Bản Lĩnh Ngông Thần


Sở Vĩnh Du nói ra những điều này làm Thượng Quan Vô Địch và những người khác đều vô cùng căng thẳng, nếu ông chủ không đồng ý nhất định sẽ xảy ra hậu quả vô cùng khủng khiếp.
Nhưng người thanh niên lại trả lời một cách rất hờ hững.
“Thể diện? Tôi có thể nể mặt người khác, nhưng chắc chắn đó không phải là một trong số những người các anh.

Anh xông vào phòng riêng của khách mà không có lý do gì.

Mặc dù cuối cùng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa nhưng như vậy không đồng nghĩa với việc anh được ngang ngược ở Vân Đỉnh, anh hiểu không? Chuyện của Hồng Đô Linh tốt hơn hết là anh đừng nghĩ tới nữa.


Bây giờ anh cút ra ngoài ngay cho tôi, như vậy đã là tôi nể mặt anh rồi.”
Người quản lý bất lực nhưng anh ta cũng cảm thấy như vậy cũng là đương nhiên.

Ông chủ tên là gì đến những người quản lý như anh ta cũng không biết, nhưng anh ta hiểu một điều, đó là ở Vân Kinh, ông chủ này có khả năng thông thiên, bao nhiêu nhân vật lớn từng gây náo loạn ở Vân Kinh cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi, như vậy là cũng đủ thấy.
Sở Vĩnh Du gật đầu rồi lấy điện thoại ra, gọi cho một số điện thoại nọ.
“Phàn Tinh Thiên, anh có biết một nơi tên là Vân Đỉnh không?”
Phàn Tinh Thiên ở bên kia lập tức trả lời.
“Anh Sở, tôi biết nơi này, Vân Đỉnh là hội sở tư nhân do đứa con trai út Liên Lỗi của nhà họ Liên ở Vân Kinh mở ra, nhà họ Liên cũng là một danh gia vọng tộc, hơn nữa trong đó chưa từng có thứ gì đó quá đáng xuất hiện nên cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.”
“Có chút tiền thưởng phục vụ thôi, anh dẫn đội qua đây kiểm tra kỹ càng, nếu như không có thứ gì bẩn thỉu thì tạm dừng kinh doanh để chấn chỉnh trước.”
Phàn Tinh Thiên hiểu rõ, vội vàng trả lời lại.
“Vâng thưa anh Sở, tôi lập tức dẫn người tới.”
Sau khi anh cúp điện thoại xong, thanh niên tên Liên Lỗi kia hơi nheo mắt lại.
“Tôi nhìn không ra đấy.

Không ngờ anh lại quen biết Phàn Tinh Thiên, đội trưởng Đội điều tra sự cố đặc biệt ở tổng cục? Bảo sao anh lại huênh hoang kiêu ngạo như vậy, nhưng anh đã quá coi thường Vân Đỉnh rồi đấy.


Tôi có thể nói cho anh biết điều này, đó là cho dù ông trời có tới đây thì cũng không dám động vào Vân Đỉnh đâu.”
Nói xong, Liên Lỗi lấy điện thoại ra, bấm gọi một cuộc gọi.
“Ba, có người muốn Phàn Tinh Thiên đến điều tra, đóng cửa Vân Đỉnh của con...!Được, con sẽ đợi điện thoại của ba.” “Con đưa điện thoại cho người kia, hôm nay ba sẽ giơ cái mặt già này ra để thử một lần.”
Liên Lỗi chậm chạp đi về phía trước, định đưa điện thoại cho Sở Vĩnh Du nhưng Sở Vĩnh Du không hề quan tâm, đi thẳng ra ngoài.
Sở Vĩnh Du không thèm quan tâm làm Liên Lỗi vô cùng tức giận nhưng anh ta không có cách nào khác, lúc này anh ta là người đang đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, anh ta chỉ có thể nói một câu rồi bật loa ngoài lên.
“Người anh em, tôi là gia chủ của nhà họ Liên, đứa con trai út của tôi đã đắc tội với anh, anh có thể nể mặt tôi, để nhà họ Liên chúng tôi bồi thường cho anh không?”
Đáng tiếc là bước chân của Sở Vĩnh Du không hề ngừng lại, anh đã bước ra khỏi phòng bao.
“Mẹ kiếp! Kiêu ngạo thật đấy!”
Liên Lỗi tức giận chửi một câu, giọng nói bên trong điện thoại lại vang lên.

“Điều tra xem anh ta là ai? Trước khi Phàn Tinh Thiên dẫn người đi, ba xem có tìm được người nào để giải quyết việc này không.”
Người quản lý ở bên cạnh đã kinh ngạc không nói nên lời từ lâu.

Ngay cả ông chủ cũng theo gót Vệ Thanh Ba, đúng là khó có thể tưởng tượng nổi.
Lúc này anh ta mới phản ứng lại, nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, anh ta vội vàng nói.
“Ông chủ, vừa nãy anh ta nói cho tôi biết, anh ta tên là Sở Vĩnh Du, hi vọng thông tin này có thể giúp ích được cho ông chủ.”
Sở Vĩnh Du? Liên Lỗi cau mày, anh ta chưa từng nghe qua cái tên này, trong danh sách những nhân vật lớn mà anh ta biết, khiến anh ta phải kiêng dè, tuyệt đối không hề có cái tên này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận