Bản Lĩnh Ngông Thần


Sở Vĩnh Du nở nụ cười, con số này làm cho anh thật sự rất vui mừng, nếu như vậy cộng thêm ba trăm viên Long Mễ của Hồng Ngải đã cho anh, vậy thì đã được một nghìn tám trăm viên, rốt cuộc cũng đã có thể để tam đại thủ hộ bọn Mã Trạch có thể tăng cấp lên Tiên Thiên võ giả, xem như đã đạt được ý nguyện trong lòng của anh.
Nhưng mà điều đáng tiếc duy nhất đó chính là Đông Linh, nghĩ tới Đông Linh, thiếu chút nữa là Sở Vĩnh Du đã không kiềm chế được mà phát tán ra một luồng sát khí.
Tư Đồ Yến, ngày cuối cùng của cuộc tuyển chọn chiến thần nước R, anh sẽ vì hành vi của mình mà phải trả giá bằng cả mạng sống.
“Sư huynh, anh cũng đừng có chê của em ít nha, thật sự là rất khó để có thể thu thập Long Mễ, em đã hao phí thời gian dài như thế, tiêu bao nhiêu tiền không nói tới, mấu chốt là thật sự hiếm có.”
Nhìn lúc đầu Sở Vĩnh Du còn cười, nhưng mà lập tức gương mặt đã không có biểu cảm, Fenster vội vàng giải thích.
“Không ít đâu, trái lại là còn rất nhiều, được lắm.”
Đến lúc mặt trời lặn, rừng cây hai bên càng thêm rậm rạp, thậm chí nương theo ánh sáng dần dần mờ nhạt còn có một loại cảm giác âm trầm vây quanh.
Ở cách đó không xa có một tòa lâu đài xuất hiện, trông nó có vẻ như có một loại khí tức cổ xưa bộc phát, dường như là đã được tồn tại mấy nghìn năm.
“Sư huynh, đó chính là lâu đài cổ của gia tộc Gran, em cũng chưa từng đi đến đó, cho nên bữa tiệc tối lần này xem như là lần đầu tiên trước nay chưa từng có.

Ha ha ha, gia tộc Gran đã sớm bắt đầu dòm ngó tới em rồi, nói thế nào thì em cũng không xâm phạm lợi ích gì của bọn họ, không biết là rốt cuộc trong lòng của bọn họ muốn làm cái gì.”

Fenster nói xong, giọng nói của Sở Vĩnh Du có hơi lạnh lẽo.
“Không quan trọng, tôi sẽ giết hết toàn bộ những người cấp cao của gia tộc Gran, những người còn lại muốn xử lý như thế nào thì đó là chuyện của cậu.”
Hả? Fenster kinh ngạc vô cùng.
“Sư huynh, hình...!hình như là trước khi anh không có ý muốn giết người như thế?”
“Bất cứ một kẻ nào dám đánh chủ ý lên vợ của tôi, hơn nữa còn dám ra tay, tại sao tôi lại không giết?"
Chuyện này...!xem như là Fenster đã hiểu rồi, trong lòng không khỏi bắt đầu mặc niệm thay cho gia tộc Gran, ngay cả vợ của sư huynh mà cũng dám ra tay, đúng là muốn chết rồi, nhất là lần trước còn có chuyện của cô em vợ Đồng Hiểu Tiêm, lần này xem như gia tộc Gran đã hoàn toàn không có hi vọng.
Đội xe cũng không bị ngăn cản, trực tiếp chạy vào dọc theo cánh cửa sắt to lớn chạy vào trong, rồi lại phải chạy thêm tầm mười phút mới xem như là chạy tới phía trước một trong số ba tòa lâu đài cổ như cái tháp nhọn trông vô cùng kỳ quái, cái này đã đủ để có thể cho thấy tòa lâu đài cổ chiếm diện tích to lớn đến cỡ nào.
Bước xuống xe, có một người đàn ông trung niên chắp tay trái đằng sau lưng, mặc một bộ lễ phục đuôi tôm màu đen, mái tóc mượt mà, bước tới trông vô cùng lịch lãm.
“Hoan nghênh anh Fenster đến lâu đài cổ Gran chúng tôi, mời đi theo tôi.”
Fenster lại không có động tác gì, anh ta cười nói.
“Tôi đến đây mà gia tộc Gran chỉ phái một kẻ người làm ra tiếp đón, haha, thú vị đấy chứ.


Nói với chủ của các người một tiếng, nếu như muốn người khác tôn trọng thì trước tiên phải tôn trọng người khác, đi đi.”
Đang muốn xoay người lại, có một tiếng cười to xuất hiện.
“Cậu Fenster đều đã đến rồi, cần gì phải vội vã như vậy?”
Mười Tiên Thiên võ giả đi theo cũng đều ngẩng đầu nhìn sang có một bóng đen to lớn rơi xuống từ trên trời, ở phía sau là một đôi cánh màu đen dài ít nhất hai mét, cực kỳ khoa trương.
Mười người ngầm hiểu lẫn nhau, biểu hiện trên mặt không có bất cứ thay đổi nào, đã sớm nghe thấy truyền thuyết về loài dơi nhỏ, những người huyết tộc như thế này nếu như đạt đến bá tước thì có thể mọc cánh bay lượn trên không, đồng thời cũng là một loại bộc lộ thực lực, trong đó còn có hầu tước và công tước, công tước tương đương với địa vị của Tiên Thiên võ giả trong võ giả nước R.
“Gern Gran, đều là người có thân phận, hà cớ gì phải chơi mánh khóe như thế này.”
Thu hồi cánh lại, cho dù Gern Gran đã đến độ tuổi trung niên, nhưng mà vẫn đẹp trai khiến cho người ta phải giận sôi người, dường như là người của huyết tộc đều có tướng mạo tương đối đẹp trai.
Quan sát mười vị Tiên Thiên võ giả ở xung quanh, Gern cười.
“Fenster, cậu dẫn theo mười vị cao thủ nước R tiến vào lâu đài cổ Gran chúng tôi, đó là chuyện chúng tôi không ngờ tới, cẩn thận một chút cũng là chuyện có thể hiểu mà có đúng không hả? Nào nào, mời vào, có thể được chúng tôi mời vào tòa lâu đài cổ, đây đều là những người khách mà gia tộc Gran chúng tôi tôn trọng nhất.”
Một nhóm người đi vào trong tòa lâu đài cổ, bên trong hành lang có treo các bức tranh của danh họa thế giới, chứ đừng nói chi là những đèn treo cùng với vật phẩm trang trí xa hoa khác.


Một gia tộc huyết tộc đã có lịch sử lâu đời không biết bao nhiêu năm, có tiền chắc chắn là chuyện đương nhiên.
Đi vào trong đại sảnh, có một cái bàn dài đủ để hai mươi người ngồi xuống, phong cách kiểu dáng châu âu điển hình, thú vị nhất chính là ở phía trên có đặt bộ đồ ăn đều được chế tạo từ bạc.
“Thú vị đấy chứ, Gern, người huyết tộc các người dùng đồ ăn lại bằng bạc, haha, không phải là các người sợ nhất cái thứ này hả?”
Nghe thấy lời trêu chọc của Fenster, Gern cười nói.
“Đó chỉ là tin đồn lạc hậu của cậu Fenster mà thôi, đối với huyết tộc cao cấp như bọn tôi mà nói, cái gọi là vàng bạc cũng chỉ là trò cười.”
Nói xong còn vươn một cái chén được chế tạo bằng bạc lên, người giúp việc đứng ở một bên lập tức đổ một chất lỏng màu đỏ tươi vào trong cái chén, mùi máu tanh liền tràn ngập.
“Mời ngồi.”
Sau khi uống một hớp, tay phải của Gern mở ra, lúc này bọn người Sở Vĩnh Du đến ngồi xuống ở bên cạnh, hai vị trí nam bắc ở bên cạnh đều có thể ngồi được mười lăm người, mười hai chỗ ngồi bên đây đã bị bọn người Fenster chiếm hết.
Mười người Tiên Thiên võ giả đều có sự kiêu ngạo của riêng mình, đương nhiên không thể nào tụ tập đứng ở sau lưng của Fenster, đây chính là loại đãi ngộ mà bọn họ đáng nhận được cho dù là họ có đi đâu.
Nhưng mà lần này lại làm Gern nhíu mày.
“Fenster, thủ hạ của cậu không lịch lãm và không có lịch sự, chắc là cậu phải biết rằng ngày hôm nay được mời đến đây không chỉ có một người, còn có mười người nữa, đều là những nhân vật kêu mưa gọi gió ở nước Mỹ, cậu cảm thấy những người cao quý ấy sẽ ngồi cùng một chỗ với những tên thủ hạ?”
Lời nói vừa mới dứt, ban đầu Sở Vĩnh Du chẳng thèm ngó tới cái người đàn ông trung niên Tiên Thiên võ giả đó lại trực tiếp hừ lạnh.

“Con dơi kia, đừng cho rằng chúng tôi không hiểu tiếng Anh, vị trí dành cho khách không đủ, đương nhiên là chúng tôi sẽ nhường ghế, nhưng dưới tình huống đầy đủ vị trí, ông cho là chúng tôi không đủ tư cách để ngồi đó à?”
Gern khẽ gật đầu rồi không nói gì thêm, đợi một lát nữa tất nhiên sẽ có tiết mục đặc sắc xuất hiện, đêm dài đằng đẵng, ông ta không cần phải nóng nảy.
Nửa tiếng đồng hồ sau có một người được gọi là nhân vật lớn xuất hiện, sau đó người trong đại sảnh càng ngày càng nhiều.
Có một người mập mập da trắng mang đầy đá quý ở bên hai tay lại càng khoa trương hơn nữa, dẫn theo ba mươi tên hộ vệ áo đen, trong số đó có bốn người trực tiếp mang theo súng ống đi vào, thế mà người của gia tộc Gran lại không ngăn cản lại, dường như là vũ khí mang tính sát thương lớn như thế này chẳng có vấn đề gì hết.
Cũng chính là cái người mập mập da trắng sau khi đi vào thì phát hiện hai bên Fenster lại có thêm Sở Vĩnh Du trong số mười một gương mặt người nước R, họ đều ngồi ở vị trí, lập tức nở nụ cười lạnh.
“Fenster, phô trương quá nhỉ.”
Fenster gật gật đầu.
“Cảm ơn đã khích lệ.”
Detes là người kinh doanh vũ khí lớn nhất ở nước Mỹ, đương nhiên địa vị không nhỏ.
Nhìn thấy Fenster không cho mình mặt mũi, sắc mặt của Detes lạnh dần, tay phải chậm rãi nâng lên, trong nháy mắt những tên thủ hạ mà anh ta mang đến đều chỉa những cây súng tiểu liên và súng phóng tên lửa qua phía đó.
“Fenster, chỗ ngồi đầy đủ, theo lý mà nói thì tôi không có ý kiến, nhưng mà thật ngại quá, tôi luôn luôn rất ghét người nước R, cho nên là bọn họ không xứng đáng được ngồi.”
“Hoặc là để bọn họ đứng ở phía sau, hoặc là tôi sẽ ra lệnh một tiếng bắn bọn họ thành tro.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận