Một ngày mới lại đến, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên đã quyết định xong kế hoạch ba ngày sau sẽ đi đến vùng núi nghèo khó kia.
Sáng sớm, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên gần như ra ngoài cùng một lúc.
Đến biệt thự Mã Trạch đang nghĩ ngơi, Sở Vĩnh Du bước vào lập tức nhìn thấy Mã Trạch đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tinh khí thần đã khôi phục rất nhiều, ngoại trừ sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt ra.
“Chào ngài.
”
Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Xem ra khả năng chữa thương của chú Cửu kia rất không tầm thường, cậu khôi phục rất tốt.
”
Mã Trạch cười cười.
“Đúng vậy, tôi cảm thấy cơ thể đã khá hơn nhiều.
”
Nói xong, trong mắt Mã Trạch lóe lên vẻ kích động.
“Thưa ngài, còn một tuần nữa là đến trận chiến đấu lựa chọn chiến thần nước R rồi.
”
Sở Vĩnh Du vỗ vai Mã Trạch, ăn nói hùng hồn.
“Yên tâm, những gì tôi nói ra thì chắc chắn sẽ làm được, Tư Đồ Yến chắc chắn phải trả giá bằng cả sinh mạng.
Đang nói chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên, Sở Vĩnh Du tưởng Văn Khả Hân hay là chú Cửu đến, sau khi mở cửa ra, cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ người đến đây lại là Đông Linh.
“Đông Linh?”
Đông Linh thấy Sở Vĩnh Du, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, vội vàng chào hỏi.
“Chào ngài.
”
Đi thang máy lên lầu ba, mở cửa một căn phòng bước vào, Văn Khả Hân đã ở bên trong.
“Lại đây nào, hôm nay coi như tôi là nhân viên phục vụ, có yêu cầu gì thì cứ việc nói.
”
Nói xong, Văn Khả Hân đứng dậy rót cho Sở Vĩnh Du một ly rượu vang đỏ, mà vị trí lại ở ngay bên cạnh Văn Khả Hân.
Sở Vĩnh Du cũng không hề do dự, lập tức bước qua ngồi xuống, không nói cái khách, Văn Khả Hân không thể nào chơi ba cái trò quyến rũ anh linh tinh này nọ, bao cả nhà hàng có lẽ là vì muốn yên lặng.
“Đầu tiên mời tôi một ly để cảm ơn đi.
”
Nhìn ánh mắt có chút nghịch ngơm của Văn Khả Hân, Sở Vĩnh Du nhận ra có gì đó không đúng, hỏi.
“Ý của cô là, tôi cảm ơn cô không phải vì chuyện của Mã Trạch?”
Văn Khả Hân búng tay.
“Thông minh lắm, chẳng trách lại có thực lực mạnh đến thế, sức quan sát kinh khủng thật, đúng vậy, chuyện của Mã Trạch đã qua rồi, chuyện anh phải cảm ơn tôi là tôi đã cứu công ty của vợ anh, đương nhiên, dựa vào mối quan hệ và năng lực của anh, chắc chắn cũng có thể giải quyết được phiền phức này, nhưng dù sao tôi cũng đã làm người tốt trước giúp anh, có phải cũng nên cảm ơn tôi không?”
Công ty của Yên Yên? Sở Vĩnh Du nhíu mày.
“Đừng đoán mò, là nhà họ Bạch ở Vân Kinh, đúng là huy động nhân lực định ngắm bắn công ty của vợ anh, nhưng đã bị tôi giải quyết, không lẽ anh không nên mời tôi một ly sao?”
Nhà họ Bạch? Sở Vĩnh Du lắc đầu bật cười, anh đã lộ ra bản thân có bao nhiêu sức nặng ở nhà ông cụ Thượng Quan rồi, vậy mà nhà họ Bạch vẫn dám kiếm chuyện sao?
Nghĩ nghĩ, cảm thấy không đúng lắm Bạch Trảm Hòa cũng là người lăn lộn nhiều năm, đã tận mắt nhìn thấy tình hình đó, nếu không có lý do nhất định phải kiếm chuyện với Sở Vĩnh Du anh thì chắc chắn sẽ không thể nào bí quá hóa liều mà ra tay lần thứ hai, ở chỗ này chắc chắn có một số bí mật mà anh không biết.
.