Bản Lĩnh Ngông Thần


Chết rồi! Thanh Mai thế mà tự sát rồi.
Dù cho hôm nay Tỉnh Vu Dịch có bất cần nhân tính thế nào, nhìn người phụ nữ không xa không rời anh ta từ lúc ở thần cổ, cũng hoàn toàn khiếp sợ tại chỗ.

Trên đầu giường, có một tờ giấy, thật lâu sau, Tỉnh Vu Dịch mới run rẩy cầm lên, sau khi mở ra, bên trên là lời nhắn cực kỳ đơn giản.

“Vu Dịch, đây có thể là lần cuối cùng tôi gọi anh, tôi không biết còn cách nào khác, cho nên chỉ có thể hy sinh bản thân mình, mặc dù, tôi luyến tiếc những đứa bé kia, nhưng.

Tôi thật sự dùng tính mạng để cầu xin anh, xin anh bỏ qua cho những đứa bé và thôn dân chất phát này, thật sự xin anh.”
Trên tờ giấy trắng, giống như có cái gì đó làm ướt một góc.

Gương mặt Tỉnh Vu Dịch đột nhiên dữ tợn, vò tờ giấy thành một cục ném vào mặt Thanh Mai.

“Cô! Cô thế mà không có lệnh của tôi đã chết! Cái thứ tiện nhân này, chờ đấy, tôi bây giờ sẽ ngay lập tức đi giết Sở Vĩnh Du báo thù cho cô!”
Gió nhẹ lất phất trong đêm, quét qua cả thôn xóm, duy chỉ có lúc đến trường học, dường như càng thêm âm lãnh và thê lương.

Bên kia ở trong nhà trưởng thôn, Sở Vĩnh Du giả vờ uống rượu, muốn về trường học nghỉ ngơi trước.

“Vợ à, anh đi ra ngoài một chuyến, xử lý chút việc, có người âm thầm bảo vệ em, không cần lo lắng.”
Kéo Đồng Ý Yên sang một bên, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai cô nói nhỏ, Đồng Ý Yên gật nhẹ đầu.

“Ừm, vậy anh chú ý một chút.”
Ra khỏi nhà trưởng thôn, Sở Vĩnh Du thấp thoáng mấy cái rồi biến mất không thấy gì nữa, mục tiêu, chính là tên thổ phỉ ngập tràn sát khí.

Từ thôn Cát ra ngoài khoảng chừng mấy trăm mét, chính là một ngọn núi nhỏ, đối với người thường mà nói, muốn bay qua khó khăn tuyệt đối không nhỏ, nhưng Sở Vĩnh Du đương nhiên nhẹ nhàng thoải mái.
Bay qua đỉnh núi, dưới ánh trăng, gương mặt Sở Vĩnh Du trầm xuống.

Lọt vào trong tầm mắt, làm một biển xanh biếc, không ngờ sau ngọn núi nhỏ này, là một vùng đất bằng phẳng diện tích khổng lồ, mà trên đó, trồng đều là Mặc Hoa trong lời Jessica, hơn nữa so với khu vực tam giác, hẳn là cũng đã trưởng thành rồi.

Tên thổ phỉ lúc này, đang một mình xuyên qua biển xanh thẫm, trên mặt còn đeo mắt kính, không biết đang làm cái gì.

“Không đúng, dường như chu kỳ sinh trưởng nhanh hơn, chẳng lẽ là kinh độ và vĩ độ ở đây thích hợp hơn? Trời ạ, nếu là sự thật, chủ nhân nhất định sẽ vô cùng vui mừng.”
“Ở đây rất thích hợp?”
Âm thanh đột nhiên xuất hiện, tên thổ phỉ còn đang đắm chìm trong vui mừng còn thuận miệng đáp lại.

“Đúng thế, so với nơi khác…Ai!”
Phản ứng lại, tên thổ phỉ vọt mấy cái lên trước rồi xoay người lại, bày ra tư thế phòng ngự.

Sau khi nhìn thấy là Sở Vĩnh Du, sắc mặt thay đổi.

“Anh là ai? Vào đây bằng cách nào?”
Mặc Hoa trân quý như thế này, sao có thể không ai trông coi, quanh đây sơ sơ đã ẩn nấp hơn mười người, càng đừng nó bốn phía đều sắp xếp bẫy thú, sợ có người xông nhầm vào trông thấy.

“Tôi tên là Sở Vĩnh Du, chủ nhân của anh, không nhắc qua với anh sao?”
Sở Vĩnh Du? Ba chữ vừa ra, cả người tên thổ phỉ bỗng run run, trong con ánh mắt ngập tràn sợ hãi, đồng thời cũng nhớ đến lời chủ nhân đã nói.

Một lúc sau, thất khiếu của tên thổ phỉ cũng bắt đầu điên cuồng đổ máu, làm cho lông mày Sở Vĩnh Du nhíu chặt lại.
“Jessica, cô tự nhận là thật sự rất hiểu tôi sao?”
Jessica đương nhiên là để cái gì đó trong người tên thổ phỉ này, có thể lập tức lấy mạng anh ta, còn cụ thể thao tác thế nào, cũng không thể biết được.

Đi mấy bước, thăm dò qua thi thể của tên thổ phỉ, cũng không có bất kỳ phát hiện nào, thậm chí cũng không cảm nhận được chút độc dược nào tồn tại, càng làm cho Sở Vĩnh Du thêm nghi ngờ.

Sinh ra một loại trực giác, anh đoán chừng, Jessica so với Tỉnh Vu dịch càng khó thu phục hơn, người phụ nữ, hình như có chút quá thông minh.

Nhưng cũng hiểu được tầm quan trọng của Mặc Hoa đối với Jessica, cho dù là xuất phát từ nguyên nhân gì, cho dù có thể sẽ bị Sở Vĩnh Du tìm được, cũng nhất định phải khai thác.


Đi một vòng trong biển xanh thẩm, Sở Vĩnh Du đột nhiên ngồi xổm xuống chính giữa, rút một cái hộp thiết kế hình chữ nhất từ trong đất ra.

Nhìn một lúc, dường như cũng không phát hiện cái gì kỳ kạ.

Lại đặt hộp xuống đất, Sở Vĩnh Du nhìn bốn phía, đột nhiên mở miệng.

“Xuất hiện đi, cũng đã tới lâu như vậy rồi, nếu không ra, tôi đi đây.”
Dứt lời ba người phân biệt xuất hiện từ Đông Nam Tây.

“Yêu Tà Thập Đại Tà Tính, Bát Tà!”
“Yêu Tà Thập Đại Tà Tính, Thập Tà!”
“Yêu Tà Thập Đại Tà Tính, Thất Tà!”
Nhìn ba người này tự giới thiệu, Sở Vĩnh Du nở nụ cười.

“Ồ? Tôi nghĩ đám Yêu Tà mấy ngươi đã mai danh ẩn tích rồi, thì ra là chờ để cho tôi một kích.”
Một ông già trong đó, dáng người rất cao, qua lời nói vừa rồi, biết ông ta là thất tà, cảm nhận qua, hẳn cũng là người mạnh nhất trong ba người.

“Sở Vĩnh Du, ác giả ác báo, ngươi tự dưng trêu chọc đến Yêu Tà chúng tôi, giết nhiều người của bọn ta như vậy, phá hủy nhiều kế hoạch, nếu như không phải là Yêu Tôn Đại Nhân vẫn đang bế quan, cậu đã sớm trở thành một thi thể rồi, bây giờ đối mặt với Tam Đại Tà Tính bọn ta, thế mà còn dám ngang nhiên dõng dạc nói mát?”
Sở Vĩnh Du chỉ về hướng chính bắc, bình tĩnh nói.

“Vậy thì người này? Không phải là Yêu Tà mấy người sao?”
Vừa mới nói xong, hướng chính bắc có một bóng người chậm rãi bước ra khỏi bóng tối.

Nhìn thấy người này, hai mắt Sở Vĩnh Du nhắm lại, cơ thể không nói hai lời lập tức chấn động.


Bùm!
Sau đó, gần như là Sở Vĩnh Du vừa mới động đậy, một tiếng vang thật lớn nổ ra, mắt thường có thể thấy được, hướng thôn Cát, lập tức ánh lửa ngút trời.

“Sở Vĩnh Du, anh cử động một cái nữa xem, ha ha, giống với suy đoán của tôi như đúc, nếu như gặp lại tôi, tuyệt đối sẽ không có nửa câu nói nhảm, trực tiếp động thủ.”
Sắc mặt Sở Vĩnh Du khó coi không thể nào tưởng được, nhìn người cuối cùng xuất hiện ở hướng chính bắc là Tỉnh Vu Dịch mình vẫn luôn tìm kiếm, giận tím mặt.

“Tỉnh Vu Dịch! Anh đối với tính mạng của người khác, coi thường như vậy sao?”
Tay phải Tỉnh Vu Dịch cầm điều khiển từ xa vuốt hai cái.

“Đừng nói như vậy, tôi cũng rất tôn trọng sinh mạng, anh xem, tôi vừa mới cho nổ, cũng chỉ là một bãi đất hoang cách thôn Cát mấy trăm mét, nhưng mà nếu như anh tiếp tục muốn ra tay với tôi, tôi đây cũng không dám cam đoan, lần sau có thể trực tiếp nổ tung bom được chôn khắp thôn.”
Nói đến đây, Tỉnh Vu Dịch nở nụ cười, bởi vì anh ta cảm giác bản thân đã bắt được uy hiếp đối với Sở Vĩnh Du.

“Sở Vĩnh Du, anh cũng thật là thông minh, vừa rồi không công kích tôi, nếu không tôi chết đi, mấy trăm mạng người từ trên xuống dưới của thôn Cát, toàn bộ phải chôn cùng tôi rồi, anh nói xem, loại chết kiểu này kỳ thật cũng rất đáng, không phải sao?”
Sở Vĩnh Du trầm mặc, lúc ở Kim Cảng, Tỉnh Vu Dịch cũng là dùng cách này để thoát đi, bây giờ rõ ràng lại chơi một màn như vậy, hơn nữa rất rõ ràng, là chuyên nhằm vào anh, đồng thời, lại cùng cấu kết với Yêu Tà.
Đây là, Tỉnh Vu Dịch nhìn về phía Tam Đại Tà Tính, làm một động tác thân sĩ.

“Ba vị, tôi đã nói Sở Vĩnh Du không dám đánh lại, bây giờ, xin bắt đầu màn biểu diễn của mấy người.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận