“Nói.”
Sở Vĩnh Du thì cảm thấy khá thú vị, mặc dù người trẻ tuổi này ngang ngược cành rỡ, miệng không sạch sẽ, nhưng mà sau khi gặp anh thì liền thay đổi, cũng là người có chút đầu óc, cho nên anh muốn xem xem đối phương nói cái gì.
“Vâng vâng, anh Sở, là như thế này.
Ngày hôm qua hai người mà tôi kéo đi ấy, một nam một nữ, nam tên là Chu Hựu Song, là cậu chủ ở nước Mỹ, gia tộc làm cái gì thì tôi không biết cụ thể, nhưng mà đúng là có một loại cảm giác kêu mưa gọi gió ở nước Mỹ, lúc tôi du học thì đã quen biết với anh ta.”
“Nói điểm chính đi.”
Nghe thấy giọng điệu không kiên nhẫn của Sở Vĩnh Du, Kim Minh vội vàng sắp xếp lại từ ngữ, sau đó lại nói tiếp.
“Chu Hựu Song đột nhiên lại đến Tỉnh Thành, cho tôi một tọa độ, sau khi đến đó thì nhìn thấy là một mảnh đất hoang khoảng năm trăm mẫu, anh ta lấy đồ vật quái dị kiểm trắc một chốc, sau đó liền muốn mua nó, kết quả là ủy ban quản lý ở bên phía tây ngoại ô đã nói là bán mảnh đất đó cho bất động sản Hoa Thiên, bây giờ tôi vừa mới đưa Chu Hựu Song đến nơi này, anh ta chuẩn bị muốn đàm phán với chủ tịch.
Tôi lo lắng là loại người du học về nước không sợ trời không sợ đất nhưng anh ta sẽ làm ra loại chuyện gì đó, cho nên tôi mới thông báo trước với ngài một tiếng.
Anh Sở, tôi thật sự đã nhắc nhở anh ta.”
Trong mắt của Sở Vĩnh Du xuất hiện một vẻ tàn nhẫn, anh nói.
“Cậu làm không tệ, mặc kệ tiếp theo đây xảy ra kết quả gì, nó đều không liên quan tới cậu.”
Cúp điện thoại, lúc đầu Sở Vĩnh Du dự định trực tiếp đến công ty bất động sản Hoa Thiên, nhưng mà nghĩ tới những lời Kim Đào đã nói, thế là anh lại nói.
“Kim Đào, nếu như thuận tiện thì cậu đi với tôi một chuyến đi.”
Còn chưa nói xong thì điện thoại lại vang lên một lần nữa, nhìn số điện thoại là một trong những thành viên của gia tộc Quang Thứ bảo vệ cho Đồng Ý Yên.
Sở Vĩnh Du thầm than một tiếng hỏng rồi ở trong lòng, chẳng lẽ Chu Hựu Song có mang theo cao thủ, ngay cả người của gia tộc Quang Thứ cũng không thể giải quyết được, đã nổi điên lên muốn ra tay với Đồng Ý Yên rồi ư?
“Có chuyện gì?”
“Ra khỏi cửa hàng tạp hóa đi, gặp anh một cái.”
Âm thanh này tuyệt đối không phải là âm thanh của bất cứ một người nào của gia tộc Quang Thứ, có chuyện gì vậy?
Đang do dự thì có tiếng bước chân vang lên, chỉ nhìn thấy một người thanh niên bước vào trong cửa hàng, vóc dáng người thanh niên vô cùng đẹp trai, đẹp trai đến nổi ngay cả đàn ông cũng ghen tị.
Ánh mắt của Sở Vĩnh Du hơi híp lại, trong nháy mắt liền cảnh giác, bởi vì người đàn ông này chính là người đàn ông đã từng xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ khách sạn Vân Kinh, cũng chính là người đàn ông mà Đạo Không đã nói với anh trong vòng một năm sẽ không đến tìm Sở Vĩnh Du.
“Xin chào, xin hỏi cần gì..."
Kim Đào tưởng anh ta là khách mà mở miệng chào đón, kết quả vừa mới nói xong thì đã bị Sở Vĩnh Du đánh gãy.
“Kim Đào, anh đi đến trước quầy ngồi đi.”
Hơi sửng sờ, Kim Đào nhẹ gật đầu, biểu cảm cũng nghiêm túc hơn rất nhiều, sau khi đi đến phía quầy hàng, tay phải kéo tấm ngăn trong ngăn kéo ra, lấy một cây súng đã được gắn thiết bị giảm thanh nắm ở trong tay, làm tốt chuẩn bị có thể bắn bất cứ lúc nào.
Sở Vĩnh Du đã cứu gia đình anh ta một mạng, lúc đó Sở Vĩnh Du để anh ta biết rằng anh ta là võ giả tam phẩm không thể giúp được bất cứ chuyện gì, nhưng mà cây súng này đã được đặt chế, ở bên trong là đạn nổ, là do một người anh em khi trước để lại cho anh ta, lực sát thương không thể nghi ngờ.
Cho nên nếu như Sở Vĩnh Du có chuyện gì, Kim Đào có thể bỏ mạng của mình.
“Tôi tên là Tôn Đế, cậu đã lấy đi năm cân Long Mễ, tôi thấy chướng mắt, nhưng mà có thể xóa đi ấn ký trong cơ thể của gia tộc Quang Thứ do tôi đã để lại, đồng thời còn có thể thu phục bọn họ, cậu có tư cách để biết tên của tôi.”
Tôn Đế vừa nói vừa tự mình ngồi ở vị trí trước đó của Kim Đào.
Sau đó, tất cả mọi người của gia tộc Quang Thứ đều bước vào trong cửa hàng bán gạo, ánh mắt trầm lặng, chủ nhân hai đời mới cũ giao phong với nhau, làm gì có chuyện để bọn họ phát biểu.
“Anh muốn làm cái gì?”
Sở Vĩnh Du cũng ngồi xuống, lên tiếng nói.
Tôn Đế lại lắc đầu.
“Cậu rất bình tĩnh, tính cách như thế này không tệ đó.
Tôi đã đồng ý với Đạo Không là trong vòng một năm sẽ không ra tay với cậu thì tôi sẽ làm được, hiện tại chỉ cần cậu ngồi đây với tôi mười phút, thế thì tôi có thể tặng đám người gia tộc Quang Thứ lại cho cậu.
Nếu như không làm được, vậy thì tôi sẽ xóa đi ấn ký của cậu đã để lại trong cơ thể của bọn họ, rồi mang bọn họ đi, cậu cứ lựa chọn đi.”
Không hề do dự chút nào, Sở Vĩnh Du trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, dựa theo cuộc gọi của Kim Minh cùng với sự quan sát của anh vào ngày hôm qua, Chu Hựu Song ấy tuyệt đối là một người không sợ phiền phức, có thể vì mục đích mà làm chuyện điên rồ, hiện tại bên cạnh vợ mình không có người của gia tộc Quang Thứ bảo vệ, làm sao anh có thể yên tâm được chứ.
Hơn nữa, giờ còn phải ngồi ở đây đợi mười phút với người đàn ông thần bí tên là Tôn Đế.
Nhìn Sở Vĩnh Du rời đi, Tôn Đế cũng không ngăn cản, mỗi một người của gia tộc Quang Thứ đều im lặng, không biết là đã suy nghĩ cái gì.
Sự kinh ngạc khi nhìn thấy Tôn Đế đến bây giờ vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất, bởi vì người đàn ông này cùng với lúc trước rời khỏi đều không hề có một chút thay đổi nào, thật sự quá mức đáng sợ.
“Tôi không thích có người cầm súng chỉa vào tôi, lần này ra ngoài là do tôi muốn điều chỉnh tâm trạng một chút, cho nên đây chính là nguyên nhân duy nhất mà cậu vẫn còn sống.”
Tôn Đế đứng dậy, sau khi nói câu đó thì đi ra ngoài.
Kim Đào đang ngồi đằng sau quầy ở phía bên kia, đại não đã đình chỉ hoạt động, ngơ ngác nhìn cây súng ngắn được đặt chế ở trong tay của anh ta, giờ phút này đã bị bóp đến nỗi thay đổi hình dạng, nhưng mà rõ ràng là trong cả quá trình người đàn ông đó không hề rời khỏi chỗ ngồi của anh ta, tại sao...!tại sao lại làm được.
Ở bên ngoài, Tôn Đế đi được vài bước, sau đó bỗng nhiên quay người lại nhìn người của gia tộc gia tộc Quang Thứ đang đi theo mình, chậm rãi nhíu mày lại.
“Đi theo tôi làm cái gì? À quên nói, chủ nhân của các người vẫn là Sở Vĩnh Du.”
Dứt lời, Tôn Đế biến mất không thấy đâu nữa, một đám người của gia tộc Quang Thứ đều anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không biết phải làm như thế nào.
“Còn đứng ngơ ra đó làm cái gì nữa, còn không nhanh quay lại với chức vụ của mình đi, các người về chỗ.”
“Vâng.”
Không có người nào biết rõ rốt cuộc là Tôn Đế suy nghĩ cái gì, rõ ràng là dựa theo cách nói hồi lúc nãy, Sở Vĩnh Du lựa chọn lập tức đi khỏi, vậy thì anh ta muốn có người của gia tộc Quang Thứ, nhưng mà bây giờ cách làm lại hoàn toàn khác biệt.
Nửa tiếng đồng hồ sau, trong căn phòng tiếp khách của công ty bất động sản Hoa Thiên, Đồng Ý Yên và Lam Mị đẩy cửa bước vào.
Bọn họ vừa mới họp xong thì lập tức chạy đến đây, bởi vì trước đó nhân viên lễ tân đã báo cáo nói là Kim Minh, cậu chủ nhà họ Kim có chuyện muốn gặp chủ tịch.
Dù sao thì cũng là một trong hào môn ở Tỉnh Thành, đương nhiên không có khả năng trực tiếp từ chối ở ngoài cửa, vẫn phải nên đến xem xem là có chuyện gì.
Giờ phút này ở trong phòng khách đương nhiên là có Kim Minh, Chu Hựu Song và Lộ Lộ, sau đó là Đồng Ý Yên và Lam Mị đi vào, người vội vàng đứng dậy cũng chỉ có một mình Kim Minh.
“Xin chào, tôi là Đồng Ý Yên, chủ tịch công ty bất động sản Hoa Thiên.
Cậu Kim có chuyện gì à?”
Trong lòng của Kim Minh thấp thỏm, anh ta có thể có chuyện gì được chứ? Dám có chuyện gì? Người này chính là vợ của Sở Vĩnh Du đó.
Đang muốn mở miệng, Chu Hựu Song ngồi ở trên ghế sa lông bắt chéo chân lại lên tiếng nói.
“Mảnh đất hoang ở phía tây ngoại ô, tôi ra giá ba nghìn tỷ để mua lại từ công ty bất động sản Hoa Thiên của các người.
Nhớ kỹ, nếu như cô bán thì mọi chuyện đều yên ổn, không bán thì tự gánh lấy hậu quả đi.”.