Bản Lĩnh Ngông Thần


Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng bất ngờ này làm cho ngẩn người, rõ ràng không phải chiếc xe đó bị mất lái mà là cố tình lao về hướng đó.
Gầm xe thể thao vốn dĩ đã thấp, hiện giờ lại lao lên lề đường nên chiếc xe cách mặt đất đến cả gần nửa mét.
Điều khiến Sở Vĩnh Du cảm thấy khó chịu nhất là ngay lúc này, ở phía sau anh ta còn là một người phụ nữ mang thai, hiện giờ đang sợ hãi tới ngẩn người.
“Cẩn thận!”
Bạch Hinh Vũ không ngờ sẽ xảy ra một chuyện bất ngờ như vậy, vô thức kêu lên một tiếng rồi lấy tay che miệng mình.
Sở Vĩnh Du không quan tâm được tới những chuyện khác, lập tức xoay người lại ôm lấy eo của người phụ nữ đang mang thai rồi tránh sang một bên.
Lúc này, anh chỉ muốn đạp cho cái xe này nổ tung, nhưng anh cũng không phải là thần, đằng sau còn có một người phụ nữ đang mang thai, nếu chẳng may chỉ một mảnh vỡ rất nhỏ bay tới, làm người phụ nữ này bị thương thì đó sẽ là một sai lầm mà anh không thể nào cứu vãn được.

Đó là cả hai mạng người, hơn nữa nhìn bụng của người phụ nữ này đã to như vậy, ít nhất cũng phải sáu bảy tháng rồi.
Rầm!
Chiếc xe lao vào tường rồi dừng lại, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm bởi vì không có ai bị thương.
“Lái xe kiểu gì vậy hả?”
“Quá đáng quá rồi đấy, tôi nhìn kiểu gì cũng thấy là anh ta cố ý.”
“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, mau nhìn biển số xe đi, đây là xe của nhà họ Lâm, một trong ba gia tộc lớn nhất ở Kim Cảng, mọi người đừng nói gì nữa.”

Mọi người xung quanh lầm rầm bàn tán, Bạch Hinh Vũ lo lắng chạy tới trước mặt Sở Vĩnh Du.
“Anh Sở, anh không sao chứ?”
Nói xong, cuối cùng cô ta cũng nhớ tới lúc Sở Vĩnh Du ở N thành, anh dùng một tay cũng có thể nhấc bổng được chiếc Cadillac rồi đập chết Daun vẫn còn đang sống nhăn, như vậy thì làm sao có thể bị xe đụng được chứ.

Vừa nãy cô ta sợ hãi hoảng hốt, không làm chủ được mình nên quên cả chuyện này.
“Chủ nhân của chiếc xe này chính là người mà cô đã nói sao?”
Sắc mặt Sở Vĩnh Du lạnh lùng, anh an ủi người phụ nữ mang thai một chút, người này sợ quá, gật đầu liên tục rồi cũng nhanh chóng đi mất.
Nhìn biển số xe của chiếc xe đó, Bạch Hinh Vũ bối rối, hai tay không biết để đâu, trong lòng vô cùng áy náy.
“Đúng… đúng vậy.

Anh Sở, anh mau đi đi, anh ta là con trai của nhà họ Lâm, một trong ba gia tộc lớn nhất ở Kim Cảng, ở Kim Cảng không có ai dám động vào anh ta.

Thật sự xin lỗi vì đã kéo anh vào chuyện này.”
Nhưng Sở Vĩnh Du lại lắc đầu.

“Đương nhiên là tôi sẽ phải đi, nhưng trước khi đi, tôi còn phải xử lý một chút chuyện.

Loại người coi tính mạng người khác như cỏ rác như vậy, sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa.”
Loại người tùy tiện đâm chết một người xa lạ không quen biết, không quan tâm lý do là gì đều nên tuyệt chủng hết.
Sở Vĩnh Du cũng đã gặp qua không ít công tử con nhà giàu, nhưng loại người kiêu ngạo, huênh hoang như vậy thì đúng là lần đầu.
Hả!
Nghe thấy Sở Vĩnh Du nói vậy Bạch Hinh Vũ giật mình hoảng hốt, vội vàng đứng trước người anh, giơ hai tay ra ngăn cản.
“Đừng đừng, anh Sở, anh mau đi đi.

Tôi biết anh rất lợi hại, có lẽ là một võ giả có thực lực rất mạnh nhưng anh không thể đối chọi lại với nhà họ Lâm đâu.

Coi như tôi cầu xin anh, anh mau đi đi, tôi sẽ ngăn Lâm Văn Kiệt lại.”
Lúc này, cánh cửa xe Porsche đã mở ra, bước xuống là một thanh niên mặc quần da, áo sơ mi hoa, đeo kính râm, tóc nhuộm đỏ, dáng vẻ xem ra cũng bình thường, khóe miệng anh ta cong lên trong khi vừa nãy phóng xe nhanh, suýt nữa đâm vào người khác, hành động này của anh ta khiến mọi người vô cùng phẫn nộ.
Xảy ra một chuyện lớn như vậy vậy mà nhân viên bảo vệ của sân bay không hề tới xem xét.


Xem ra những gì Bạch Hinh Vũ nói không phải là nói dối, danh hiệu ba gia tộc lớn nhất ở Kim Cảng không phải là đồ chơi.
“Thân thủ của thằng nhãi nhà mày cũng không tệ lắm nhỉ, là võ giả phải không, không ngờ lại không đâm chết được mày, đúng là đáng tiếc.”
Những gì Lâm Văn Kiệt nói ra, đừng nói là Sở Vĩnh Du cho dù là đám đông xung quanh cũng thấy tức muốn ói máu, chỉ muốn lao thẳng lên đấm cho anh ta hai phát nhưng đương nhiên tất cả những người đó cũng chỉ dám nghĩ như vậy trong đầu.
Lúc này, Lâm Văn Kiệt vừa đi về phía Sở Vĩnh Du, vừa dùng tay trái chỉ xung quanh.
“Con mẹ nó mấy người xem cái gì! Đi làm gì thì đi đi!”
Anh ta vừa nói xong, bốn chiếc xe thương vụ Tokyo Alpha dừng lại, một loạt vệ sĩ áo đen từ trên đó bước xuống rồi lập tức lấy súng ra, không hề quan tâm xem đây là đâu.
“Lâm Văn Kiệt! Anh quá đáng quá rồi đấy.”
Bạch Hinh Vũ không nhịn được nữa, hét lên với Lâm Văn Kiệt, anh ta tháo kính râm ra, ánh mắt lại ngập tràn tình yêu.
“Hinh Vũ, em nhìn em đi, tức giận mà cũng đáng yêu như vậy, sao anh có thể không yêu em được chứ? Ở Kim Cảng này, ai cũng biết là Lâm Văn Kiệt anh đang theo đuổi em, không có một người khác giới nào dám bắt chuyện với em, vậy mà thằng nhãi này lại dám làm như vậy, em xem như vậy anh nên giết chết nó không? Nếu nó không chết, Lâm Văn Kiệt anh làm gì còn chút mặt mũi nào ở Kim Cảng này nữa.”
Bạch Hinh Vũ vẫn còn định nói gì nữa nhưng đã bị Sở Vĩnh Du đẩy sang một bên, anh đi thẳng về phía Lâm Văn Kiệt.
“Mẹ kiếp! Mẹ mày, mày dám đẩy bạn gái của tao sao? Tao còn định nói với mày mấy câu nhưng xem ra không cần nữa rồi, giết nó đi!”
Lâm Văn Kiệt vừa nói xong, đám người áo đen phía sau vừa mới tới thật sự bóp cò, hoàn toàn không chút kiêng dè gì, giống như chuyện này từ lâu đã là một thói quen.
Bước chân của Sở Vĩnh Du vẫn tiếp tục tiến về phía trước, đạn bay qua vèo vèo bên người anh, nhưng không có một viên nào bắn được trúng người anh.
Lâm Văn Kiệt lại không hề cảm thấy kinh ngạc trước cảnh tượng kỳ quái này, anh ta giơ tay lên ra hiệu dừng lại, rồi cười lạnh lùng.
“Thích thể hiện sao? Đúng là một võ giả có khả năng đấy nhưng loại người như mày ở nhà họ Lâm chỉ xứng đáng làm một con chó trông nhà thôi mày hiểu không? Mày nhìn lại ánh mắt của mày đi, sao nào? Mày muốn giết tao à? Đến đây nào.”
Lâm Văn Kiệt giơ hai tay ra, giống như là muốn ôm lấy tử thần, khuôn mặt vô cùng tự tin.

Khoảng cách còn lại ba mét, Bạch Hinh Vũ lại đứng trước mặt Sở Vĩnh Du ngăn anh lại.
“Anh Sở, anh không thể ra tay, anh không thể ra tay được.

Tôi cầu xin anh.”
Lúc này Bạch Hinh Vũ đã khóc, nếu như Sở Vĩnh Du thực sự ra tay, nhất định là sẽ chết người.
Nhưng Sở Vĩnh Du lại thực sự dừng lại, anh nhìn Bạch Hinh Vũ, khuôn mặt không chút cảm xúc.
“Nếu tôi không giết anh ta, anh ta sẽ tha mạng cho tôi sao?”
Ngay lập tức Bạch Hinh Vũ đứng ngẩn người ra tại chỗ, đúng vậy, cô ta chỉ quan tâm ngăn cản Sở Vĩnh Du, nhưng với tính cách của Lâm Văn Kiệt, anh ta liệu có tha mạng cho anh Sở không? Không, chắc chắn là không.
Bạch Hinh Vũ chỉ ngẩn người ra một lát thì Sở Vĩnh Du đã đi tới trước mặt Lâm Văn Kiệt, khuôn mặt còn mang theo nụ cười vô cùng tự tin.
“Ha ha, con mẹ nó tao thật sự không tin rằng có người dám giết tao ở Kim Cảng, nhưng nếu hôm nay mày làm rồi thì không những mày không ra được khỏi Kim Lăng mà cả nhà mày cũng sẽ phải chết chung, thậm chí mộ phần tổ tiên 18 đời của nhà mày cũng sẽ bị đào lên, bây giờ mày đã biết hậu quả chưa? Hả thằng nhà quê.”
Thấy Sở Vĩnh Du không có hành động gì, đám người đứng hóng chuyện ở đằng xa đều có vẻ thương cảm, đối diện với ba gia tộc lớn nhất ở Kim Cảng, chỉ có thể bất lực bó tay, không ai có thể làm được gì.
“Nếu cậu không chết, không biết còn hại thêm bao nhiêu người nữa.”
“Vậy nên tôi giết cậu là việc vô cùng chính đáng.”
Nói xong, Sở Vĩnh Du đạp một cú, Lâm Văn Kiệt bay ra xa, tất cả mọi người đều như phát điên.
Kim Cảng, chuẩn bị thay đổi rồi….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận