Bản Lĩnh Ngông Thần


Đến lầu bốn, vào một phòng VIP, trong đó có mười mấy thanh niên nam nữ đang ngồi, đúng là giống như Hồ Hân Hân nói, tên Mã Minh kia đã mua chuộc tất cả mọi người bên cạnh cô, rõ ràng là không thể không tới.

“Hân Hân! Quy định cũ, đến trễ thì phải bị phạt rượu.


Ở giữa ghế sofa dài, một người thanh niên tóc vàng cười nói, ánh mắt khi nhìn về phía Hồ Hân Hân đúng là cực kỳ nóng rực.

“Mã Minh! Anh không nói tiếng nào thì sẽ chết sao? Giới thiệu với mọi người, đây là anh nuôi của tớ, Sở Vĩnh Du.


Hồ Hân Hân vô cùng kiêu ngạo, nếu không biết Sở Vĩnh Du ghê gớm như thế thì cô cũng không kéo Sở Vĩnh Du đến dự tiệc, như vậy chẳng khác nào hại Sở Vĩnh Du.

Nhưng nếu đã biết thân phận, đương nhiên là phải khác.

“Anh nuôi?”
Một thanh niên mặc áo ba lỗ ngồi cách Mã Minh không xa cười mỉa đứng dậy nói.

“Hân Hân, bọn tôi cũng là đàn ông, đương nhiên biết đàn ông muốn gì nhất, anh nuôi? Vậy có khác gì ba nuôi đâu, chắc chắn có ý đồ xấu đối với cô, cô phải cẩn thận đó.



Sau đó, mấy cô gái cũng đi đến cạnh Hồ Hân Hân, ủng hộ.

“Đúng đó Hân Hân, bây giờ có rất nhiều người xấu, cậu nhận anh nuôi lúc nào thế?”
“Nghe tớ đi Hân Hân, hết hôm nay thì mau cắt đứt quan hệ nhanh đi, nếu không cậu chắc chắn sẽ là người chịu thiệt và hối hận đó, đừng để tên nào đó kéo quần lên rồi lại không chịu nhận, lúc đó muộn rồi.


Thấy bạn thân của cô nói càng ngày càng khó nghe, Hồ Hân Hân hơi tức giận, nếu không phải đã quen biết rất nhiều năm, chỉ dựa vào chuyện dễ dàng bị Mã Minh mua chuộc, cô cũng đã nghỉ chơi mấy người này từ lâu rồi, không ngờ bây giờ còn…
“Được rồi! Sao mấy cậu không nể mặt Hân Hân gì thế, Sở Vĩnh Du? Anh nuôi đúng không? Nếu anh đã lớn thì chắc cũng hiểu quy tắc, đến trễ sẽ bị phạt rượu, anh làm anh nuôi, tôi nghĩ chắc anh cũng không muốn nhìn em gái nuôi của anh uống rượu đúng không, anh cân hết được chứ?”
Mã Minh cười nói, Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Được thôi.


Vốn dĩ muốn đến để Hồ Hân Hân nở mày nở mặt, tuy Sở Vĩnh Du sẽ không chấp nhặt với mấy tên nhóc ranh này, nhưng vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ cơ bản.

“Anh Minh, uống… uống hết thật rồi.


Người cầm bình rượu lúc nãy không tin cầm bình rượu lên lắc lắc, khi nhìn sang Mã Minh, ánh mắt đã tràn ngập vẻ kinh ngạc.


Mã Minh thầm hừ lạnh trong lòng, vốn muốn cho tên Sở Vĩnh Du này mất mặt, không ngờ lại mang đến chấn động, mẹ nó cực kỳ khó chịu, lập tức vỗ tay cười nói.

“Ghê gớm! Đúng là bội phục, chai rượu Hoàng Gia Pháo Mừng 38 năm gần sáu mươi triệu của tôi đã bị một mình anh uống hết rồi, ngon không? Chắc là lần đầu tiên uống chai rượu đắt như thế đúng không.


Sở Vĩnh Du gật đầu nói.

“Đúng là lần đầu tiên, nhưng chẳng ngon lành gì.


Sở Vĩnh Du không hề nói dối, anh không thích uống rượu tây, chỉ uống rượu trắng.

Những lời này lọt vào tai người khác lai mang theo hai ý nghĩa, rất rõ ràng, chắc gia cảnh của Sở Vĩnh Du rất bình thường, nói không chừng có thể làm cô chiêu nhà giàu có như Hồ Hân Hân nhận làm anh nuôi là dựa vào lừa gạt và tửu lượng kinh khủng này.

Mã Minh lại cười to hơn, nói lớn.

“Đi, nói với phục vụ, mang thêm ba chai nữa đến, anh nuôi này của Hân Hân có tửu lượng tốt đến thến, mấy chai này chắc cũng không đủ.


Có người lập tức đi ra ngoài, có vài cô gái còn nói móc nói mỉa.

“Anh Minh hào phóng quá, nếu tôi nhớ không lầm lần trước anh mới nạp ba trăm triệu và thẻ hội viên đúng không, ha ha, tôi chưa bao giờ thấy ai dám uống Hoàng Gia Pháo Mừng như anh cả.


“Đúng đó đúng đó, làm đàn ông, có thể không có cái gì, nhưng lại không thể không có tiền, Hân Hân, đúng không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận