Cả hai lần Sở Vĩnh Du đều nói một câu giống nhau, ngược lại Đồng Ý Yên trở nên bình tĩnh lại, cô suy nghĩ qua, đúng là có rất nhiều điểm không thỏa đáng.
Người tên Văn Khả Hân này có thể coi như hoàn toàn không quen biết, mảnh đất đó ít nhất cũng phải có giá 1200 tỷ, vì sao cô ta lại bớt cho cô 600 tỷ, tới cả một nửa như vậy, bên trong đúng là còn rất nhiều điều khó hiểu.
“Bà chủ Văn, chồng tôi nói rất đúng, nếu cô không thể nói rõ nguyên nhân, vậy thì miếng đất đó đúng là vô duyên với tôi rồi.”
Hình như Văn Khả Hân đã liệu tới tình huống này từ trước nên nhìn về phía Sở Vĩnh Du rồi nói.
“Ha ha, vì sao bán với giá 600 tỷ cho cô sao? Rất đơn giản, bởi vì tôi muốn kết bạn với anh Sở trước.”
Kết bạn? Đồng Ý Yên càng cảm thấy khó hiểu, còn Sở Vĩnh Du nhìn Văn Khả Hân rồi từ từ chau mày lại.
“Trong mắt của bà chủ Văn, kết được bạn với Sở Vĩnh Du tôi là cô có thể chấp nhận kiếm ít đi 600 tỷ.”
Văn Khả Hân gật đầu.
“Đương nhiên, có rất nhiều thứ mà tiền bạc không thể đong đếm được.
Tôi có thể nhìn ra được anh không thiếu gì cả, có thể nói là không cần thêm gì cả.
Đương nhiên tôi muốn kết bạn với anh thì tôi sẽ phải tìm thấy một điểm đầu vào nào đó mà Công ty bất động sản Hoa Thiên càng cần điều đó hơn.”
Hai anh em Ngô Tiêu Tiêu và Ngô Đồng ngẩn ngơ, 600 tỷ cũng không cần, chỉ cần được kết bạn với Sở Vĩnh Du thôi sao? Nhưng suy nghĩ lại, có lẽ Ngô Tiêu Tiêu cũng sẽ làm như vậy, vấn đề quan trọng là, Văn Khả Hân ngoài chuyện đến văn phòng tập đoàn Quân Đạt ra, đây mới thực sự là chuyện có ý nghĩa với cô ta, cô ta dám đưa ra quyết định này, ai cho cô ta cái dũng khí đó?
“Cô muốn bán đất thì cứ bán theo giá thị trường giá bao nhiêu thì cô bán bấy nhiêu, một đồng cũng không được thiếu, nếu không chúng tôi cũng không cần.
Còn chuyện kết bạn là việc của sau này.”
Điều thú vị là Văn Khả Hân vẫn không hề do dự, giống như mọi chuyện đã diễn ra trong đầu cô ta một lượt.
“Được thôi, ít nhất tôi cũng có một cơ hội để quen biết anh, như vậy là đủ rồi, ngày mai tôi sẽ cho người tới Công ty bất động sản Hoa Thiên để bàn bạc.”
Đến lúc này, Sở Vĩnh Du mới cầm ly rượu lên, thấy vậy Ngô Tiêu Tiêu và Ngô Đồng cũng không dám ngồi nữa, cũng vội vàng đứng dậy theo.
Đồng Ý Yên thấy vậy mỉm cười.
“Bà chủ Văn, chúc chúng ta hợp tác thành công.”
Có khoản tiền bồi thường của tập đoàn Chúc thị, công ty bất động sản Hoa Thiên hoàn toàn không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc.
Nếu lấy được mảnh đất này, đây thật sự là một sự kiện mang tính cột mốc với bất động sản Hoa Thiên, không thể thay thế được, có thể nói là một thứ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Uống xong ly rượu, Văn Khả Hân ngồi xuống, cô ta nhìn Đồng Ý Yên và nở một nụ cười khó hiểu.
“Hình như chủ tịch Đồng rất có lòng tin vào chồng của mình.
Văn Khả Hân tôi cũng tự nhận, sức hấp dẫn của một người phụ nữ như tôi cũng không hề thua kém, cô không lo lắng chút nào sao?”
Đồng Ý Yên lắc đầu.
“Vợ chồng sống với nhau nếu đến cả một chút lòng tin này còn không có thì cần gì sống với nhau nữa.
Tôi hiểu rõ Vĩnh Du là người thế nào nên đương nhiên tôi không có gì để lo lắng cả.
Cho dù bây giờ cô và anh ấy đi thuê một phòng khách sạn để nói chuyện riêng thì tôi cũng chỉ cho rằng hai người chỉ nói chuyện, không phát sinh ra bất cứ chuyện gì khác.”
Những gì Đồng Ý Yên nói thật sự khiến Văn Khả Hân cảm thấy bất ngờ, cô ta lắc ly rượu vang, không biết định nói gì.
Ăn xong bữa cơm đó, lúc tạm biệt để vào thang máy, sau khi bắt tay với Đồng Ý Yên xong, Văn Khả Hân đưa tay về phía Sở Vĩnh Du.
“Chẳng lẽ đến việc bắt tay mà anh Sở cũng định từ chối sao?”
Không có vẻ gì là Văn Khả Hân đang nói đùa, Sở Vĩnh Du đưa tay ra, đúng vào lúc đó chú Cửu đứng bên cạnh cũng giơ tay ra, khuôn mặt nở một nụ cười nhạt.
Buông tay Văn Khả Hân ra, Sở Vĩnh Du không tiếp tục nữa mà chỉ nhìn chú Cửu rồi nói một câu.
“Không cần phải thăm dò đâu.”
Vừa nhìn Sở Vĩnh Du rời đi, Văn Khả Hân liền nói.
“Chú Cửu, có phải anh ta thần bí và thú vị hơn những người đàn ông lúc trước mà tôi từng gặp không?”
Chú Cửu gật đầu.
“Ha ha, hiện tại thì là như vậy nhưng tôi có một dự cảm, có lẽ tôi không phải là đối thủ của cậu thanh niên này.”
Ồ? Lần đầu tiên Văn Khả Hân tỏ ra kinh ngạc, với vị trí của gia tộc cô ta, vậy mà chú Cửu lại nói ra một câu như vậy, đúng là rất hiếm có.
Trên đường về, Đồng Ý Yên tự nhiên quay sang nhìn về Sở Vĩnh Du đang lái xe, nói nhỏ.
“Này! Vừa nãy lúc lên xe, hình như em thấy anh ngửi tay trái của mình đúng không?”
Sở Vĩnh Du lập tức nổi da gà.
“Không, mũi anh hơi ngứa nên sờ một chút thôi.”
“Hừ! Mặc dù trên bàn ăn em nói như vậy nhưng thật sự trong lòng em cũng nghĩ như thế.
Không hiểu sao em cảm thấy cô Văn Khả Hân kia rất lợi hại, em cảm giác làm gì có người đàn ông nào có thể chống lại được sự thu hút của cô ta.
Hình như… hình như trên người cô ta có một kiểu khí chất nào đó, vô cùng hấp dẫn người khác nhưng em lại không thể nói rõ được.”
Mặc dù Sở Vĩnh Du không đáp lời Đồng Ý Yên nhưng trong lòng anh cũng công nhận như vậy.
Mặc dù không biết Văn Khả Hân rốt cuộc là ai nhưng anh có thể cảm nhận được thân phận của người này không hề đơn giản, ngoại trừ chú Cửu bảo vệ cô ta rõ ràng là một Tiên Thiên võ giả ra, anh còn ngầm cảm nhận được người này có không dưới mười đạo khí tức, hơn nữa tất cả đều là Tiên Thiên võ giả.
Nhất là chú Cửu kia, có thể nói đến cả Phá Thiên mạnh như vậy cũng không phải là đối thủ của ông ta, sự xa xỉ đó Sở Vĩnh Du có thể chắc chắn rằng kể cả là gia tộc Nam Cung cũng không thể có được.
“Bà xã, em vào trước đi, anh đi làm chút việc, ngày mai anh còn phải đi Kim Cảng một chuyến.”
Đến cổng chung cư Vân Vụ Chi Hải, Sở Vĩnh Du xuống xe, Đồng Ý Yên chuyển sang ghế lái.
“Vâng, anh bận thì cứ đi đi, nhưng tiệc mừng thọ của ông nội Thượng Quan Yến Nhi sắp tới rồi, anh đừng để lỡ ngày hôm đó.”
“Anh biết rồi, em yên tâm đi.”
Sau tiệc mừng thọ, anh sẽ đi tới vòng tuyển chọn cuối cùng của chiến thần Nước R, có thể nói mọi thứ đã được sắp xếp hết theo kế hoạch.
Sở Vĩnh Du đi bộ khoảng mười phút, đi tới khu vực biệt thự Hồ Tâm đã bị phá dỡ, trên mặt đất vẫn còn một số rác rưởi vẫn chưa được chuyển đi.
“Ra đây đi, đi theo tôi lâu như vậy mà không ra tay, không cảm thấy nhàm chán sao?”
Cảm giác như anh đang nói chuyện với không khí, không một người nào trả lời.
Sở Vĩnh Du cau mày.
“Tôi cho mấy người một cơ hội sống sót cuối cùng, mấy người có mười giây để lựa chọn, nếu như không ra thì không cần ra nữa đâu.”
“Ha ha! Đúng là rất xứng đáng với cái giá 2 tỷ đô la mỹ, lợi hại lắm, có thể dễ dàng phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta như vậy.”
Một giọng nữ vang lên, một bóng người xuất hiện dưới ánh trăng, nếu nhìn kỹ còn thấy con bọ cạp màu đen đang bò trên cổ và cánh tay cô ta.
“Mấy người đúng là thèm tiền đến phát điên rồi, bình thường không thấy một ai, thấy có người ra giá 2 tỷ đô thì lũ lượt chạy tới đây.”
Sau đó một người khổng lồ cao hơn 2m xuất hiện, giọng nói như chuông đồng, chấn động đến mức làm màng nhĩ người khác phát đau.
Người cuối cùng xuất hiện là một ông già da đen, tay ông ta cầm một cây gậy, nhưng lưng vẫn thẳng tắp khiến ông ta trở nên vô cùng quái dị.
Những gì ông ta nói ra lại khiến người phụ nữ và gã đàn ông khổng lồ kia ngơ ngác.
“Sở Vĩnh Du, anh đừng hiểu lầm, không phải là tôi tới giết anh đâu.”.