Bản Lĩnh Ngông Thần


Chỉ trong một cái liếc mắt, Sở Vĩnh Du lần nữa lập tức xoay người lại, không phải do gì khác, chiếc áo khoác Nozawa Yuri đang mặc đã không thấy bóng dáng, để lộ ra một cảnh đủ để khiến rất nhiều đàn ông đều huyết mạch phun trào.

"Cô Nozawa, tôi đã có vợ con, xin cô hãy mặc quần áo tử tế và ra ngoài đi.”
Nozawa Yuri sửng sốt một chút, không biết Sở Vĩnh Du thật sự là một người bảo thủ như thế hay là đang muốn chơi lạt mềm buộc chặt đây?
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Nozawa Yuri bước ra.
"Anh Sở, anh từng cứu mạng tôi, tôi vô cùng sùng bái anh, cho dù là báo ân hay là cái khác, tôi đều tuyệt đối tự nguyện, đàn ông mà, chỉ cần trái tim và tình cảm không thay đổi, bên ngoài phát sinh tình một đêm thân thể vượt quá giới hạn một chút, cũng không có chuyện gì!”
Lời nói thuyết phục như vậy, cộng thêm việc vừa rồi Sở Vĩnh Du sửng sốt đối với dáng người của cô ta, cô ta có đủ lòng tin, Sở Vĩnh Du chắc chắn sẽ tước vũ khí đầu hàng.

Nhưng mà, vừa mới đi vào chuẩn bị tới từ phía sau Nozawa Yuri lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng được bắn ra từ phía Sở Vĩnh Du, cũng có một loại nhu hòa trộn lẫn ở trong đó.
Trong khoảnh khắc, Nozawa Yuri liền bị cỗ lực lượng này đẩy lại một lần nữa đến cửa, đồng thời, giọng nói của Sở Vĩnh Du lần nữa truyền đến, trong giọng nói đã nghe ra một tia không vui.

"Cô Nozawa, xin tự trọng."
Đến đây, Nozawa Yuri đã hiểu, Sở Vĩnh Du quả thật là một người đàn ông chân chính, trong mắt cô ta cũng loé lên một chút kính nể, người đàn ông ở bên ngoài không ăn vụng thế này, thật sự là rất ít.

Có một số người, là có tà tâm nhưng không có gan, nhưng tôi cũng đã đưa đến cửa thế này mà vẫn không cần, anh liền nói không, người đàn ông này thật sự không có chút thú vị nào.

"Xin lỗi anh Sở, là tôi quá mức tự nhiên!”
Mặc áo khoác vào, Nozawa Yuri rời khỏi phòng, Sở Vĩnh Du lần nữa xoay người qua, trong mắt loé lên một tia bất đắc dĩ.


Thật ra có vẻ lần đầu tiên cứu Yamakawa Gin và Nozawa Yuri từ trên chiếc du thuyền ở trên biển kia, Sở Vĩnh Du đã phát hiện mặc dù biểu cảm và ánh mắt của Nozawa Yuri tỏ ra vô cùng sợ hãi, nhưng đều là giả vờ.

Người bình thường đương nhiên nhìn không ra, nhưng anh sao có thể bị che đậy, hơn nữa kỹ thuật diễn của Nozawa Yuri thật sự rất tốt, không nhìn kỹ cũng sẽ không phát hiện ra chút nào.

Cùng giống như hành động vừa rồi, bạn thân của mình mới bị tập kích, không đến an ủi bạn, ngược lại đi nơi này của mình tìm kích thích, thật sự có chút không thể nào nói nổi.

Nhưng giống như suy nghĩ ban đầu, Sở Vĩnh Du cũng lười nói, nhất là cũng chỉ gặp thoáng qua Yamakawa Gin, mặc dù có ơn cứu mạng xen lẫn trong đó, nhưng mối quan hệ thực sự thì chỉ bình thường, đi lên liền nói bạn thân của người ta, Yamakawa Gin sẽ nghĩ thế nào, dùng cái mông suy nghĩ cũng biết.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau, Sở Vĩnh Du đã dọn dẹp xong, vừa nói chuyện phiếm với Đồng Ý Yên xong, tin nhắn của Yamakawa Gin liền gửi tới, ý là có thể xuất phát.

Sau khi anh ta khỏi cửa, không ngờ Yamakawa Gin và Nozawa Yuri đã đợi ở bên cạnh, Yamakawa Gin giống như ngủ không được ngon, tối hôm qua có một đoàn người râu quai nón, sau khi cô ta báo cảnh sát đã phải hợp tác lấy lời khai các loại, giày vò không ít thời gian.

"Anh Sở, vậy chúng ta có thể xuất phát chưa? Ăn sáng ở đây hay là lên máy bay ăn?”
"Lên máy bay ăn đi."
Sở Vĩnh Du nói xong thì đi thẳng về phía trước, còn hai người phụ nữ thì một trái một phải đi theo sau.

Hôm nay Yamakawa Gin mặc một chiếc váy màu bạc, tóc rõ ràng đã được xử lý tỷ mỉ, khí chất rất nổi bật.

Mà Nozawa Yuri ở bên cạnh thì lại mang phong cách gợi cảm, người đẹp mặc một chiếc quần jean màu xanh lam bó sát phối hợp với áo phông cổ hình chữ V, vòng eo thon còn lộ ra ngoài, thật sự thu hút rất nhiều sự chú ý.

Buổi sáng sớm rất nhiều người bận rộn và vội vã làm việc, vậy nên khi nhìn thấy cảnh này, những người đàn ông đều nhìn với ánh mắt hâm mộ, dù sao phụ nữ khí chất và nhan sắc như vậy cả vùng chỉ có hai người, chắc chắn là mơ ước của rất nhiều đàn ông, mà Sở Vĩnh Du lại làm được điều đó.

.

truyện đam mỹ
Đến sân bay, Yamakawa Gin thật sự không nói dối, thật sự là một chiếc máy báy riêng.

"Anh Sở, anh muốn đi đâu?”
Ăn sáng xong, sau khi máy bay cất cánh, Yamakawa Gin tò mò hỏi một câu, không nói những cái khác, cho dù là vì báo đáp ơn cứu mạng, cô ta cũng dự định cùng đi suốt toàn bộ hành trình, cho dù Sở Vĩnh Du muốn đi đâu.

"Máy bay không phải bay về hướng Thiết Tháp kia sao? Tôi liền đến đó đi!”
Do dự một chút, Yamakawa Gin lại lần nữa hỏi.

"Vậy anh Sở muốn đi cụ thể chỗ nào? Vẫn phải tìm người sao? Tôi có thể hỗ trợ.”
"Đến đó rồi nói sau."
Nozawa Yuri ở bên cạnh nhắm hai mắt lại, chẳng biết tại sao cô ta luôn có cảm giác như Sở Vĩnh Du đang cố ý tránh mình, chẳng lẽ anh đã nhìn ra mánh khoé gì sao? Nhưng nghĩ lại hẳn là không thể nào.
Đúng lúc này, hai người phụ nữ đều sửng sốt một chút, bởi vì bên trong tầm mắt, trên đầu vai của Sở Vĩnh Du đột nhiên xuất hiện thêm một con chó con lớn chừng bàn tay, thật sự vô cùng đáng yêu.

"Anh Sở, nó… Nó là sủng vật của anh sao?”
Yamakawa Gin vô cùng bất ngờ, tiểu gia hoả này đi vào bằng cách nào vậy? Tại sao khi kiểm tra an ninh ở sân bay lại không phát hiện ra.

"Ừm, tôi nuôi, nó tên là Mặc Lục."
Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, Mặc Lục thật sự đúng là làm theo tính tình của mình, lúc nào muốn hiện thân thì sẽ hiện thân, sẽ hiện thân ở trước mặt người nào, trừ phi Sở Vĩnh Du có lệnh, nếu không thì thật sự là tuỳ tâm sở dục.

"Oa! Quá đáng yêu!"
Rốt cục, Nozawa Yuri cũng oà lên, thật hết cách, sức sát thương của Mặc Lục đối với phụ nữ, thật sự gần giống như đạn bắn, đoán chừng không có người phụ nữ nào có thể từ chối được.

"Tôi… Tôi có thể ôm nó một cái không?”
Nozawa Yuri duỗi hai tay ra, đồng thời cũng coi như đang trưng cầu ý kiến của người chủ nhân Sở Vĩnh Du này.

"Mặc Lục rất có linh tính, có thể ôm hay không tôi không quyết định được, mà là do chính nó quyết định.”
Nghe nói như thế, Nozawa Yuri rất có lòng tin với bản thân, bởi vì cô ta đã từng nuôi chó mèo.

Nhưng, Mặc Lục căn bản chẳng muốn liếc nhìn cô ta một cái, cứ như vậy lười biếng nằm trên đầu vai Sở Vĩnh Du, khiến Nozawa Yuri có chút xấu hổ.


"Nó hình như không thích tôi, Gin, cô thử một chút đi!”
Đôi mắt Yamakawa Gin cũng sáng ngời, trong con ngươi loé ra vẻ kích động, thật hết cách, Mặc Lục quá đáng yêu, đáng yêu đến mức bủng nổ nha.
"Tôi...!Tôi có thể chứ?"
Tự chỉ vào mình, trong lòng Yamakawa Gin không có chút hi vọng nào, mặc dù Mặc Lục cực kỳ đáng yêu, nhưng có vẻ cũng vô cùng kiêu ngạo.

"Cô thử một chút đi, không thử làm sao mà biết được!”
Nozawa Yuri đang thúc giục, Mặc Lục rất đáng yêu, cô ta hận không thể nào ôm nó vào trong ngực.

Có lẽ là bị Nozawa Yuri thuyết phục, hoặc là bản thân mình vô cùng yêu thích Mặc Lục, cuối cùng Yamakawa Gin cũng lấy hết dũng khí, duỗi hai tay về phía trước, giọng nói vô cùng dịu dàng.

"Mặc Lục, chị… chị có thể ôm em một chút được không?”
Bạch!
Gần như là ngay sau một giây, Mặc Lục liền nhảy vào trong lòng Yamakawa Gin khiến Sở Vĩnh Du hết sức kinh ngạc.

Nhưng khi nhìn thấy vị trí mà Mặc Lục nằm, Sở Vĩnh Du lập tức đen mặt.

Đồ vô liêm sỉ này, chẳng lẽ lại là con đực sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận