Bản Lĩnh Ngông Thần


Cùng với lúc trưởng thôn dứt lời, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên nhìn thấy người đi ra, đều vô cùng kinh ngạc.

Không sai, không chỉ là có tên giống nhau, cái người gọi là cô giáo này chính là người bạn gái mà Tỉnh Vu Dịch ghét bỏ, người đã từng là quái nữ của Thần Cổ Môn, Thanh Mai.

Thanh Mai lúc này, cũng không phải là kiểu trang điểm đẹp đẽ như lúc trước, mặc một bộ trang phục vô cùng giản dị, áo sơ mi trắng bình thường, quần vải, mặc dù ăn mặc bình thường, nhưng vẫn không thể ngăn được che lấp được khí chất đặc biệt và khuôn mặt xinh đẹp, đoan trang trời sinh của cô ta.

Hai người bọn họ đều vô cùng kinh ngạc, Thanh Mai còn kinh ngạc hơn, từ biểu cảm cũng có thể nhìn ra, cô ta thật sự không ngờ đến, trong những năm tháng còn sống trên thế giới này còn có thể gặp được Sở Vĩnh Du một lần nữa, cô ta đã có ý định sống cô độc đến già ở đây, giữa núi rừng như thế này, sao có thể gặp được kiểu đứa con của trời như Sở Vĩnh Du chứ, nhưng bây giờ, quả thật là đã nhìn thấy.

“Thế nào? Mọi người quen biết nhau?”
Mặc dù lão trưởng thôn sống lâu trong núi sâu, nhưng cũng xem như là sành sỏi, nhìn ra được một chút khác thường.

“Lão trưởng thôn, chúng tôi quả thật quen biết cô Lý, có thể để chúng tôi nói chuyện riêng với nhau không?”
Lão trưởng thôn mỉm cười, gật đầu, nói.

“Được, khó trách, người có lòng lương thiện, thường sẽ bị thu hút lẫn nhau, câu nói này quả thật không sai, Đồng tổng là một người vô cùng tốt bụng, cô Lý trẻ tuổi, ưu tú như vậy, lại cam tâm tình nguyện ở cái thôn nghèo vùng núi chúng tôi để dạy học, thôn Cát chúng tôi gặp được mọi người đúng là điều vô cùng may mắn.


Mọi người từ từ nói chuyện, tôi đi bảo người chuẩn bị bữa tối.”
Sau khi lão trưởng thôn rời đi, Thanh Mai mời Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên vào phòng, Đường Xung biết điều đứng ở ngoài, nếu như ngay cả khả năng quan sát này cũng không có, ông chủ cũng không thể cử ông ta đến chào hỏi nhân vật lớn và quan trọng như Sở Vĩnh Du.

“Thanh Mai, cô…sao cô lại đến đây để dạy học?”
Đồng Ý Yên lên tiếng, bởi vì lúc trước Sở Vĩnh Du đã nhắc đến với cô, mặc dù không biết Tỉnh Vu Dịch rốt cuộc là như thế nào, nhưng cô cũng hiểu, nhắc đến ở trước mặt Thanh Mai, chắc chắn sẽ không được tốt.

“Xem như là đã hoàn toàn giác ngộ đi, lúc đầu tôi muốn đi ra ngoài, vô tình đến nơi này, bị thu hút bởi vẻ đẹp tự nhiên giống như thần linh tạo ra của sông núi nơi đây, sau đó nghe thấy một giáo viên trong trường vừa mới từ chức, nhìn thấy những đứa trẻ chất phác, mộc mạc kia, tôi đã ngộ ra, sau đó đã ở lại đây, bây giờ cuộc sống mỗi ngày mặc dù đơn điệu, nhưng tôi lại cảm thấy không hề vô vị, ngày ngày nhìn những đứa trẻ kia trưởng thành là điều vui nhất.”
Nói thật, Sở Vĩnh Du có chút đau lòng, những việc mà Thanh Mai đã trải qua, nói ra có thể một số người không tin, dù sao cũng từng là quái nữ cao cao tại thượng, cho dù chết vài người, cô ra cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác gì.

Nhưng sự thay đổi lớn nhất chính là do Tỉnh Vu Dịch tạo nên, sau khi tính tình Tỉnh Vu Dịch thay đổi, tất cả những điều này có lẽ đều đã được vận mệnh an bài.
Nói chuyện một lúc, Đồng Ý Yên đứng dậy.

“Em và Đường Xung sẽ xem xét chi tiết về việc xây dựng lại trường học, Vĩnh Du, anh với Thanh Mai nói chuyện trước đi.”
Cô biết, mình ở đây, rất nhiều chuyện liên quan đến Tỉnh Vu Dịch không thể nói ra được.

Nhìn Đồng Ý Yên với ánh mắt đầy sự cảm kích, đợi họ đi ra ngoài, Sở Vĩnh Du cứ nghĩ là Thanh Mai sẽ hỏi về tình hình của Tỉnh Vu Dịch, nhưng không ngờ, Thanh Mai lại cười nói.


“Anh Sở, tôi đã không quan tâm đến những thứ kia nữa, càng không quan tâm đến người kia nữa, tôi chỉ muốn yên tĩnh, yên ổn dạy hết đứa trẻ này đến đứa trẻ khác lớn lên, thành người, vậy là đủ rồi.”
Nghe thấy vậy, Sở Vĩnh Du cũng không nói gì, gật đầu.

“Tôi hiểu rồi, Thanh Mai, nếu như có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ lên tiếng.”
“Ừ, tôi sẽ, nếu như thật sự có chuyện gì cần anh giúp đỡ, có lẽ cũng là vì lũ nhỏ.”
Từ trong phòng đi ra, nhìn ánh chiều tà bắt đầu chiếu xuống đất, nghĩ đến đủ loại chuyện của Thanh Mai, trong lòng Sở Vĩnh Du đột nhiên lại cảm thấy một sự thăng hoa chưa từng có.

Đến tận khi giọng nói của Đồng Ý Yên vang lên, anh mới hoàn hồn lại.

Không biết tại sao, phương hướng mà tiếp theo phải đi dường như đã rõ ràng hơn rất nhiều.

“Đi thôi Vĩnh Du, đi đến nhà của trưởng thôn.”
“Được.”
Mười phút sau, trong căn nhà nhỏ của Thanh Mai, một bóng người nhỏ đột nhiên xuất hiện.


“Thanh Mai, làm rất tốt, tôi còn cho rằng, cô sẽ không nhẫn nhịn được mà nói ra chỗ ở của tôi.”
Thanh Mai nhìn người đột nhiên xuất hiện, trong mắt không có tia hỗn tạp, nếu có thì chỉ là sự căm hận vô tận.

“Tỉnh Vu Dịch! Nếu như trong lòng anh còn một chút lương tri, thì thả bọn trẻ và dân làng ra, tôi có thể gách vác một mình, bây giờ có thể chết trước mặt anh!”
Không sai, người này chính là Tỉnh Vu Dịch, đặt mông ngồi xuống, cầm một quả táo lên, tay còn lại vuốt ve cằm của Thanh Mai, người kia muốn trốn tránh, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, chỉ có thể căng da đầu, không dám động đậy.

“Thanh Mai, ván cờ này tôi đã làm rất lâu rồi, có hiểu không? Đây là cơ hội tốt nhất để giết chết Sở Vĩnh Du, cô có chết hay không căn bản không quan trọng.”
Nhìn Tỉnh Vu Dịch, Thanh Mai không biết tâm trạng của mình lúc này là gì, Tỉnh Vu Dịch bây giờ so với lúc mà bọn họ chia tay càng mất đi nhân tính.

Mấy miếng đã ăn xong quả táo, Tỉnh Vu Dịch đóng cửa lại, kéo rèm, sau đó cười với Thanh Mai.

“Đừng nói nữa, đã mấy ngày chưa chạm vào cô, đột nhiên rất hoài niệm, nào, ngoan ngoãn nằm xuống giường, nếu như có một chút không phối hợp, vậy thì ngày mai cô sẽ nhìn thấy thi thể của một trong số những học trò của cô.”
Nước mắt từ từ rơi xuống, Thanh Mai giống như một cái xác biết đi nằm ở trên giường, trong lòng cô không ngừng hỏi ông trời.

Tại sao? Tại sao không ai có thể ngăn cản được cái tên ác nhân Tỉnh Vu Dịch này, đây là tại sao!
Đúng lúc Tỉnh Vu Dịch bước một bước đi về phía chiếc giường, thì vang lên tiếng giao đồ ầm ầm, Tỉnh Vu Dịch cau mày, nhìn Thanh Mai, không vui nói.

“Con tiện nhân này, đi đến đâu cũng không quên dụ dỗ những người đàn ông khác, bỏ đi, buổi tôi tôi lại đến để giải quyết.”

Cùng lúc này, trong nhà trưởng thôn, có mấy người phụ nữ đang bận rộn trong bếp, hương thơm đã tỏa ra.

“Chủ tịch Đồng, anh Sở, đây là gà vịt nhà tôi tự nuôi, hương vị tuyệt đối ngon hơn rất nhiều so với gà vịt mà bình thường hai người vẫn ăn.”
“Trưởng thôn, đây có phải là quá lãng phí rồi?”
Nghe thấy lời nói của Đồng Ý Yên, trưởng thôn vội vàng xua tay.

“Chủ tịch Đồng, cô nói như vậy, thật sự làm giảm tuổi thọ của người dân ở thôn Cát của chúng tôi, không có cô bỏ tiền ra để sửa lại đường trong thôn, bình thường chúng tôi phải tốn bao nhiêu tiền bạc và công sức, không có cô xây dựng lại trường tiểu học, những đứa trẻ của chúng tôi mỗi khi gặp phải mưa gió thì chỉ có thể ở trong nhà, so với những thứ này, giết một con gà một con vịt thì có là gì.”
Sở Vĩnh Du chạm một cái vào Đồng Ý Yên vẫn còn muốn nói, mỉm cười.

“Trưởng thôn, vậy lát nữa phải nếm thử mới được.”
Quả nhiên, lúc này trưởng thôn mới vui vẻ nói.

“Được, anh Sở, anh có uống rượu không? Tôi già rồi, bình thường chỉ thích cái này, đều là rượu lương thực do tôi tự nấu, nếu như anh không để ý, lát nữa chúng ta uống hai chén?”
“Không thành vấn đề.”
Đúng lúc này, một người dân xông vào, cầm một cái xẻng, sát khí bừng bừng.

“Mẹ nó! Trưởng thôn, tên ác nhân kia lại đến quấy rối cô Lý rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận