Cái gì gọi là súc sinh, Sở Vĩnh Du có thể không biết, nhưng anh hiện nay biết cái gì gọi là không bằng súc sinh.
Tầm tuổi với Hữu Hữu, cô bé khoảng ba tuổi, trên người bị buộc bom đến tập kích anh, người có lòng dạ sắt đá gì mới có thể làm được.
Hơn nữa người này rất rõ ràng cũng biết sự lợi hại của Sở Vĩnh Du, sợ nổ không chết, muốn đợi cô bé sau khi đến gần mới kích nổ, có điều lại bị Sở Vĩnh Du phát hiện, một đạo Tiên Thiên Chi Khí đã cắt đứt sợi dây đó.
Gỡ quả bom từ trên người cô bé ra, Sở Vĩnh Du dịu giọng nói.
“Cháu tên là gì? Nhà ở đâu?”
Cô bé lắc đầu, lại gật đầu.
“Cháu...!cháu tên Số 5, cháu không có nhà.”
Số 5...
Sở Vĩnh Du tận lực đè nén sát khí và lửa giận trong lòng mình, một ngón tay điểm trên trán của cô bé, cô bé lập tức ngủ thiếp đi.
Lúc này, Mã Trạch quay lại, tay phải xách một người.
“Thưa ngài, bắt được rồi, võ giả tứ phẩm, trong tay còn cầm kíp nổ của quả bom.”
Mã Trạch nói lời này, cũng nghiến răng nghiến lợi, đứa trẻ bé như vậy, vậy mà bị người này xem thành bom thịt người, thật sự là trời đất khó dung tha.
Giao cô bé cho Mã Trạch, Sở Vĩnh Du đi đến bên cạnh người trung niên đã bị đánh gãy hai chân.
“Ông có thể vì tiền mà tới giết tôi, nhưng lợi dụng một sinh mệnh nhỏ như vậy, lương tâm của ông thật sự không biết đau sao?”
Người trung niên ngược lại cũng đủ cương khí, cười lạnh nói.
“Lương tâm? Thứ này đáng tiền không? ha ha, Sở Vĩnh Du, cậu ra tay đi, tôi biết người vừa rồi đánh lén cậu đều chết rồi, tôi cũng không sống được, cái khác, cậu không cần hỏi.”
Òng!
Một cỗ sát khí xuyên qua cơ thể, người trung niên lập tức cảm thấy đau đớn hai tay không ngừng đập vào mặt đất, hai mắt trợn lên, cả người đều giật giật.
Duy trì mấy phút, Sở Vĩnh Du mới thu hồi tia sát khí.
“Giống như cô bé này, còn có mấy đứa? Đang ở đâu?”
Người trung niên lúc này đâu còn cương khí của trước đó, vội vàng khóc mếu nói.
“Tôi nói! Tôi đều nói, còn có bảy đứa, đều bị tôi nhốt nuôi ở trong một trang trại gia súc ở ngoại ô Tỉnh Thành, trừ gặp phải mục tiêu có độ khó ra, bình thường tôi sẽ không dùng lại bom người này.”
“Nói cho tôi biết địa chỉ.”
Sau khi người trung niên nói ra địa chỉ, một đạo sát khí của Sở Vĩnh Du xông vào trong não ông ta, sau đó liền không quan tâm nữa, loại người này, đi trong đau đớn, đều đã là hời rồi, nếu thật sự có tồn tại của địa ngục, chịu hết cực hình của 18 tầng cũng không đủ đền hành vi tội lỗi của ông ta.
Rút điện thoại ra gọi cho Tường Vi, nói địa chỉ, bảo cô ta lập tức đến giải cứu, sau đó, ngồi trên một chiếc ghế thái sư do Mã Trạch lần nữa chuyển từ trong nhà ra.
“Sư đệ, tôi cuối cùng cũng hiểu ý của câu nói đó của cậu rồi.”
Lẩm bẩm tự nói, Sở Vĩnh Du nhìn trăng ở trên cao.
Fenster lúc đó ở quán bar đã nói, sát thủ, bằng mọi cách, có các loại thủ đoạn, thật sự khó mà phòng bị, đây còn là ở nước R, nếu như thật sự đến nước Mỹ, không cần nghĩ biết rồi.
Nhìn thấy cô bé lớn như vậy cũng bị xem thành bom người, anh đã không biết nên nghĩ như nào rồi.
Cũng là vì một màn này, cảm xúc của Sở Vĩnh Du trở nên rất không ổn định.
“Thưa...!thưa ngài!”
Tiếng rên rỉ đột nhiên vang lên, Sở Vĩnh Du hoàn hồn lại, vội quay đầu nhìn, Mã Trạch quỳ một chân trên đất, sắc mặt đau đớn không thôi.
“Mã Trạch! Cậu bị sao thế?”
Mã Trạch há miệng thở dốc.
“Thưa ngài, ngài...!ngài vừa phóng thích ra sát khí không thể tưởng tượng được, tôi...!tôi suýt nữa bị nghẹt thở.”
Cái gì!
Sở Vĩnh Du kinh ngạc, bản thân anh vậy mà không có nhận ra.
“Cô bé đó thì sao?”
“Cô bé không sao, ở trên giường trong nhà.”
Mã Trạch cũng sợ hãi, còn may để đứa trẻ đó vào trong nhà, nếu không sự phóng thích sát khí vừa rồi, anh ta đường đường có chiến lực đỉnh tiêm trong võ giả cửu phẩm đều thành ra như vậy, cô bé nếu như ở trong phạm vi, sẽ thật sự chết đi.
Anh ta sợ hãi, Sở Vĩnh Du thì tinh thần có hơi hốt hoảng, thân thể của bản thân vậy mà xuất hiện loại tình huống hoàn toàn không thể khống chế này, chuyện này càng nguy hiểm hơn so với vô số kẻ thù tìm đến cửa hoặc trên chiến trường.
“Mã Trạch, cậu mang cô bé đó đi tập hợp với Tường Vi, chìa khóa xe đưa tôi.”
Mã Trạch đã khôi phục nhiều rồi, anh ta không biết Sở Vĩnh Du muốn đi làm gì, nhưng chắc chắn là muốn đi giải quyết loại tình huống vừa xuất hiện kia.
Lái chiếc Mercedes-Benz G63 của Mã Trạch, Sở Vĩnh Du đã không để ý sát thủ hay không sát thủ gì nữa, tình trạng cơ thể là chuyện cấp bách nhất, nếu không hôm nào đó đột nhiên bạo phát trong trong nhà, làm vợ và con gái bị thương, ắt sẽ hối tiếc cả đời, sống như một cái xác biết đi.
Khi lên cao tốc, điện thoại của Sở Vĩnh Du đổ chuông, vậy mà là bác sĩ Dean của phòng khám BVC ở N Thành gọi tới, giờ này, nhưng nghĩ lại, bên đó chắc vẫn là ban ngày.
“Bác sĩ Dean, chào ông.”
“Sở, bên đó thêm vào một ít công nghệ mới, cho nên xương nhân tạo của ba cậu đã làm xong trước dự tính, cậu bất cứ lúc nào cũng có thể đưa ba cậu đến phòng khám, lập tức phẫu thuật.”
Đây xem như là một tin tốt rồi, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Cảm ơn ông rồi, tôi ngày mai sẽ đưa người tới.”
Bên phía sư đệ Fenster, mặc kệ như nào cũng đều phải đến N Thành một chuyến, như vậy, ngược lại có thể xuất phát trước rồi.
Chiếc xe chạy tới dưới núi Phiền Vân, đã hơn ba giờ đêm, Sở Vĩnh Du sau khi xuống xe, phát huy tốc độ đến cực hạn, đi lên Phiền Vân Quan trên núi.
Sau khi tới nơi, ở cửa của Phiền Vân Quan, lão đạo trước đây có duyên gặp một lần, ngay cả anh cũng không thể cảm nhận bất kỳ khí cực nào, đã đứng ở đó rồi.
Sở Vĩnh Du vội hành lễ.
“Tiền bối, ông biết tôi sẽ tới sao?”
Lão đạo lắc đầu.
“Không biết, chỉ biết có khách muốn tới cửa.”
Mặc kệ như thế nào, lão đạo này ở trong lòng Sở Vĩnh Du, gần như đã trở thành sự tồn tại cùng một đẳng cấp với sư phụ, tuyệt đối khủng bố đến mức không thể tưởng tượng.
“Tiền bối, tôi...”
“Sát khí trong cơ thể của cậu quá nặng, lại không thể hoàn toàn tự khống chế, là vì chuyện này mà tới?”
Cười khổ một tiếng, Sở Vĩnh Du đè sự sửng sốt trong lòng xuống, khẽ gật đầu.
“Người đi theo cậu, giải quyết trước đi, Phiền Vân Quân là nơi thanh tịnh, không phải súc sinh cũng có thể tới.”
“Xin lỗi tiền bối, đây là sai sót của tôi.”
Năm sát thủ theo đằng sau, Sở Vĩnh Du đương nhiên sớm đã cảm nhận được, nhưng lo cho tình trạng cơ thể của mình, cũng không có để tâm, bây giờ bị lão đạo nhắc nhở, ít nhiều cũng có hơi hổ thẹn.
Mấy phút sau, khi Sở Vĩnh Du quay lại thì đã hoàn toàn xử lý sạch sẽ ở dưới núi rồi.
Mà lão đạo đã không thấy bóng dáng nữa, có điều cửa quan mở ra, Sở Vĩnh Du do dự một lát thì cất bước đi vào.
“Phóng thích toàn bộ sát khí của cậu ra!”
Một giọng nói vang lên, phiêu du bất định, xa gần không rõ, Sở Vĩnh Du lập tức phóng thích tất cả sát khí trong cơ thể.
Không đến ba giây, giọng nói đó lần nữa truyền tới.
“Được rồi.”
Mà âm thanh vang lên lần nữa, lại cách mấy phút, đồng thời, lão đạo cũng lần nữa xuất hiện ở trong tầm mắt của Sở Vĩnh Du.
“Sát Thần Bạch Khởi...!không ngờ.”.