích động.”
“Kích động?”
Nước mắt của Đồng Ý Yên chảy ròng ròng.

“Hữu Hữu bị ngất, người làm mẹ như tôi không đau lòng sao? Anh kích động, anh kích động thì có thể mắng tôi như vậy sao? Từ sau khi hai người chúng ta kết hôn, anh chưa từng mắng tôi như vậy, từ trước đến nay chưa từng.

Anh không cảm thấy cuộc sống bây giờ, toàn bộ đều phải cảm ơn Sở Vĩnh Du anh sao, Đồng Ý Yên tôi, còn có gia đình của chúng tôi đã không thể rời khỏi anh, vì vậy anh mới muốn làm gì thì làm sao?”
“Tôi nói cho anh biết Sở Vĩnh Du! Không thể nào, tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào, sẽ không lấy một đồng tiền thối nào của anh!”
Nói xong, Đồng Ý Yên cầm cốc rượu lại điên cuồng đổ xuống.

Sở Vĩnh Du trầm mặc, lúc anh tức giận, quả thật là nói ra những điều mà mình nghĩ, nhưng nói ra những từ ngữ thô tục, lời nói quá đáng như vậy, bản thân lại có chút không thể giải thích được.

“Xin lỗi vợ, mắng em quả thật là anh không đúng, nhưng em cũng sai, cho dù là anh có thể lập tức trở về hay không, anh là ba của Hữu Hữu, anh có quyền được biết.”

Lời nói vừa rơi xuống, Đồng Ý Yên đột nhiên quay đầu lại nhìn Sở Vĩnh Du, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng kỳ lạ.

“Anh…anh là ba của Hữu Hữu? Sở Vĩnh Du…haha, anh thật sự xác định, anh chính là ba của Hữu Hữu sao?”
Ầm!
Chiếc bàn phía trước đột nhiên chia năm xe bảy, khiến Đồng Ý Yên sợ hãi, lại quay đầu nhì, xách túi chạy ra ngoài.

Sở Vĩnh Du lấy một sấp tiền đặt lên bàn, đi theo Đồng Ý Yên ra khỏi quán bar, kéo lấy cánh tay cô, đi lên chiếc xe Mercedes-Benz G500.

“Về nhà.”
Hiếm khi, Đồng Ý Yên không phản bác, không vùng vẫy, ngoan ngoãn ngồi vào ghế phó lái.

Trên đường về nhà, sau khi im lặng một lúc lâu, lúc chiếc bàn kia bị chia năm xe bảy, Đồng Ý Yên say rượu đã có chút tỉnh táo, cuối cùng cũng nhỏ giọng nói.

“Em…câu kia của em chỉ là lời nói khi tức giận thôi.”
Vẻ mặt Sở Vĩnh Du lạnh lùng, quay đầu nhìn đường ở phía trước, nhưng vẫn nói.

“Những lời nói như thế này, anh chỉ cho phép em nói một lần, sau này nếu như em còn dám nói, em sẽ biết hậu quả.”
Đồng Ý Yên thực sự hối hận rồi, cho dù trước đây Sở Vĩnh Du là đồ bỏ đi, cô cũng luôn biết giới hạn của người đàn ông này là gì, hôm nay thật sự xem như là đã phạm phải rồi.

Trở về Vân Vụ Chi Hải, sau khi đi vào tiểu khu, có mấy chiếc xe dừng ở trước căn biệt thự số mười, hơn nữa Sỡ Vĩnh Du còn nhìn thấy một người quen.

Lúc đi qua đồn canh gác của biệt thự Hồ Tâm, Sở Vĩnh Du mở cửa sổ ra để lại một câu.

“Đợi lát nữa có khách muốn đến, các anh để cô ta đi vào là được.”

“Vâng, anh Sở.”
Chiếc xe dừng lại, Đồng Ý Yên cúi thấp đầu đi vào cửa, Sở Vĩnh Du vẫn ở lại bên ngoài, nhìn hồ nước tĩnh lặng dưới bầu trời đêm.

Nhưng chưa đến 10 phút, tiếng bước chân vang lên, Tường Vi đã đứng bên cạnh Sở Vĩnh Du.

“Đúng là cảnh đẹp nha, anh Sở, anh thật sự còn rất biết hưởng thụ nha.”
Liếc nhìn Tường Vi, Sở Vĩnh Du cau mày nói.

“Chuyện ở căn biệt thự số 10, không phải tôi nói cho cô biết rồi sao? Sao lại còn đến?”
Tường Vi thu lại khuôn mặt đang tươi cười, nghiêm túc nói.

“Anh Sở, sợ là chuyện có chút phiền phức, người anh giết Ôn Hưng Hoa kia, rất có bối cảnh.”
“Ồ? Làm thế nào đúng phương pháp?”
Đưa ba ngón tay ra, lúc này Tường Vi mới tiếp tục nói.

“Kim Cảng có ba gia tộc lớn, lần lượt là nhà họ Hồng, nhà họ Lâm và nhà họ Ôn, ba gia tộc lớn gần như phân chia hơn một nửa chuyện kinh doanh ở Kim Cảng, của cải tích lũy được càng không thể tưởng tượng được, nơi như Kim Cảng, nhân mạch rộng rãi như thế nào, tôi không cần nói thì có lẽ anh Sở cũng đoán được.”
“Mà Ôn Hưng Hoa kia, chính là trực hệ của nhà họ Ôn, là đứa con duy nhất của lão tam Ôn Trung nhà họ Ôn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận