Bản Lĩnh Ngông Thần


“Thiến Thiến?”
Người xông vào không phải ai khác, mà chính là Khương Mỹ Thiến, người yêu của Phương Cao Hải, nhìn vẻ mặt sốt ruột của cô ta như là đã xảy ra chuyện gì lớn vậy.

“Cao Hải, mau đi theo em!”
Khương Mỹ Thiến không nói lời nào đã kéo cánh tay Cao Hải, cô ta vừa quay người lại nhận ra Phương Cao Hải vẫn bất động, đồng thời còn nghe thấy một giọng nói vô cùng lạnh lùng.

“Mỹ Thiến! Em có ý gì? Ngày hôm đó anh không đi tham gia buổi tiệc của Sở Vĩnh Du đã là có lỗi với anh em lắm rồi, bây giờ em còn tới làm phiền?”
Khương Mỹ Thiến hoàn toàn không nhìn Sở Vĩnh Du lấy một cái, trong mắt cô ta, cho dù ở tỉnh Sở Vĩnh Du có địa vị như thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng là gì so với Thiên Hải, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Người yêu của cô ta, nếu phát triển tốt, tương lai chắc chắn sẽ nằm trong ban quản trị nắm thực quyền của tập đoàn Vân Vụ, sao một người bạn nhỏ bé như Sở Vĩnh Du có thể so sánh được chứ.

“Có chuyện lớn lắm rồi, mau đi theo em, anh và Sở Vĩnh Du ăn với nhau thì lúc nào mà không ăn được chứ.



Thấy thái độ này của Khương Mỹ Thiến, Phương Cao Hải có chút khó chịu, đứng dậy hất tay Khương Mỹ Thiến ra nói.

“Khương Mỹ Thiến! Em quá đáng lắm rồi đó! Sở Vĩnh Du là bạn cũ của anh, hơn nữa còn từng giúp anh, cậu ấy đến Thiên Hải, anh không nên làm hết mình với tư cách của chủ nhà sao? Em làm phiền hết lần này đến lần khác, rốt cuộc là có ý gì? Bây giờ em ra ngoài cho anh!”
Khương Mỹ Thiến kinh ngạc há hốc miệng, đây là lần đầu tiên Phương Cao Hải dám dùng thái độ này để nói chuyện với cô ta, nhất thời cô ta vừa cảm thấy tủi thân, lại vừa cảm thấy tức giận.

“Được đó! Anh còn dám nói chuyện với em như vậy! Sao em phải làm vậy chứ? Không phải vì muốn anh có tiền đồ hơn, khiến gia đình ba em có thể xem trọng anh sao, anh thì hay rồi, chỉ vì tên bạn cũ Sở Vĩnh Du này mà anh nổi giận với em? Những thứ gia đình em cho anh, Sở Vĩnh Du có thể cho anh không? Anh… anh khiến em quá thất vọng rồi!”
Trong lòng cô ta, ấn tượng về Sở Vĩnh Du đã rơi xuống đáy sâu, trước kia ở tỉnh chỉ là không xem trọng, nhưng bây giờ là hoàn toàn khinh thường, loại người thích chém gió như này, bất cứ nơi đâu cũng không có ai thích anh ta cả.

Có câu gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, người yêu của cô ta ở cùng loại người này, thời gian lâu dần, nếu như cũng lây cái tật chém gió này thì đúng là không ổn mà.


“Cao Hải! Em nói anh nghe, anh nhất định đừng nghe theo lời Sở Vĩnh Du, nếu không thì thật sự sẽ khiến ấn tượng của chủ tịch về anh rơi xuống đáy vực đấy, ba em đã xây dựng hình tượng về những gì anh có hiện giờ với chủ tịch rất lâu rồi, anh đừng để đốn củi ba năm đốt một giờ.


Vừa vào trong thang máy, câu nói đầu tiên của Khương Mỹ Thiến đã khiến Phương Cao Hải cười khẩy.

“Khương Mỹ Thiến! Đừng cho rằng những gì mà cô hiểu biết đã lên tận trời xanh, cô thật sự hiểu về người bạn cũ Sở Vĩnh Du của tôi sao? Năng lực của cậu ấy còn mạnh hơn so với những gì cô nghĩ hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn lần, đừng nói những lời khiến tôi thấy nực cười thậm chí là vô nghĩa này nữa.


Cái gì!
Khương Mỹ Thiến giận dữ.

“Được lắm Phương Cao Hải! Ở cái đất Thiên Hải này, với điều kiện của Khương Mỹ Thiến tôi, kiểu người yêu nào mà không tìm được, sao cứ phải là anh chứ? Trong lòng anh không hiểu rõ à? Nếu không phải vì yêu anh, sao ba tôi lại đồng ý mối hôn sự này chứ? Bây giờ anh lại dám vì một người ngoài mà nói tôi như vậy!”
Phương Cao Hải thở dài, có chút bất lực.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận