Bản Lĩnh Ngông Thần


Trong một con hẻm cách với câu lạc bộ CB ba con đường, người phụ nữ tóc đỏ xuất hiện, trên mặt viết năm chữ trong lòng vẫn còn sợ to tướng.

“Đáng chết! Không ngờ tới ở bên cạnh Sở Vĩnh Du lại có một nhân vật không tầm thường như thế.


Cô ta chính là Nhị Tà Tính trong Cửu Đại Tà Tính, bởi vì do tu luyện công pháp cho nên mới có thể thu liễm tất cả khí tức ở trên người, căn bản không có một ai có khả năng phát hiện ra cô ta là một người luyện võ.

Nhưng mà lúc nãy Tôn Tiểu Bàn đã phát hiện ra, nói không kinh ngạc thì làm sao có thể.

“Này người đẹp, một mình có cô đơn không, đi chơi với mấy anh đây đi.


Lúc này, có ba người thanh niên rõ ràng đã uống say, bước đi loạng choạng, trực tiếp bao vây người phụ nữ tóc đỏ.

Dù sao thì cô ta cũng vội vàng chạy trốn, bây giờ trên người còn mặc bộ bikini màu đỏ, bình thường đàn ông mà nhìn thấy đều nóng trong người, huống hồ chi là mấy cái tên say rượu.

Một nụ cười nhe răng xuất hiện ở trên mặt của người phụ nữ, trong đôi mắt là ánh sáng lạnh lẽo.

“Được thôi, tôi sẽ chơi cùng với mấy anh đây.


Đến một giờ đêm, Sở Vĩnh Du thanh toán xong rồi rời khỏi câu lạc bộ CB, Tôn Tiểu Bàn vẫn còn đang chơi, tinh thần của cái tên này quá dữ dội, kể từ sau khi chọn được mấy người phụ nữ ấy, trong căn phòng đều ở trạng thái phấn khởi.

Nhưng mà cũng để Sở Vĩnh Du phải kinh ngạc đó chính là rõ ràng trong mắt của Tôn Tiểu Bàn đầy vẻ xúc động, nhưng mà khi mấy người phụ nữ đó đề nghị đi vào trong phòng riêng để chơi đùa một chút, Tôn Tiểu Bàn không hề do dự mà từ chối ngay, cụ thể là do nguyên nhân gì, thật sự làm cho người ta tò mò.

Trở lại gia tộc Thượng Quan, Đồng Ý Yên vẫn còn chưa ngủ, hình như là đang xem tivi đợi anh.


“Sao rồi, Vĩnh Du, có người phụ nữ nào làm anh rung động không?”
Vừa mới ngồi xuống, Đồng Ý Yên liền trêu chọc, nhất là khi ngửi thấy nhiều mùi nước hoa ở trên người của Sở Vĩnh Du, trong lòng nói không có vấn đề gì chắc chắn đều là giả.

“Đừng có nói đùa mà bà xã, Tôn Tiểu Bàn chọn một lần 6 cô, anh thật sự phục luôn đó.


Đồng Ý Yên trợn mắt nhìn Sở Vĩnh Du.

“Hừ! May cho anh là anh không dám, nếu như sau này anh dám ngoại tình, em sẽ cắt bỏ phía dưới của anh đó.


“Không dám không dám.


Hài lòng nở nụ cười, Đồng Ý Yên nói.

“À đúng rồi, dù sao thì lần này cũng đã đến đây, Hiểu Tiêm cũng đã xin nghỉ mấy ngày, đề nghị gia đình chúng ta đến mấy chỗ gần Thiên Hải du lịch mấy ngày.

Em cũng đã hỏi sư phụ của em rồi, bà ấy đã đồng ý đi cùng với chúng ta, như thế này cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc luyện võ của em.


“Được rồi, chắc người vui nhất là Hữu Hữu.


Lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên, nhìn thoáng qua, trên mặt của Sở Vĩnh Du nở một nụ cười, bởi vì là của Hình Thiên gọi tới.

Cái tên nhóc này, bởi vì cuộc tuyển chọn chiến thần mà vẫn luôn cố gắng luyện tập, anh cũng không làm phiền, không ngờ tới là ngày hôm nay lại chủ động gọi điện thoại tới.


Nhưng mà nhìn điện thoại của Hình Thiên, Sở Vĩnh Du đột nhiên nhớ tới một việc, hình như là cuộc tuyển chọn chiến thần sắp bắt đầu rồi.

Điện thoại được kết nối, ở bên kia liền truyền đến âm thanh của Hình Thiên.

“Thưa ngài, muộn như vậy rồi mà còn quấy rầy.


Sở Vĩnh Du cười mắng.

“Hay đó Hình Thiên, thằng nhóc này, cậu còn có thể nói ra mấy lời khách sáo như thế?”
“Ngài đừng có trêu chọc tôi nữa, ngày mai là bắt đầu cuộc tuyển chọn chiến thần rồi, nhưng mà tôi đột nhiên nghe nói chiến thần nước R sẽ không đến tham gia.

Ngài, tôi không biết có phải là tôi đã làm sai chỗ nào đó rồi không?”
Nghe nói như thế, rốt cuộc Sở Vĩnh Du cũng đã hiểu rõ nguyên nhân tại sao Hình Thiên lại tự mình gọi điện thoại cho anh.

Hình Thiên bình thường là như thế, nhưng mà trong lòng cũng vô cùng hi vọng có thể nhận được sự tán đồng của Sở Vĩnh Du, mặc kệ cuộc thi chiến thần có kết quả cuối cùng là như thế nào, chỉ cần Sở Vĩnh Du đến đó, anh ta mới có thể dốc hết sức mình.

“Thân phận chiến thần nước R của tôi đã bị mất rồi, đương nhiên là chiến thần nước R phải vắng mặt, nhưng mà cậu yên tâm đi, tôi đã nói là chúng ta sẽ gặp nhau thì sẽ không nuốt lời.


“Vâng.


Cúp điện thoại, Sở Vĩnh Du thở dài, có thể thấy được Hình Thiên vì cuộc tuyển chọn chiến thần Bắc Vực lần này mà tuyệt đối chịu không ít khổ cực, không biết tin tức gì hết, ngay cả lý do tại sao chiến thần nước R không đến đó tham dự mà cũng không biết.


Càng thêm thú vị đó chính là sau khi thân phận chiến thần nước R của Sở Vĩnh Du bị lấy mất, Hình Thiên chỉ trả lời một câu được, không phải là anh ta không giỏi biểu đạt, mà là trong lòng của anh ta mãi mãi như thế, mãi mãi là Sở Vĩnh Du, mà không phải là Sở Vĩnh Du với đủ loại danh phận.

“Sao vậy, không thể đi du lịch được hả?”
Đồng Ý Yên nhìn sang, Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ nói.

“Ừm, một thuộc hạ của anh! "
“Không cần phải giải thích đâu, em còn không hiểu rõ anh nữa à? Nếu như không phải là chuyện đặc biệt quan trọng thì sao anh có thể bỏ qua hoạt động gia đình như thế này chứ, em chỉ muốn trở thành người hiểu anh, chứ không muốn trở thành người liên lụy anh.


Trong lòng có chút cảm động, Sở Vĩnh Du ôm Đồng Ý Yên.

“Cảm ơn em, bà xã.


Ngày hôm sau, sau khi làm xong công việc của con gái Hữu Hữu, Sở Vĩnh Du đi đến căn cứ nào đó ở Thiên Hải.

“Thưa ngài.


Một người trung niên đã chờ ở cửa căn cứ, cũng là người mà trước đó Sở Vĩnh Du dẫn dắt, nhưng mà cuối cùng Sở Vĩnh Du phát hiện công việc văn phòng của ông ta rất tốt, cho nên mới viết một lá thư đề cử, đây chính là nguyên nhân mà tại sao bây giờ người đàn ông trung niên lại ở căn cứ Thiên Hải.

“Được rồi, chắc là ông cũng đã biết tôi không phải là chiến thần, không cần phải cúi chào đâu.


Biểu cảm sùng bái ở trên mặt của người đàn ông trung niên không hề giảm bớt chút nào, trong mắt tràn đầy kích động.

“Không, ngài vĩnh viễn, vĩnh viễn là chiến thần trong lòng tôi.


Sở Vĩnh Du đã cứu mạng của ông ta và cũng đã phát hiện ra điểm mạnh của mình, tuyệt đối là một người dẫn đường chân chính.

“Đi thôi, thời gian của tôi gấp lắm.



“Vâng thưa ngài, máy bay chiến đấu đã được chuẩn bị xong rồi, ngài muốn tự mình lái hay sao?”
Gật đầu, Sở Vĩnh Du đi vào trong căn cứ, Hình Thiên đăng ký tham gia tuyển chọn chiến thần Bắc Vực, vậy thì địa điểm tuyển chọn cuối cùng đương nhiên là ở Bắc Vực, khoảng cách ở đó xa xôi, Sở Vĩnh Du lái chuyên cơ qua đó cũng là hành động bất đắc dĩ.

Sau khi lên máy bay chiến đấu, nhìn buồng điều khiển quen thuộc, đã một đoạn thời gian rồi Sở Vĩnh Du không lái máy bay, không khỏi có chút hoài niệm.

Mặc dù anh không cần mấy dụng cụ dưỡng khí, nhưng mà vẫn mặc đồng phục rất chỉnh tề, cho người đàn ông trung niên một tín hiệu.

Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, máy bay chiến đấu trượt nhanh bay thẳng lên trên trời.

Bắc Vực nước R cách căn cứ Bắc Vực khoảng mười cây số, ở đây có xây dựng một căn cứ, là nơi để huấn luyện tân binh và một vài bài tập chiến thuật.

Ngày hôm nay căn cứ vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều nhân vật lớn tới đây, bởi vì tân chiến thần Bắc Vực, ba người bọn họ phải bộc lộ hết tài năng.

Lúc này, Hình Thiên đang ngồi trong phòng nghỉ chờ đợi cuộc tuyển chọn bắt đầu, còn có hai người khác, một người có độ tuổi bằng anh ta, còn một người khác có cơ bắp đầy mình như là chiến thần Nộ Hải, chiều cao khoảng hai mét.

“Hình Thiên, nếu như tôi là cậu, tôi sẽ từ bỏ tư cách thi đấu.


Người đàn ông bằng Hình Thiên tên là Lương Vân Trung, cũng là một thiên tài, sau khi nhập ngũ thì nhận được rất nhiều thành tích, đã từng có chiến tích một mình tiêu diệt một đội lính đánh thuê hàng đầu ở nước ngoài.

Nhìn thấy Hình Thiên nhắm mắt dưỡng thần, không quan tâm, Lương Vân Trung cười lạnh, nói.

“Thân phận chiến thần của Sở Vĩnh Du đã bị lấy mất, cậu đã không có bất cứ chỗ dựa nào nữa, còn cảm thấy mình có phần thắng à?”
Nói xong, Lương Vân Trung chậm rãi đứng dậy, trên mặt viết đầy vẻ tự tin và kiêu ngạo.

“Tân chiến thần Bắc Vực là tôi, Lương Vân Trung, hai người các người cũng chỉ là vật làm nền cho tôi mà thôi, từ bỏ quyền lợi đó mới chính là lựa chọn sáng suốt nhất của các người.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận