Bản Lĩnh Ngông Thần


Nhà họ Liên ở Vân Kinh thực sự là một gia tộc lớn, trên bảng xếp hạng thậm chí còn đứng trên cả nhà họ Bạch.

Nhưng lúc này, trong sân của nhà họ Liên, một ông lão đang ngồi câu cá, vẻ mặt điềm nhiên, mấy con cá đang quẫy đạp trong xô nước bên cạnh, rõ ràng ông lão nãy thu hoạch được không ít, tâm trạng cũng khá tốt.

Lúc này, một người đàn ông trung niên đi tới, người này chính là Liên Chính Hạo, gia chủ hiện giờ của nhà họ Liên.

“Ba…”
“Hửm?”
Ông cụ kia chỉ nói một tiếng rồi khẽ hừ một tiếng.

Từ trên xuống dưới trong nhà họ Liên không ai không biết, khi ông lão câu cá thì kỵ nhất là bị những âm thanh khác làm phiền.

Liên Chính Hạo đã phạm phải điều cấm kỵ này.

Nhưng vấn đề là chẳng lẽ Liên Chính Hạo không biết việc này sao? Hiện giờ ông ta không thể kiêng kỵ được gì nữa.

“Ba, xảy ra chuyện lớn rồi.


Nghe vậy, ông lão mới quay đầu lại, giao cần câu trong tay cho người bên cạnh.


“Nói đi, nếu không phải chuyện lớn, con cũng không dám đến làm phiền lúc ta đang câu cá.


Liên Chính Hạo không còn cách nào khác đành lên tiếng nói.

“Liên Lỗi gây ra họa lớn rồi, nó chọc giận Sở Vĩnh Du ở Vân Đỉnh.

Sở Vĩnh Du đã lệnh cho Phàn Tinh Thiên tới đó điều tra cẩn thận rồi.


Ngay lập tức ánh mắt của ông lão kia liền thay đổi.

“Sở Vĩnh Du? Hơn nữa còn có thể ra lệnh cho Phàn Tinh Thiên, đó không phải chính là người mà ba đã nói với con sao?”
“Có lẽ đúng là vậy, ba, con đã trục xuất Liên Lỗi ra khỏi nhà họ Liên, tin tức cũng đã được tung ra rồi.


Bàn tay phải của ông cụ kia từ từ siết chặt rồi lại buông ra.

Khi đi tới chiếc xe thể thao Ferrari của Vệ Thanh Ba, tự nhiên anh ta nhìn thấy một tờ giấy trắng gấp lại gài trên kính chắn gió, bên trên có viết bốn chữ.


Gửi Sở Vĩnh Du
“Anh Sở, cái này! ”
Vệ Thanh Ba nhặt tờ giấy trắng đưa cho Sở Vĩnh Du, anh lập tức mở nó ra, những dòng chữ này ngoài Tỉnh Vu Dịch viết ra còn có thể là ai được chứ.

“Sở Vĩnh Du, anh không thể bảo vệ được bọn họ cả đời, tôi khuyên anh đừng lo chuyện bao đồng, nếu không bây giờ, chuyện gì tôi cũng có thể làm ra được đấy.


Lúc này, cuối cùng Sở Vĩnh Du cũng hiểu ra, Tỉnh Vu Dịch muốn dùng sự xuất hiện của Vệ Thanh Ba để xem anh có thể tìm được vị trí của Hồ Hân Hân và Bạch Hinh Vũ bất cứ lúc nào hay không.

Kể từ sau lần gặp nhau ở Kim Cảng, có thể Tỉnh Vu Dịch cảm thấy hiện giờ mình không chắc có thể đánh bại được Sở Vĩnh Du nên anh ta mới cẩn thận như vậy.

Sở Vĩnh Du bóp nát tờ giấy rồi nhìn Vệ Thanh Ba.

“Thứ mà cậu ăn chắc không phải là thuốc độc nhưng tôi cũng không dám đảm bảo.


Khuôn mặt Vệ Thanh Ba trông có vẻ bất lực.

“Anh Sở, nếu là thuốc độc thì tôi cũng chịu, chỉ cần anh Sở tha thứ cho sự thất lễ trước đây của tôi là được.


Đúng là nói đùa! Ông chủ lớn của Vân Đỉnh, một sự tồn tại kinh khủng như vậy còn bị Sở Vĩnh Du giải quyết trong một cuộc điện thoại, nếu như anh ta thật sự đối đầu với Sở Vĩnh Du, như vậy có lẽ còn đang sợ hơn so với việc uống thuốc độc.

Sở Vĩnh Du xua tay, ra hiệu cho Thương Quan Vô Địch đưa hai người phụ nữ lên xe, mọi chuyện ở đây coi như đã kết thúc, nhưng anh cần một nơi để nói chuyện với hai người phụ nữ này khi bọn họ tỉnh táo lại.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận