Bản Lĩnh Ngông Thần


Một thanh niên vô cùng đẹp trai đứng bên ngoài cửa sổ, anh ta nhìn thẳng vào mắt Sở Vĩnh Du khi anh vừa quay đầu sang nhìn.
Một giây sau người kia cau mày, quay người nhảy xuống dưới, biến mất không còn dấu vết.
“Anh rể, chuyện này… người này lên đây kiểu gì vậy?”
Thượng Quan Vô Địch như phát điên, cho dù là võ giả, một võ giả lợi hại hơn nữa thì cũng không thể nhảy một phát lên tầng 22 được.

Hơn nữa phần không gian có thể đứng được bên ngoài gần như bằng không, điều này… thật sự không thể tin được.
Thượng Quan Vô Địch nói xong, phát hiện không có người đáp lại vội vàng nhìn sang, trong phòng không thấy bóng dáng của Sở Vĩnh Du đâu nữa.
Bên trong một con ngõ đằng sau khách sạn, người thanh niên đẹp trai kia đáp đất, vừa quay người lại, vừa nói.
“Đạo Không, mấy năm không gặp, lần nào ông xuất hiện cũng kịp thời như vậy.”
Con ngõ vốn dĩ không có ai, sau khi người thanh niên kia đáp xuống và câu nói kia vang lên, không hiểu làm sao Đạo Không lại xuất hiện, ánh mắt vô cùng nặng nề.
“Tôn Đế, không thể động vào Sở Vĩnh Du đâu.”
Sắc mặt người thanh niên được gọi là Tôn Đế kia trở nên trầm mặc, anh ta nói.

“Ồ? Trên đời này còn có người mà Tôn Đế tôi không thể động được vào sao?”
Đạo Không búng ngón tay, một hạt Long Mễ, nếu nhìn kỹ thì đó là một nửa hạt Long Mễ bay ra, được Tôn Đế đón lấy cầm trong tay.
Bất cứ người nào nhìn thấy nhất định đều sẽ kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

Với độ cứng của hạt Long Mễ, cho dù dùng máy ép để ép hay dùng máy cưa để cưa thì hạt Long Mễ đều không làm sao cả.

Vậy mà lúc này lại xuất hiện một nửa hạt Long Mễ, đúng là không thể tin được.
Nhìn một nửa hạt Long Mễ, đôi mắt Tôn Đế lóe lên một ánh nhìn khác thường.
“Sở Vĩnh Du có quan hệ như thế nào với ông? Mà ông lại nỡ đem mối nợ ân tình Tôn Đế tôi nợ ông ra dùng?”
Đạo Không lắc đầu.
“Chuyện này ông không cần quan tâm, ông đừng đụng tới Sở Vĩnh Du.”
Tôn Đế cười, đây là lần đầu tiên ông ta cười.


Đến cả Đạo Không cũng cảm thấy trong lòng vui vẻ, nếu có bất cứ người phụ nữ nào xuất hiện ở đây, nhất định sẽ say mê người này đến mức ngất đi.

“Vô Địch, lập tức tìm người điều tra định vị của hai cái điện thoại này.”
Sở Vĩnh Du đi ra ngoài, Thượng Quan Vô Địch phản ứng lại được, trả lời một tiếng rồi vội vàng đi theo sau, ánh mắt lộ rõ sự bất ngờ, lại có chuyện gì nữa đây?
Sau khi lên chiếc xe, Thượng Quan Vô Địch là người lái xe, anh ta hỏi.
“Anh rể, chúng ta đi đâu vậy?”
Sở Vĩnh Du vẽ một vị trí đại khái trên bản đồ điện thoại, anh chỉ vào đó rồi nói.
“Lái về phía này trước đi, đợi thông báo định vị cụ thể.”
Hiện giờ anh muốn làm rõ xem điện thoại và hai người phụ nữ kia có ở chung một chỗ không, anh luôn cảm thấy chuyện bất ngờ lại có gì đó kỳ lạ.
“Được.”
Lái được mấy phút, Thượng Quan Vô Địch nhận được một tin nhắn, anh ta nhìn lướt qua rồi đưa cho Sở Vĩnh Du.
“Anh rể, đã tìm ra được định vị, anh xem thử đi.”
Anh nhìn qua, điện thoại và cảm giác từ sát khí ấn của anh đều là một nơi giống nhau, như vậy ít nhất cũng phủ định được một suy đoán của anh.
40 phút sau, chiếc xe Porsche dừng lại.
Trước mặt, một ngôi nhà vô cùng lộng lẫy xuất hiện, từ bên ngoài nhìn vào, trông nó giống như một cung điện, diện tích của nó cũng rất lớn, hơn nữa còn không nhìn ra được bên trong rốt cuộc có mấy tầng.
“Anh rể, chúng ta có cần vào trong không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận