Bản Lĩnh Ngông Thần


“Ông tên là gì?”
Chú Cửu vẫn chưa đáp lại, Sở Vĩnh Du đã sốt sắng hỏi, người trung niên cũng ngơ ra.

“Đại nhân, tôi tên là Chu Tiếu.


“Con gái ông thì sao?”
Ngay lập tức, biểu cảm của Chu Tiếu trở nên khác thường, chiến thần Địa Ngục này… có chút kì lạ nhỉ.

“Con gái tôi tên là Chu Vũ Đình.


Thấy cuối cùng Sở Vĩnh Du cũng không còn vấn đề gì nữa, chú Cửu mới nói.

“Một người không thể nào không có mùi hương được, quả thật là kì lạ, nhưng tôi hành nghề y bao nhiêu năm nay, cũng chưa từng gặp qua, thật ngại quá.


Chu Tiếu vội nói.

“Tiền bối xin đừng nói như vậy, bình thường tôi gặp được danh y thì đều hỏi như vậy, tuy cho đến bây giờ con gái tôi cũng không có bất cứ vấn đề gì, nhưng dù sao người làm ba, phòng bị trước thì vẫn tốt hơn.



Sở Vĩnh Du ở một bên suy tư, trước tiên là Bạch Hinh Vũ ở Kim Cảng, rồi lại đến Hồ Hân Hân ở tỉnh, lần này lại là con gái Chu Vũ Đình của Chu Tiếu, xem ra kiểu người này tuy hiếm những vẫn có, hơn nữa, trước mắt biết được thì đều là nữ giới, không có ngoại lệ.

Như vậy thì, xác suất bắt được Tỉnh Vu Dịch càng thấp rồi, nhưng bất kể như thế nào, biết được một người hay một người, cũng có thể có một phần đảm bảo.

“Chu Tiếu, gửi Facebook của con gái ông cho tôi, trở về nhớ bảo cô ấy chấp nhận lời mời của tôi.


Chuyện này… Chu Tiếu ngơ ngác, chẳng lẽ chiến thần Địa Ngục nhìn trúng con gái ông ta? Cũng không thể, mặt còn chưa từng thấy, hơn nữa, con gái ông ta cũng không hợp với phong cách của chiến thần Địa Ngục.

Bất kể như thế nào, Chu Tiếu vẫn đưa Facebook Chu Vũ Đình cho Sở Vĩnh Du.

Rạng sáng Chu Tiếu đã có thể tự do hoạt động rồi, chỉ là không thể dùng võ lực, ông ta đi thẳng đến sân bay muốn về Vân Kinh để phục mệnh.

Lúc này, Mã Trạch cũng tỉnh lại, nhìn thấy Sở Vĩnh Du, sắc mặt anh ta vô cùng hổ thẹn.

Nói đến đây, Tư Phu như nghĩ đến điều gì đó, nói.

“Đúng rồi, Vĩnh Du, tháng sau nhà trẻ khai giảng rồi, Hữu Hữu cũng có thể đi học rồi, hôm nào con thương lượng với Ý Yên một chút, xem xem là học trường công lập hay tư lập, nếu là công lập vậy thì phải liên hệ từ sớm, xếp số gì đó, mình không nắm chắc được đâu.


Tư Phu nói như vậy cũng biết là con rể có bản lĩnh, nếu không cũng đã không đề nghị như vậy, muốn học ở nhà trẻ công lập, chỉ có thể thành thực mà đi xếp hàng thôi.


“Con biết rồi mẹ, tối nay con sẽ thương lượng với Ý Yên.


Rồi anh nhéo cái mũi nhỏ của Hữu Hữu, cười nói.

“Hữu Hữu của chúng ta chớp mắt đã đi nhà trẻ rồi.


Hữu Hữu trịnh trọng gật đầu, hai tay múa may.

“Ba, Hữu Hữu đi nhà trẻ ngoan lắm đó, không khóc đâu, những bạn nhỏ khác đều khóc đỏ ửng cả mũi, nhưng con vẫn không khóc, con còn chào buổi sáng cô giáo nữa đó.


“Hữu Hữu của chúng ta ngoan thật đó.


Ăn sáng xong, Đồng Thế Tân nhận được một cuộc điện thoại, không biết nói gì, tóm lại cứ liên tục đồng ý, sau đó lại gọi cho một số khác.

“Thư Di à, chú nhờ cháu một chuyện.


Sở Vĩnh Du đang chơi đùa cùng Hữu Hữu ở phía bên kia, cũng không ngờ có lúc Đồng Thế Tân lại gọi điện cho Ngu Thư Di.

“Chú nói đi ạ.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận