Bản Lĩnh Ngông Thần


Lời nói đột ngột của Sở Vĩnh Du, khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều trở nên căng thẳng, đặc biệt là Hồng Trạch, anh ta mặt mũi cũng không cần rồi, lại thay đổi chủ ý? Nhưng quan trọng là người như Sở Vĩnh Du, sẽ là người lật lọng sao?
Đang định lên tiếng, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt ngăn cản của ông cụ, chỉ có thể ngậm miệng lại.
Mà người lo lắng bất an nhất chính là Ôn Trung, nhất thời trong đầu nghĩ đến quá nhiều, quá nhiều, đủ loại cảm xúc đan xen với nhau, ngay cả mồ hôi cũng chảy ra ở trên trán.

“Đừng căng thẳng, tôi nói thay đổi chủ ý là không cần phải hủy bỏ treo thưởng nữa, mà là muốn đổi đối tượng của phần thưởng mà thôi.”
Nhưng này sao…Ôn Trung và Ôn Chấn Phong đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ thật sự còn cho là sự việc có sự biến hóa không thể lường trước được.

“Không vấn đề, anh Sở, đây chỉ là chuyện nhỏ.”
Ôn Chấn Huy vội vàng bày tỏ thái độ, mặc dù 2 tỷ USD cũng là một con số không nhỏ, nhưng liên quan đến việc gia tộc có phải có một kẻ địch mạnh đến mức khiến người khác phải nghẹt thở hay không, rõ ràng có chút không quan trọng.
“Đối tượng của phần thưởng đổi thành Tỉnh Vu Dịch, tôi sẽ gửi ảnh cho ông.”
Sở Vĩnh Du đột nhiên thay đổi quyết định, chính là vì đột nhiên nghĩ đến không thể đem tất cả hi vọng gửi gắm lên người của Bạch Hinh Vũ, ngộ nhỡ Tỉnh Vu Dịch cho là anh sẽ làm gì đó trên người Bạch Hinh Vũ, vẫn không xuất hiện, lẽ nào thật sự ngồi chờ chết sao?
Vì vậy anh định chủ động xuất kích, những sát thủ trên trang web đen kia, mặc dù không thể tạo thành sự tổn hại thực chất với Tỉnh Vu Dịch, nhưng phiền phức hoặc nhiều hoặc ít chắc chắn cũng sẽ có, những phiền phức này chỉ cần có thể ép anh ta lộ ra hành tung một lần, thì cũng vô cùng đáng giá.

Mặc dù trong lòng Sở Vĩnh Du vô cùng đau khổ, đã từng là anh em tốt nhất, bây giờ lại phải đấu trực diện với nhau, sao có thể không có cảm giác gì chứ, nhưng quả thật Tỉnh Vu Dịch hoàn toàn thay đổi rồi, tình trạng giết người như vậy, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, vì vậy anh nhất định phải cố gắng nhanh chóng ngăn cản.
Ở trước mặt Sở Vĩnh Du, Ôn Trung giao quyền, đổi đối tượng của phần thưởng thành Tỉnh Vu Dịch, mà sau khi Hồng Ngải xác nhận, Sở Vĩnh Du đứng lên, đi đến trước mặt Ôn Trung.
“Mấy người luôn muốn báo thù cho con cái, đây quả thật là chuyện đương nhiên, nhưng đã từng nghĩ đến, nếu như luôn luôn yêu mến, luôn dạy dỗ tốt, chuyện này sẽ xảy ra sao?”
Không dám nhìn vào mắt của Sở Vĩnh Du, Ôn Trung chỉ có thể cúi đầu xuống, không nói lời nào, chuyện đến ngày hôm nay, nói gì cũng vô dụng.

Đạp hai cái, Ôn Trung trực tiếp đau khổ ngã xuống đất.

“Sau này yên tâm sinh sống, cái chân tôi tự mình ra tay đánh gãy, cho dù bác sĩ có giỏi đến đâu cũng không thể giúp ông đứng dậy được, mấy người đi đi.”
Ôn Chấn Huy vẫy tay, hai thuộc hạ lập tức nhấc Ôn Trung lên đi ra ngoài.

“Rất cảm ơn anh Sở khoan dung.”
Trước khi đi, ông ta vẫn phải cảm ơn Sở Vĩnh Du, dù sao, bọn họ cũng không nốt gót theo nhà họ Lâm, đã xem như là một kết cục vô cùng viên mãn rồi.

Lúc này, Sở Vĩnh Du nhìn Hồng Ngải nói.

“Đúng rồi, chuyện trong vòng một năm thu thập được hai trăm hạt long mễ trước đây tôi nói với anh, bỏ đi, tôi cũng không cần nữa.”
Hả? Hồng Ngải đột nhiên trở nên kích động.

“Anh Sở, anh cho tôi thêm một chút thời gian, tôi nhất định có thể…”.

Truyện Đô Thị
Sở Vĩnh Du cười, ngắt lời Hồng Ngải, thuận tiện vỗ vai anh ta.

“Yên tâm đi, nhà họ Hồng các anh đã có được tình hữu nghị của tôi, dù sao ông cụ nhà anh với Ông Tần cũng quen biết nhau, người bằng hữu đó kia là người chính trực, hơn nữa, lần này cũng xem như là giúp tôi một việc.”
Có câu nói này, mấy người nhà họ Hồng xem như là yên tâm, nhưng Hồng Ngải vẫn hứa nói.

“Anh Sở, chuyện long mễ chúng tôi vẫn tiếp tục thu thập, một ngày nào đó anh cần đến, nhà họ Hồng tôi chắc chắn sẽ đưa hết cho anh, một hạt cũng không để lại.”
Lên máy bay tư nhân của nhà họ Hồng, nhìn Kim Cảng ở bên ngoài cửa sổ đang dần thu nhỏ lại, trong lòng Sở Vĩnh Du có chút phiền muộn.

Anh thật sự không ngờ, đến Kim Cảng xử lý chuyện của Ôn Trung lại gặp được Tỉnh Vu Dịch, hơn nữa còn nghiệm chứng lời nói của Thanh Mai, chỉ có thể nói là tạo hóa trêu người.

Lúc đến Tỉnh Thành, trời đã tối từ lâu, một mình gọi một chiếc taxi, lúc này Sở Vĩnh Du đang đứng trước nhà của ba mẹ Tỉnh Vĩnh Du đang ở, chỉ đứng ở đó, rất lâu không lên tiếng.

Một lời nói dối đã từng thêu dệt ở trong lòng, có thể thật sự phải nói ra rồi.


Lúc đó, Sở Vĩnh Du sợ bên phía Thần Cổ có thể xảy ra vấn đề, Tỉnh Vu Dịch thật sự vĩnh biệt cõi đời, vì vậy sớm đã nghĩ xong lời nói dối là Tỉnh Vu Dịch nhập ngũ, trong một lần làm nhiệm vụ đã anh dũng hi sinh, bây giờ dường như thật sự phải nói ra rồi.

Rất lâu, Sở Vĩnh Du mới rời khỏi đây, trở về nhà ở Vân Vụ Chi Hải.

Đã là ba giờ sáng, nhưng Đồng Ý Yên vẫn chưa ngủ, mà ngồi trong phòng khách xem ti vi.

“Vợ à, sao em vẫn chưa ngủ?”
Sở Vĩnh Du có chút ngạc nhiên, anh nhớ không thông báo là hôm nay trở về.
“Ừ, đang đợi anh đó, em có linh cảm, tối nay anh có thể trở về, chỉ là có chút muộn hơn so với trong dự đoán, đúng rồi, em muốn tặng anh một món quà, ở bên kia, anh đi lấy giúp em qua đây.”
Trong sự nghi hoặc, Sở Vĩnh Du đi về phía mà ngón tay Đồng Ý Yên chỉ, sau đó cầm một chiếc hộp lên.
“Mở ra xem xem.”
Sau khi từ từ mở ra, Sở Vĩnh Du lập tức hưng phấn, bởi vì bên trong là một bộ quần áo, một bộ quần áo khiến người khác ngượng ngùng.
Trong chớp mắt, Sở Vĩnh Du một tay cầm bộ quần áo, một tay bế Đồng Ý Yên lên sau đó đi về phòng ngủ.

“Đáng ghét! Anh còn chưa tắm đó, mau thả em xuống.”
Ngày hôm sau, Sở Vĩnh Du thận trọng thức giấc, nhìn vợ vẫn đang vùi đầu vào ngủ, cũng không gọi dậy, dù sao tối hôm qua lăn lộn cũng đủ rồi, mà đi thẳng lên phòng ngủ ở trên tầng, lúc đẩy cửa ra, Hữu Hữu đang nằm trên giường cũng mở mắt ra.

“Wow! Ba, ba về rồi, mang về cho con đồ chơi gì sao?”
Sở Vĩnh Du bất lực, ba quan trọng hay là đồ chơi quan trọng đây, đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Không may là lúc máy bay cất cánh, Sở Vĩnh Du mới nhớ đến yêu cầu đặc biệt của con gái, may là trên máy bay riêng của nhà họ Hồng có một con hổ bông màu hồng vẫn chưa mở, đương nhiên là tiện tay cầm luôn.


“Đương nhiên là có đồ chơi, đợi chút nha.”
Một lúc sau, khi cầm con gấu bông khổng lồ đến, Hữu Hữu lập tức nhảy nhót ở trên giường.

“Yeah! Ba tốt nhất.”
Lúc Sở Vĩnh Du chơi đùa với Hữu Hữu, nhà họ Ngô ở Tỉnh Thành, Ngô Tiêu Tiêu và Ngô Đồng đều ngồi trong phòng khách, dường như đang đợi cái gì đó.

Một lúc sau, cửa phòng được mở ra, một chàng trai trẻ đi vào, cười nhếch mép.

“Ngô Siêu con trở về rồi, ba mẹ, anh cả, anh hai, vui mừng đúng không.”
Ngô Tiêu Tiêu và Ngô Đồng đứng lên, chàng trai trẻ sững sờ.

“Hả? Ba mẹ đâu? Em trở về vậy mà không nghênh đón? Không đủ thành ý nha.”
Nhếch khóe miệng, Ngô Đồng cười khẩy,
“Được rồi Siêu, ba không dùng gậy chào đón đã xem như rất tốt rồi.”
Nếu như Sở Vĩnh Du ở đây, thì sẽ nhận ra đứa con thứ ba nhà họ Ngô, Ngô Siêu chính là chàng trai trẻ ngông cồng trong liên minh dị năng kia mà anh gặp ở gia tộc Gran..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận