Cho dù là Văn Khả Hân cũng không ngờ trưởng lão Hồng từ chối không nể mặt như vậy, không khỏi thử mở miệng nói.
“Trưởng lão Hồng, cũng chỉ là Cửu Phẩm Võ Giả đỉnh cao chiến lực mà thôi, ngài xem có thể…”
Nói cũng chưa nói hết, đã bị trực tiếp cắt ngang.
“Nhóc Văn, tôi có thể đến đây, đã là cho Văn Tông Miểu đủ mặt mũi rồi, đừng nói thêm nữa, danh ngạch Đại chiến Thiên Tuyển bao nhiêu năm rồi đều cố định, thêm một người? Ai cũng không thể mở được cái tiền lệ này.”
Nhìn thái độ của trưởng lão Hồng, Sở Vĩnh Du cũng hiểu không còn cách nào rồi, vậy cũng chỉ có thể dùng Long Mễ để trả lại rồi.
“Thật vậy sao?”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, căn bản không cần xoay người lại, Sở Vĩnh Du cũng cảm thấy thật bất ngờ, bởi vì giọng nói này, tuyệt đối là Tôn Tiểu Bàn.
Quả nhiên, trưởng lão Hồng cũng ngẩng đầu nhìn qua, nhưng sau khi nhìn thấy người đến, lập tức đứng lên, còn đâu trạng thái trưởng lão Long Môn như vừa rồi, trên mặt đều là cười nịnh nọt.
“Bàn gia, ngài đến Cửu Long vực lúc nào?”
Không biết lúc nào, Tôn Tiểu Bàn đi vào quán cà phê khó chịu nói.
“Sao thế, Bàn gia tôi bây giờ đến Cửu Long vực, cũng phải chào hỏi ông trước sao?”
Trưởng lão Hồng vội vàng khoát tay.
“Không không, Bàn gia, hành tung của ngài, đương nhiên không cần báo cáo với bất kỳ ai.”
Đi đến gần đó, Tôn Tiểu Bàn vỗ vỗ vai Sở Vĩnh Du, nói.
“Sở Vĩnh Du chính là bạn tốt của tôi, chuyện thêm vào một danh ngạch, có vấn đề sao?”
“Không có vấn đề, vậy đương nhiên là không có vấn đề.”
Cú lội ngược tốc độ này, quả thật nhanh vô cùng, làm cho Vưu Hân Diễm nhìn đến trợn mắt há mồm, chưa từng nghĩ đến, có người trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Văn Khả Hân cũng ngây người, cô ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đường đường là Long Môn, trưởng lão Long Môn quản lý cơ quan quyền lực cao nhất Cửu Long vực, thế mà lại e ngại một người như vậy, thật là không khoa học.
Tình huống bình thường, nếu phát sinh chuyện này, thường thường cũng là quốc gia phái nhân vật lớn đến thị sát mới xuất hiện, nhưng người mập mạp này…Nhìn thế nào cũng không giống là người như vậy.
“Không có vấn đề thì cút đi, tôi và Vĩnh Du còn muốn uống mấy cốc cà phê đây, ông mời khách.”
Trưởng lão Hồng điên cuồng gật đầu, chào hỏi với người bán một tiếng rồi định đi, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi Sở Vĩnh Du.
“Ngài Sở, người cậu muốn thêm vào danh ngạch ở đâu? Chỗ tôi cần chụp một tấm hình, còn có tên người này.”
Căn bản không cần Sở Vĩnh Du nói, Vưu Hân Diễm vội vàng cung kính nói với trưởng lão Hồng.
“Chào trưởng lão Hồng, tôi chính là người muốn tham gia, tôi tên là Vưu Hân Diễm, phiền ngài rồi.”
Vưu Hân Diễm? Trưởng lão Hồng gần như là hỏi lại theo bản năng.
“Họ Vưu? Cô biết Vưu Quốc Chương không?”
Lại là câu hỏi như vậy? Chân mày Sở Vĩnh Du cau lại, ngay cả người quyền cao chức trọng hơn mọi người như trưởng lão Long Môn cũng hỏi, hơn nữa hoàn toàn là theo bản năng, có thể thấy được trên người Vưu Quốc Chương, hẳn là có bí mật động trời.
Nghĩ lại cũng đúng, đó cũng là một vị Võ Vương mà, rõ ràng ẩn mình ở một nông gia nhạc ngoại thành, cháu gái bị bắt nạt cũng không ra mặt, khẳng định là đang kiêng kị gì đó.
“Tôi…tôi không biết.”
Sức ép của trưởng lão Hồng vẫn là rất mạnh, Vưu Hân Diễm nói chuyện cũng có chút cà lăm, trưởng lão Hồng còn muốn hỏi thêm, Tôn Tiểu Bàn không nhịn được.
“Ông đã xong chưa, chụp ảnh xong thì cút nhanh đi.”
Lời này quả thật làm trưởng lão Hồng càng hoảng sợ, vội vàng chụp một tấm ảnh rồi thật sự cút đi.
“Văn tiểu thư, mặc dù khí chất người đẹp như cô là loại tôi thích, nhưng tôi bây giờ có chút chuyện muốn tâm sự với Sở Vĩnh Du, cô xem có tiện hay không, đưa người đẹp thanh thuần mà tôi cũng thích kia đi trước đi?”
Lời nói của Tôn Tiểu Bàn, làm Văn Khả Hân cũng cảm thấy có chút xấu hổ và mất tự nhiên, không phải vì anh ta, cũng là bởi vì đường đường là trưởng lão Hồng cũng cung kính với cái người mập mạp này như vậy.
“Được…”
Hai cô nàng rời đi, Tôn Tiểu Bàn uống một ngụm cà phê, cười nói với Sở Vĩnh Du.
“Sao thế? Anh khẳng định rất muốn biết ông nội của cô nhóc kia, vì sao chỉ cần một cái họ, đã có người truy hỏi?”
Nhìn tình hình này, rõ ràng Tôn Tiểu Bàn đã biết cái gì rồi, Sở Vĩnh Du cũng có chút bất đắc dĩ.
“Còn có chuyện mà anh không biết sao?”
Tôn Tiểu Bàn nghiêm túc gật đầu.
“Có, đó là những chuyện tôi không muốn biết, tôi đương nhiên không biết.”
Sở Vĩnh Du lập tức khoát tay.
“Anh cũng đừng nói cho tôi biết, tin tức của anh, tuyệt đối không miễn phí.”
Cười ha ha, Tôn Tiểu Bàn ra vẻ thật thà sờ gáy.
“Ai, mới ở chung bao lâu, con người của tôi đã bị anh nhìn thấu, thật sự là hết cách với anh, thôi, không muốn biết thì không biết, chúng ta uống cà phê đi.”
Sự thần bí của Tôn Tiểu Bàn, Sở Vĩnh Du đã không muốn thăm dò, luôn cảm thấy sau lưng có một dòng nước xoáy lớn, thật sự muốn thăm dò, nói không chừng bản thân cũng rơi vào đó.
Uống cà phê xong, Tôn Tiểu Bàn cười nói.
“Vĩnh Du, tôi vừa mới giúp anh một chuyện lớn, anh không mời tôi đi câu lạc bộ chơi sao?”
Phốc!
Sở Vĩnh Dư vừa mới uống vào một ngụm cà phê thiếu chút nữa phun ra, không thể tin được nhìn Tôn Tiểu Bàn nói.
“Ở đây cũng có câu lạc bộ?”
“Nói nhảm! Long thị anh cũng thấy rồi đấy, đủ loại nhà cao tầng san sát, nơi có người đương nhiên phải có câu lạc bộ rồi, thật là, chút đạo lý ấy cũng không hiểu?”
Sở Vĩnh Du xem như bị khuất phục.
“Bàn Tử, anh nghèo như vậy?”
Nháy mắt, khuôn mặt Tôn Tiểu Bàn như khóc tang.
“Đúng thế, nghèo đến mức ra máu rồi, đi câu lạc bộ chơi là giấc mộng của tôi, các chị gái ở đó cũng rất chủ động, đáng tiếc tôi thật không có tiền.”
“Được, tôi mời anh.”
Quả thật, chuyện của Vưu Hân Diễm, đại ân mà Tôn Tiểu Bàn giúp đỡ chẳng khác gì tiết kiệm 100 hạt Long Mễ, so với Long Mễ, đi câu lạc bộ chơi chỉ là con tép nhỏ.
Lúc trước chơi ở Thiên Hải, Sở Vĩnh Du cũng đã từng hỏi, có thể chuyển tiền cho Tôn Tiểu Bàn, nhưng lập tức bị từ chối.
Theo như cách nói của Tôn Tiểu Bàn, cái người sư phụ biến thái kia, mặc kệ là mình để tiền ở đâu cũng mất ngay lập tức, cho nên chuyển cũng không có tác dụng.
Đi ra khỏi quá cà phê, Văn Khả Hân đã đưa Vưu Hân Diễm đi đâu rồi, không biết là đi dạo phố hay quay về Văn phủ, nhưng lúc này, một chiếc xe jeep lái đến, trên xe sơn một chữ Yến.
Từ ghế lại phụ, một thanh niên anh tuấn nhảy xuống, trên măt đều là vẻ kiêu ngạo.
“Sở Vĩnh Du! Cuối cùng cũng gặp mặt rồi.”
Người đến chính là một trong chín gia tộc lớn ở Cửu Long vực, nhà họ Yến, Yến Tử Lăng, nhìn Sở vĩnh Du, trong ánh mắt là sự lạnh lẽo không kiêng nể gì.
“Chúng ta có quen biết sao?”
Yến Tử Lăng lạnh lùng nói.
“Tôi là Yến Tử Lăng, còn cần tôi nói nhiều sao?”
Nghe như thế, Sở Vĩnh Du cũng không nói gì nữa, xoay người cùng với Tôn Tiểu Bàn đi ngang qua.
Thấy vậy, Yến Tử Lăng tức giận, anh ta biết chuyện Sở Vĩnh Du bây giờ đã là một Võ Vương, bản thân cũng không phải là đối thủ, nhưng mà, Văn Khả Hân chính là người có hôn ước với anh ta, sao có thể bị người khác phá hỏng.
Nghĩ vậy, hung hãn nói với bóng lưng của Sở Vĩnh Du.
“Sở Vĩnh Du! Đừng nghĩ rằng trở thành Võ Vương thì không lo gì, đây là Cửu Long vực, anh cũng không phải là Chiến thần, Đại chiến Thiên Tuyển, anh dám tiếp tục tham gia, hẳn phải chết không thể ngờ!”.