Công ty bất động sản Hoa Thiên, tất cả các nhân viên đều đã bị khống chế lại ở trong công ty, không cho phép tự tiện đi khỏi.
Giờ phút này, những lời đồn đại đã nổi lên bốn phía, lòng người hoang mang.
“Trời đất ơi, tại sao một tòa nhà đang yên đang lành đột nhiên lại bị sụp đổ, cái này không thể tưởng tượng được luôn.”
“Đúng là không thể tin được, nhưng mà sự thật đã diễn ra rồi, điểm quan trọng đó chính là chết mười ba người lận.
Nếu như không có người chết thì tòa cao ốc cũng chỉ sụp đổ mà thôi, nhưng mà lại xảy ra án mạng, vậy thì tính chất đã khác rồi.”
“Đừng quan tâm những lời đồn ở bên ngoài, chủ tịch là người như thế nào, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, tôi tin tưởng là cuối cùng có thể điều tra ra manh mối.”
Mặc kệ những nhân viên đang nghị luận cái gì, trong văn phòng của chủ tịch, Đồng Ý Yên vẫn ngồi yên trên ghế, vẻ mặt không luyến tiếc với cuộc sống.
Lam Mị ở phía đối diện cũng không biết phải an ủi như thế nào, hai người cứ im lặng như thế.
Lúc này, điện thoại di động đột ngột lại vang lên, Đồng Ý Yên vội vàng đứng dậy.
Rõ ràng là điện thoại đang đặt ở trên bàn làm việc, nhưng mà trong lúc bối rối, cô lại không chạm được điện thoại, gấp gáp đến nỗi muốn khóc.
“Chủ tịch.”
Lam Mị kêu lớn một tiếng, đưa điện thoại di động tới.
Nghe thấy tiếng gọi này, Đồng Ý Yên mới xem như hơi tỉnh táo một chút, bởi vì nhìn thấy màn hình điện thoại là Sở Vĩnh Du, cho nên cô mới có thể kích động như thế.
“Vĩnh Du.”
Sau khi kết nối thì kêu lên hai chữ, để lộ ra tâm trạng phức tạp hiện tại của Đồng Ý Yên cùng với loại cảm giác vô cùng bất lực.
“Vợ, em đừng lo lắng, bây giờ cơ bản đã điều tra ra rồi, có người lắp đặt bom ở tường chịu lực và cột chịu lực dưới lầu một, cho nên mới dẫn đến tòa cao ốc bị sụp đổ.”
Nghe nói như thế, thân thể của Đồng Ý Yên thả lỏng hơn rất nhiều.
“Thật sự là có người làm? Tại sao vậy, tại sao lại có người điên rồ như thế này, đây chính là mười ba mạng sống đó, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”
Nói xong, Đồng Ý Yên lại khóc thành tiếng, mối nghi ngờ của mình đã được rửa sạch, nhưng mà mười ba mạng sống đó mãi mãi đã mất đi rồi.
“Anh sẽ tiếp tục điều tra, vợ à, trước tiên em phải kiên cường mới được, cụ thể là phải tiếp tục chờ đợi.
Anh điện thoại cho em là để em yên tâm một chút, chắc là ngày hôm nay em vẫn còn chưa ăn cơm đúng không, ăn một chút gì đi, tất cả đã có anh rồi.”
“Ừm.”
Nhìn thấy Đồng Ý Yên cúp điện thoại, Lam Mị vội vàng hỏi.
“Đương nhiên là không thành vấn đề.”
Nhìn hình ảnh trong thang máy, rốt cuộc cũng đã có thể nhìn thấy rõ gương mặt của người đó, một gương mặt của người đàn ông trung niên có chút hèn mọn được ba người phụ nữ vây quanh, vừa bước vào trong thang máy là hai cánh tay liền không thành thật, biểu cảm ở trên mặt đã hoàn toàn bộc lộ.
“Xác suất bắt lầm người bao nhiêu vậy?”
Linh cười.
“Anh Sở, mô hình của tôi thì anh cứ yên tâm đi, có thể đảm bảo với anh xác suất đúng một trăm phần trăm.”
Lúc nhìn thấy người đàn ông trong màn hình đi vào trong một căn phòng nào đó, ba người Linh, Vũ còn có Lương liền cảm thấy có một cơn gió nhẹ thổi qua, Sở Vĩnh Du đã biến mất không còn thấy đâu.
“Chậc chậc, cái vị anh Sở này tuyệt đối là một sự tồn tại mạnh mẽ trong võ giả, có trò hay để xem rồi.”
Vũ cười, nhìn chăm chú vào màn ảnh, mặc dù chắc chắn không thể nhìn thấy ở trong phòng, nhưng mà vẫn muốn nhìn, đợi một lát nữa sẽ có trò hay được biểu diễn.
Bốn mươi phút sau, trong căn phòng của một khách sạn nào đó ở Tỉnh Thành, người đàn ông trung niên hèn mọn trong màn hình lúc nãy đang nhìn vào ba người phụ nữ mềm nhũn nằm ở trên giường, hài lòng đi vào trong phòng khách, sau đó cầm lấy một cái điện thoại đang không ngừng run lên.
“Tiểu Tứ, tại sao lại không chịu nhận điện thoại?”
Người đàn ông trung niên Tiểu Tứ cười nói.
“Gia chủ, tôi vừa mới đi xả hơi một chút, thật ngại quá.”
“Hừ, liên quan đến chuyện trọng đại, đã kêu ông lập tức ra nước ngoài ông lại dám chống lại mệnh lệnh, thật to gan đó! Nếu như không phải phát hiện từ định vị GPS, tôi cũng không biết là ông còn đang ở Tỉnh Thành.”
Dường như là Tiểu Tứ không để ở trong lòng, uể oải nói..