Chuyện này...
Tiên Khách Nam Thái thật sự không ngờ tới Sở Vĩnh Du lại nói như vậy, do dự mãi vẫn nên quyết định quan sát một chút, dù sao thì Sở Vĩnh Du đã bộc lộ ra thực lực đáng để kinh ngạc, chút thể diện này vẫn nên phải cho.
“Được, vậy cô đi theo tôi qua bên đây, để tôi xem một chút.”
“Cảm ơn tiền bối.”
Sở Vĩnh Du kéo kéo Đồng Ý Yên, ném cho cô một ánh mắt an tâm, người kia thì khẩn trương đến cực hạn, nhưng mà cũng hiểu đây là cơ hội của cô, may là lần này Tiên Khách Nam Thái đi đến vị trí kế bên không xa.
Lúc này nhìn thấy ông già đồ đen đều bị Sở Vĩnh Du làm cho kinh ngạc, rốt cuộc chân ngắn cũng đã mở miệng nói.
“Thực lực không tệ, nếu như đã nhận mệnh của cấp trên không cho chúng tôi ra tay, vậy thì cậu cảm thấy ai nên đi đây?”
Sở Vĩnh Du thuận miệng nói.
“Đó là chuyện của các người, tôi chỉ hoàn thành nhiệm vụ của tôi mà thôi.”
Làm sao mà Sở Vĩnh Du không biết nhiệm vụ này của ông Tần được cơ chứ, rõ ràng là không hi vọng mấy người này xung đột vũ lực với nhau, làm cho ai bị thương, thậm chí là dẫn đến tử vong, những chuyện khác làm sao anh có thể quản được.
“Nếu đã như vậy, thế thì cứ rút thăm đi.”
Bàn Sơn thượng thủ nhìn chằm chằm vào Sở Vĩnh Du, đưa ra một phương thức cân bằng nhất.
“Không được, tôi có một đề nghị, một người trong số chúng ta đánh Sở Vĩnh Du một chưởng, sau đó để cậu ấy đưa ra quyết định.
Ai tạo thành tổn thương nhỏ nhất đối với cậu ấy thì người đó phải đi, như thế nào?”
Lời nói đột ngột của chân ngắn làm cho người khác phải nhíu mày, cái này không phải là đang chọn người, hình như là đang nhằm vào Sở Vĩnh Du, người ta lại không phải là kẻ ngu, cứ đứng ở đó để mỗi người đánh một chưởng à?
Trên mặt của Sở Vĩnh Du vẫn luôn treo nụ cười, lúc này đã khôi phục lại vẻ lạnh lẽo nào đó, nhìn chân ngắn rồi nói.
“Nếu như lúc này ông đã hỏi ý kiến của tôi là ai nên đi, được đó, ông đi đi.”
Chân ngắn còn chưa mở miệng thì Vương Minh Minh đã trực tiếp chỉ tay mà nói.
“Sở Vĩnh Du, mày là cái thá gì chứ, sư phụ của tao muốn làm cái gì còn cần mày phải chỉ định hả?”
“Ồn ào.”
Sở Vĩnh Du lạnh nhạt phun ra hai chữ, Vương Minh Minh trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tồi tệ đến cực hạn.
Một khắc sau, chân ngắn đứng dậy, khí tức quanh người trở nên lạnh lẽo.
“Thằng nhóc này, cậu lại dám đã thương đồ đệ ngoan của tôi ở trước mặt tôi! Nếu như ngày hôm nay cậu không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, từ nay về sau chân ngắn tôi làm sao có thể xuất hiện trên giang hồ.
Được rồi, đến võ đài thôi, sinh tử không màn.”
Vụt!
Đúng lúc Vương Minh Minh trong thống khổ mang theo một tia hứng khởi, bóng dáng của Sở Vĩnh Du đột nhiên lại biến mất rồi lập tức xuất hiện ở trước người của chân ngắn, sát khí cuồng bạo cùng với khí tức Võ Vương của bản thân trong nháy mắt nghiền ép chân ngắn.
“Ông là cái thá gì chứ, chỉ dựa vào ông mà cũng xứng đáng để tiến hành cuộc chiến sinh tử với tôi à?”
Lúc này, chân ngắn chỉ có thể miễn cưỡng chống cự, mình giống như là một chiếc thuyền nhỏ giữa biển rộng bao la, lúc nào cũng có thể lật thuyền, răng cắn chặt vào nhau, sợ hãi cực độ.
“Tại...!tại sao cậu có thể mạnh như vậy?”
Chân ngắn điên rồi, trước mắt không nói tới sát khí kinh khủng mà nồng đậm như thế, chỉ dựa vào khí tức hiện tại mà Sở Vĩnh Du đang bộc phát, cho đến bây giờ ông ta cũng chưa từng gặp.
Cho dù đã từng gặp được một người tự xưng là mạnh nhất trong Võ Vương, người đó chắc chắn cũng kém hơn Sở Vĩnh Du.
“Đừng dùng kiến thức của ông để bình phẩm thực lực của tôi, tôi nghĩ là đồ đệ của ông đã truyền đạt lại rất rõ ràng, còn dám có tâm tư nhỏ nhen gì đó, đừng trách tôi không để ý nhiệm vụ mà giết chết ông tại chỗ.”
Vừa mới nói xong, Sở Vĩnh Du thu hồi lại tất cả, chậm rãi di chuyển lại vị trí cũ không động đậy.
Giờ phút này trong đại điện lặng ngắt như tờ, một sự im lặng chết chóc, so với một chưởng mạnh mẽ lúc nãy của ông già đồ đen, cảnh tượng này càng khiến cho người ta không thể tin, thậm chí mấy lão quái vật như Bàn Sơn cũng đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Ai cũng biết là thực lực của chân ngắn không hề tầm thường, mặc dù là lúc nãy bọn họ không thể cảm nhận được cái gì, nhưng mà bọn họ dùng mắt trần cũng có thể nhìn thấy được chân ngắn ngay cả một cái rắm cũng không dám thả, hơn nữa thân thể còn đang kịch liệt run rẩy.
Đây là cái gì? Rõ ràng là sợ hãi.
Lúc này, rốt cuộc chân ngắn cũng đã có thể thả lỏng, thiếu chút nữa là xụi lơ xuống đất, ông ta biết nếu như Sở Vĩnh Du thật sự muốn giết ông ta, một chiêu đã đủ.
“Sư phụ, người..."
Khóe miệng của Vương Minh Minh mang theo một tia máu đi tới, trong mắt là cảm xúc không hiểu.
“Đồ nhi, mối thù của con vẫn nên chôn sâu dưới đáy lòng đi, chỉ sợ là vi sư không có năng lực báo thù cho con.”
Vương Minh Minh kinh ngạc, cũng không dám nhìn Sở Vĩnh Du thêm cái nào nữa, ngay cả sư phụ cũng đã thỏa hiệp rồi, anh ta còn có thể làm cái gì chứ.
Lời này vừa mới nói ra, rốt cuộc những người còn lại cũng đã hiểu tình huống là như thế nào.
Trong ánh mắt nhìn về phía Sở Vĩnh Du mang theo vẻ kiêng kỵ, ban đầu người này lộ ra một gương mặt tươi cười, thái độ ôn hòa, không ngờ tới là một khi bắt đầu cuồng bạo thì lại kinh khủng như thế.
“Ôi trời.”
Đột nhiên Tiên Khách Nam Thái ở bên kia kinh ngạc kêu lên một tiếng, nắm chặt lấy tay của Đồng Ý Yên, kích động đến nỗi nước mắt đều rơi ra.
“Hà lạc chi huyết, đúng là hà lạc chi huyết! Ông trời không phụ lòng người, cuối cùng tôi cũng đã đợi được ái đồ của mình, đã đợi được rồi.”
Cái gì!
Bọn người Bàn Sơn kinh ngạc đứng dậy, bọn họ biết công pháp mà Tiên Khách Nam Thái tu luyện được lưu truyền từ thời cổ, thuộc về phạm trù công pháp đỉnh cấp, nhưng mà bởi vì có sự hạn chế về dòng máu cho nên dù có cướp về được đi nữa cũng không có tác dụng.
Máu của Tiên Khách Nam Thái hình như cũng vừa mới đạt được tiêu chuẩn thì thực lực đã không tầm thường, mặc dù bọn họ không biết hà lạc chi huyết có ý nghĩa như thế nào, nhưng mà có thể làm cho Tiên Khách Nam Thái mất bình tĩnh la hét như vậy, tuyệt đối đây chính là loại máu phù hợp với công pháp của bà ta.
Trong lúc Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên đang ngơ người, Tiên Khách Nam Thái đột nhiên quỳ xuống trước mặt của Đồng Ý Yên.
“Đồng Ý Yên, cầu xin cô, cầu xin cô nhất định hãy cho tôi thu nhận cô làm đồ đệ, như thế này cho dù tôi có chết đi nữa thì huyết hoa lạc hà kinh cũng đã có thể được tỏa sáng, xuống cửu tuyền, tôi cũng đã có thể bàn giao lại cho sư phụ và sư tổ.”
Hành động đó dọa Đồng Ý Yên giật nảy mình, lúc kịp phản ứng lại thì vội vàng đỡ Tiên Khách Nam Thái dậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Vẫn may là Sở Vĩnh Du đã chạy đến bên cạnh.
“Tiền bối không cần phải như thế này đâu, ngài có thể nhận vợ của tôi làm đồ đệ, chúng tôi vui mừng còn không kịp nữa là.
Còn có vật này, xin ngài xem qua.”
Nhìn bức thư của Sở Vĩnh Du đưa qua, Tiên Khách Nam Thái điều chỉnh lại cảm xúc rồi từ từ mở ra, sau khi xem xong thì lại càng sợ hãi.
“Tôi đã hiểu rồi, thì ra là thế, tôi biết nên làm như thế nào rồi.”
Mặc dù là những người khác rất tò mò trên lá thư viết cái gì, nhưng mà cũng không dám nhìn xem.
Đồng Ý Yên nhìn Sở Vĩnh Du, trên mặt là vẻ hưng phấn và vui mừng.
“Vĩnh Du, em...!em thật sự thành công rồi ư?”
Gật gật đầu, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Đúng vậy, thành công rồi, chỉ thiếu nghi thức bái sư thôi.”
Đúng lúc này có một ông già tóc tai bù xù ngồi ở bên cạnh Tiên Khách Nam Thái từ đầu đến đuôi chỉ phun ra hai chữ "không sai" để phụ họa cho chân ngắn đột nhiên lại mở miệng nói.
“Sở Vĩnh Du, nếu như phía trên đã phái cậu đến đây để ngăn ngừa chúng tôi đánh nhau, vậy thì đã nói rõ không muốn để chúng tôi bị thương.
Nếu đã như vậy, chúng tôi thật sự phải đánh, Sở Vĩnh Du có thể làm như thế nào? Nói tóm lại là tôi sẽ không rút thăm đâu, so tài để biết thực hư, người nào thua thì phải nhận danh sách đó, không có bất cứ chỗ nào để thương lượng.”
Lời này vừa mới nói ra, trong đại điện lại trở nên yên tĩnh một lần nữa, Vương Minh Minh cười lạnh ở trong lòng, xem ra cái này đã đặt ra một vấn đề khó khăn cho Sở Vĩnh Du, tôi cũng muốn xem xem anh sẽ giải quyết như thế nào.
Đang nghĩ ngợi, có một âm thanh truyền vào từ bên ngoài.
“Cho tôi thể diện đi được không?”.