“Anh Sở, tiếp theo có chuyện gì cần em giúp anh nữa không?”
Cẩn thận đưa Sở Vĩnh Du đi vào trong, đương nhiên Liêu Thông Tâm sẽ không cho rằng hồi lúc nãy bị bảo vệ cản lại là xem như đã giúp Sở Vĩnh Du một chuyện.
Huống hồ gì đối với loại người như Sở Vĩnh Du anh ta cần phải ra tay trải đường, làm quen một chút, giúp đỡ? Có điều chỉ là phương thức biểu đạt cho lời nói mà thôi.
Nhân vật lớn mà tự ông cậu của anh ta phải ra chào đón sẽ còn cần sự trợ giúp của anh ta? Vậy thì thật sự quá buồn cười.
“Không cần đâu, cảm ơn.
”
Sở Vĩnh Du nói xong, Liêu Thông Tâm dừng bước, từ từ nhìn cửa thang máy đóng lại.
Anh ta tiếp xúc với rất nhiều người, mấy nhân vật lớn thích khiêm tốn giống như là Sở Vĩnh Du không phải là không có, cho nên anh ta biết làm như thế nào mới có thể để cho bọn họ không ghét, đó chính là phải có chừng mực.
“Cậu Liêu, người lúc nãy là ai vậy?”
Mấy nhân vật lớn hồi lúc nãy đưa Liêu Thông Tâm ra ngoài, lúc này mới dám xúm lại, có một người trong số đó xem như là quan hệ với Liêu Thông Tâm rất tốt, lúc này cũng cẩn thận mở miệng nói.
“Đây là người mà các người có tư cách hỏi à?”
Để lại một câu nói, Liêu Thông Tâm liền đi mất, mấy người khác cũng xấu hổ, chỉ có giám đốc Kempinski vội vàng chạy vào trong phòng quan sát.
Sau khi xác định nơi Sở Vĩnh Du đi vào, ông ta lại vội vàng đi khỏi.
Nói đùa à? Người mà Liêu Thông Tâm muốn nịnh bợ, ông ta không thấy thì cũng sẽ không nói cái gì, nhưng mà nếu như đã thấy rồi thì ông ta phải đảm bảo sau khi đón vào rồi thì không thể xảy ra loại chuyện giống như nhân viên bảo vệ đã làm, nếu như để cho ông chủ biết được, chức vị giám đốc của ông ta không cần phải làm, trực tiếp cút đi ngay.
Lúc này, trong một căn phòng nào đó ở nhà hàng Kempinski, Hồ Hân Hân từ Tỉnh Thành đường xá xa xôi đến đây là một trong những người ngồi trong đó.
Theo lý mà nói, chắc chắn là lễ đính hôn phải rất vui vẻ, nhưng mà hiện tại sắc mặt của những người ở trong phòng dường như không tốt cho lắm.
“Sao vậy, cả đám vẫn không nói lời nào có đúng không hả, tôi nói là soát người, các người đều nghe không hiểu à?”
Gật đầu, Hồ Hân Hân nhìn về phía người bạn tốt của mình, cũng chính là người phụ nữ mà mình đặc biệt đến Vân Kinh để tham gia lễ đính hôn.
“Tiểu Vũ, nói thật thì hai ba năm không gặp nhau, cậu làm cho tôi cảm thấy rất thất vọng.
Được rồi, tôi có thể đồng ý lục soát người, nhưng mà tuyệt đối không phải là người đầu tiên.
”
Đây là ranh giới cuối cùng của Hồ Hân Hân, trước đó trên bàn cơm cái cô Tiểu Á này đã bóng gió xem thường mình, hiện tại lại muốn lục soát cô ta đầu tiên, chỉ có đồ ngu mới có thể không nhận ra.
“Không làm việc gì trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa, lục soát thứ tự bao nhiêu thì có gì khác nhau chứ? Hay là trong lòng của cô có quỷ?”
Hai tay của Tiểu Á khoanh lại, Hồ Hân Hân chậm rãi đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh.
“Trên cả cái bàn này chỉ có tôi là người ngoài, chắc có lẽ cô bởi vì nguyên nhân này có đúng không, nhà tôi không giàu bằng nhà của cô nhưng mà tôi còn có tôn nghiêm.
Vẫn là câu nói đó, tôi sẽ không phải là người đầu tiên bị lục soát, đây là ranh giới cuối cùng của tôi.
”
Dường như là những người khác cũng rất e ngại Tiểu Á, cho nên không có người nào lên tiếng, cùng lúc đó, đương nhiên là trong lòng của bọn họ cũng không nguyện ý mình là người đầu tiên bị lục soát, đây chính là chuyện liên quan đến mặt mũi và tôn nghiêm, đương nhiên rất quan trọng.
“Ha ha, hình như là cô không đồng ý, nếu như cô đã không đồng ý, vậy thì đừng có trách tôi không cho Tiểu Vũ nhân vật nữ chính thể diện.
Các người đi lên lục soát cho tôi, tất cả hậu quả cứ để tôi gánh chịu.
”
Hai người áo đen đứng ở bên cạnh Tiểu Á gật gật đầu sau đó bước ra một bước, cửa phòng được mở ra, Sở Vĩnh Du kéo Thiên Uy đi vào, quả thật dọa nhiều người giật nảy.
“Hân Hân, cô không sao đó chứ?”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du xuất hiện, Hồ Hân Hân thở phào một hơi, lúc nãy phật bài bị mất thì cô ta đã lập tức cầu cứu Sở Vĩnh Du rồi, bởi vì cô ta biết Tiểu Á sẽ nhằm vào cô ta, cuối cùng chuyện này cũng đã đến.
.