Bản Lĩnh Ngông Thần


Lời nói của Sở Vĩnh Du làm chiến thần Nộ Hải sửng sốt một chút, lập tức cười khổ nói.

“Xem một chút cũng được chứ, tôi muốn biết rốt cuộc chênh lệch với anh bây giờ có bao nhiêu?”
Chiến thần Nộ Hải không phải là người ngu, vừa rồi sở dĩ nhìn có vẻ khó phân thắng bại, đó là vì Sở Vĩnh Du tôn trọng anh ta là người chính trực, bảo vệ quốc gia, anh ta cũng sẽ không tự lừa mình cho ra thật sự có trình độ ngang bằng với Sở Vĩnh Du.

Gật gật đầu, Sở Vĩnh Du nhìn về phía bãi đất hoang cách hồ không xa, chỗ đó có mấy kiến trúc, anh biết đã sớm bị tập đoàn Vân Vụ mua lại, gần đây đang phá bỏ và di dời đi nơi khác, dường như chuẩn bị chế tạo một khu vui chơi thuộc về chung cư Vân Vụ Chi Hải, chỉ có thể nói không hề có người, công trình xung quanh hoàn toàn đầy đủ.
Lúc chiến thần Nộ Hải cũng nhìn về phía bên kia, Sở Vĩnh Du đưa tay đánh một chưởng cách không ra ngoài.

Một tòa nhà cũ 2 tầng cách đó khoảng chừng 200 thước, bùm một tiếng chia năm xẻ bảy, nháy mắt sụp xuống.
Một chưởng khủng bố như vậy, đến cả chiến thần Nộ Hải cũng trực tiếp ngẩn người, mà mấy người đứng bên biệt thự đều sắp điên rồi.

Nhất là Thượng Quan Vô Địch, võ học của anh ta chính là mấy Tiên Thiên võ giả trong gia tộc dạy, có mấy lời, anh ta nhớ rất rõ ràng.
“Tiên Thiên võ giả quả thật có thể phóng Tiên Thiên Chi Khí ra đả thương người, nhưng khoảng cách có hạn, Tiên Thiên võ giả bình thường đều là nội trong vòng 50m đả thương người, mạnh hơn một chút có thể đạt đến 100m, về phần hơn một trăm mét, tuyệt đối là một sự tồn tại đứng đầu trong Tiên Thiên võ giả.”
Bây giờ thì sao? Mắt thường có thể nhìn được toà nhà 2 tầng bị Sở Vĩnh Du phá hủy, dù sao cũng cách hơn 200m, đây coi là Tiên Thiên võ giả sao?
Cho nên chiến thần Nộ Hải và Thượng Quan Vô Địch nghĩ giống nhau, tỉnh lại, vẻ mặt nhanh chóng khôi phục lại.


“Còn rượu không? Không dễ dàng mới đến đây một chuyến, Bạch Lão cũng ở đây.”
Sở Vĩnh Du nở nụ cười.

“Những người khác không có, Nộ Hải anh đến đây, tôi đương nhiên có rượu thơm thức ăn ngon chiêu đãi, đi thôi.”
Chiến thần Nộ Hải cho đến bây giờ cũng không phải là người sẵn lòng khom lưng cúi gối, hơn nữa cũng giống như Thượng Quan Vô Địch, cũng là dạng mê võ, cho nên mới phải tìm đến Sở Vĩnh Du quyết đấu.

Lúc hai người cùng với Bạch Ông ngồi xuồng lần nữa, ba người đều tự cầm một bình rượu trắng trong tay, không nói gì, chỉ phóng khoáng uống, giống như là mọi thứ đều không cần nói.

Thượng Quan Yến Nhi và Hà Hiểu Mông đã sớm vào nhà, chỉ còn Thượng Quan Vô Địch đứng bên cạnh, gương mặt tràn ngập tự hào.

Nói đùa sao, đây chính là trước mặt hai chiến thần, thực tế còn có thần tượng của mình, cơ hội này, tám đời cũng chưa chắc gặp lại.

“Anh có thể thể hiện thực lực chân chính của mình với tôi, xem như là Nộ Hải tôi thiếu anh một nhân tình, lúc nào cần trả, nói cho tôi một tiếng.”
Lời nói của chiến thần Nộ Hải, cũng không phải là mũi tên không có đích, anh ta trước nay là người như vậy, cho nên Sở Vĩnh Du cũng không khách sáo nữa, lúc này mở miệng nói.

“Đúng lúc có, đại thọ của ông cụ gia tộc Thương quan Thiên Hải sắp đến rồi, tôi muốn để anh đi một chuyến, làm người thân của em trai tôi, được không?”
Lời này vừa dứt, chiến thần Nộ Hải to lớn như vậy lại xuất hiện biểu cảm dở khóc dở cười.

“Địa ngục, Nộ Hải tôi mặc dù không bằng anh, nhưng mà một cái nhân tình, anh lại muốn dùng chính là danh tiếng của chiến thần Nộ Hải tôi? Cũng được, đã nói ra rồi, tôi sao có thể từ chối được, đến lúc đó, nói cho tôi biết, nhất định đến.”
Thượng Quan Vô Địch bên cạnh cảm giác linh hồn sắp bay rồi, anh ta có thể nghĩ đến, mặc dù mình không thể lộ thân phận thật của Sở Vĩnh Du, nhưng chỉ cần nhân mạch của chiến thần Địa ngục, người có thể mời đến, chỉ sợ sẽ làm cho tất cả những người phản đối Hà Tiểu Mông trong gia tộc, đều im lặng.

Sau khi ba người tự giải quyết một bình rượu trắng, chiến thần Nộ Hải đứng lên, đồng thời chiếc máy bay trực thăng trang bị lúc trước, ầm ầm từ xa mà đến.

“Bạch Lão, cáo từ! Trước khi đi, Địa ngục, nói thế nào cũng là quấy rấy đến người nhà của anh, xem như là món quà bồi thường của tôi, mặc dù, tôi có chút nhiều lần.”
Nói xong, chiến thần Nộ Hải khom người nhảy lên trực thăng đang đậu thấp mà đi, lúc người ở giữa không trung, đột nhiên đánh một quyền vào hồ nước.

Bùm!
Một tiếng vang lớn nổ ra, bọt nước văng khắp nơi, càng quỷ dị hơn là, một người mặc áo lặn cứ như vậy bị cuốn lên, đứng cách Sở Vĩnh Du không xa.


“Ai phái cậu đến?”
Sở Vĩnh Du đương nhiên đã sớm phát hiện con cá lạc này rồi, nhưng mà muốn đợi cho Nộ Hải đi mới xử lý, lúc hỏi câu này, sát khí đã cuộn lên.

Người đang mặc áo lặn run rẩy cái gì cũng khai ra.

“Là…Là đội trưởng phái tôi đến, muốn...!muốn gắn bom toàn bộ dưới biệt thự của anh, tôi là đến tiên phong quan sát.”
Bom? Sắc mặt Sở Vĩnh Du khó coi, nếu như trong trường hợp không có anh, quả bom này thật sự sẽ được đặt thành công, đối phương cũng rất có năng lực, ban ngày đã dám đến dò xét tình hình.

“Nói cho tôi biết, đoàn đội của cậu ở đâu?”
Lúc người này trả lời xong câu hỏi cuối cùng, cuối cùng cũng không thể nào tiếp nhận được lễ rửa tội sát khí khủng bổ, trực tiếp chết não.

“Anh rể, nếu như anh không chê, đoàn đội nhỏ này giao cho em xử lý đi.”
Thượng Quan Vô Địch đột nhiên nói ra, đúng lúc Thượng Quan Yến Nhi và Hà Tiểu Mông cũng lần nữa đi đến, nhất thời đều lộ vẻ kỳ quái không thể hình dung được.
Nhất là Thượng Quan Yến Nhi, anh hai của mình lúc trước là đến khảo sát Hà Tiểu Mông, mặc dù cũng không hẳn là bên phản đối, nhưng cũng không đến mình tán thành Hà Tiểu Mông, nhưng mà bây giờ là xảy ra chuyện gì?
“Ai là anh rể cậu?”
Sở Vĩnh Du cười như không cười, nhìn Thượng Quan Vô Địch, da mặt anh ta cũng thật dày, nịnh nọt.
“Xem anh rể nói kìa, đợi đến lúc Tiểu Mông kết hôn với em gái em, chúng ta không phải là người một nhà sao, đây sớm hay muộn gì gọi cũng như nhau, bây giờ gọi, càng thêm thân thiết chứ sao.”
Mà Bạch Ông ngồi bên cạnh cao giọng cười phá lên.


“Ha ha, báu vật Vô Địch này, tính tình mấy năm nay xem ra cũng không thay đổi.”
Nghĩ nghĩ, Sở Vĩnh Du cũng đồng ý.
“Cậu là Cửu Phẩm võ giả, đoàn đội này đã muốn đặt bom, sức chiến đấu cá nhân hẳn không quá mạnh, như vậy, cậu dẫn theo Tiểu Mông đi, lúc thích hợp cũng có thể để cậu ta ra tay, không trải quả sinh tử, võ giả rất khó lĩnh ngộ được một số thứ, nhớ kỹ, tôi cũng sẽ không đi theo, cũng sẽ không phái người âm thầm bảo vệ, cho nên tất cả đều phải dựa vào chính hai người, mặt khác, người đối phương gọi là đội trưởng, bắt về.”
Thượng Quan Vô Địch mừng rỡ.

“Anh rể yên tâm, em sẽ để cho Tiểu Mông trải nghiệm một chút.”
Sau khi hai người đi, vẻ mặt Thượng Quan Yến Nhi lo lắng, dù sao một người là bạn trai cô ta, một người là anh hai của cô ta, nếu như xảy ra nguy hiểm gì, vậy thì…
Giống như nhìn ra được gì đó, Sở Vĩnh Du bỗng nhúc nhích cái ghế, nhìn lên nóc biệt thự giữa hồ nói.

“Thượng Quan Yến Nhi ở chỗ tôi cậu còn sợ xảy ra chuyện?”
Rất nhanh, bên trên có tiếng đáp lại.

“Đa tạ.”
Nhưng mà sau câu nói của Sở Vĩnh Du, Bạch Ông và Thượng Quan Yến Nhi cũng nghe thấy tiếng người vấp ngã trên nóc nhà.
“Sau này đừng bò lên nóc nhà của tôi, sẽ chết người đấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận