Lời nói của Phồn Hoa mang theo vài phần ý vị bí ẩn, bất kể ai làm gì cũng là đều có mục đích, luôn luôn có liên quan đến mình hoặc là người nhà.
Nhưng cũng giống như Phồn Hoa, chờ đợi một chủ nhân không biết khi nào sẽ xuất hiện, quả thực có chút khác thường.
"Nhìn vẻ mặt của anh Sở, chắc cũng không tin lắm nhỉ.
Ha ha, thực ra mà nói, bản thân tôi cũng mờ mịt, là một ngày mơ một giấc mơ, một giấc mơ thật đến mức tôi không thể kể ra được, kể từ sau đó, tôi bắt đầu xây dựng thế lực, xây dựng càng sớm, vào ngày chủ nhân xuất hiện, thì sẽ càng thêm khổng lồ.
”
Không tiếp tục quấn lấy chủ đề này, Sở Vĩnh Du thật sự có một số điều muốn hỏi.
"Những tên dã nhân trong rừng kia, hình như cô biết nguyên nhân?”
Gật đầu, biểu cảm Phồn Hoa trông có vẻ buồn.
"Những người đó đều là những người đã đạt đến cửu bộ võ vương, hoặc là đã gần đến cửu bộ võ vương, luôn bị ám ảnh bởi việc đột phá cảnh giới Võ Vương, cuối cùng tẩu hoả nhập ma, trở thành những con quái vật người không ra người, ma không ra ma.
Bọn họ không có cảm xúc, chỉ còn lại giết chóc, giống như zombie trong rừng vậy, anh Sở, anh không cảm thấy sống như vậy rất đáng thương sao? Tôi thậm chí còn đang tự hỏi, có lẽ linh hồn của họ vẫn còn tỉnh táo, chỉ là thể xác của họ đã hoàn toàn mất đi phương hướng, như vậy, há không phải càng bi ai hơn sao?”
Hoá ra vậy, Sở Vĩnh Du không khỏi nghĩ đến cái tia giải thoát và trút được gánh nặng trong mắt ba dã nhân lúc mình giết bọn họ, bây giờ sau khi nghe Phồn Hoa nói như vậy, có lẽ, đó thật sự không phải ảo giác của anh.
ngôn tình tổng tài
Từng nghe Văn Khả Hân nói, không ai có thể đạt tới cảnh giới tiếp theo của Võ Vương, không biết đã hoang mang bao nhiêu năm, quả thực đối với kẻ võ si mà nói, đã đạt tới cảnh giới Võ Vương, rõ ràng biết còn có một cảnh giới tiếp theo, nhưng không thể tìm được con đường đúng để đi về phía trước, đó sẽ là một sự khó chịu và bi ai đến mức nào, tẩu hoả nhập ma, cũng là cực kỳ có khả năng.
"Tôi biết anh Sở cũng tham gia đại chiến Thiên Tuyển, không biết tại sao, tôi có cảm giác rằng anh Sở có khả năng sẽ phá vỡ gông cùm đang đeo bám mọi người hiện tại.
Sở Vĩnh Du chậm rãi đứng dậy, nhìn Phồn Hoa rồi nói.
"Những thứ chưa thử, tôi cũng không tiện nói, nhưng ít nhất, trong chuyện này, tôi sẽ cố gắng hết sức, xin từ biệt, hy vọng sau khi điều tra, Tạc Thiên Bang sẽ như cô nói.
”
Lúc ra khỏi cửa, Sở Vĩnh Du liền nhảy xuống, cả người nhanh chóng biến mất trong trụ sở Tạc Thiên Bang, anh đã ghi nhớ rõ đường, sẽ không bị lạc trong rừng.
Nhìn nơi Sở Vĩnh Du biến mất, Phồn Hoa tự lẩm bẩm một mình.
"Có thể giết ba tên dã nhân một cách dễ dàng, Sở Vĩnh Du, anh là người có hy vọng lớn nhất kể từ khi tôi thành lập Tạc Thiên Bang đó.
”
Long Thị, khi Sở Vĩnh Du lại đến đây, thì đêm đã đen rồi.
Vào câu lạc bộ Vân Thăng, sau khi cửa thang máy mở, bà cô tiếp đãi anh trước đó vội vàng chạy tới.
"Ôi! Ông nội tôi ơi, sao giờ mới về, bạn của ngài đang chơi vui đó.
”
Hửm? Vừa nghe lời này, vẻ mặt của Sở Vĩnh Du liền thay đổi, lý do anh đến đây là vì Tôn Tiểu Bàn toàn trí toàn năng, tất nhiên có thể đưa ra câu trả lời đáng tin cậy nhất cho những điều thiện và ác mà Tạc Thiên Bang đã làm.
Nhưng theo những gì Phồn Hoa nói, không phải Tôn Tiểu Bàn đã ngủ sau khi uống quá nhiều rồi sao? Sao lại thành đang chơi vui rồi?
"Ý bà là bạn tôi vẫn đang uống rượu?"
Bà cô chả quan tâm nhiều như vậy, đã đi đằng trước dẫn đường rồi.
"Chứ gì nữa, bạn ngài uống quá giỏi, cũng may Phồn Hoa nhà chúng tôi tửu lượng cũng không tệ, trước mắt thì vẫn còn chịu được.
”
Phồn Hoa cũng có mặt? Giờ phút này, Sở Vĩnh Du khó hiểu, Phồn Hoa cũng có mặt?
Về đến phòng bao, sau khi bước vào, Tôn Tiểu Bàn đang nhiệt liệt biểu diễn bài Mượn Trời Xanh Thêm 500 Nữa, hét lên rất dữ dội.
Về phần Phồn Hoa, ngồi vỗ tay trên sô pha, nhìn biểu cảm trên mặt, như cực kỳ sùng bái giọng hát của Tôn Tiểu Bàn, đã bị thu phục sâu sắc rồi.
Phồn Hoa lúc này, trên mặt ửng đỏ, rất rõ ràng đã uống hơi nhiều.
"Trời ạ! Vĩnh Du, anh về rồi, mau ngồi xuống đợi tôi hát xong bài này.
"
Sở Vĩnh Du ngồi xuống, trong mắt đầy nghi ngờ mà đánh giá Phồn Hoa, chuyện là sao?
Điều quan trọng nhất là Sở Vĩnh Du là Võ Vương, ngũ quan nhạy bén thế nào, Phồn Hoa bên này và Phồn hoa ở bên Tạc Thiên Bang kia, mùi trên người giống hệt nhau, không có gì khác biệt.
Hơn nữa, lúc ở Tạc Thiên Bang, Phồn Hoa bên kia cũng vô cùng tự nhiên mà nói Tôn Tiểu Bàn đã uống nhiều ngủ rồi, nói rõ cô ta cũng biết Tôn Tiểu Bàn, vậy….
Rất nhanh, Tôn Tiểu Bàn đã hát xong, phịch một cái ngồi xuống bên cạnh Sở Vĩnh Du đùa giỡn.
"Sao? Sao lại nhìn chăm chăm Hoa Hoa của tôi vậy, không lẽ cậu cũng…ứm ừm?
Sở Vĩnh Du bất lực, cầm chai bia lên không nói gì, bây giờ, xem ra không phải lúc đặt câu hỏi.
Cứ uống như vậy, khoảng gần 10 giờ tối, Tôn Tiểu Bàn cuối cùng cũng quyết định đi.
"Cục cưng Hoa Hoa của anh, lần sau anh Bàn đây lại đến tìm em nha.
”
Phồn Hoa được bà cô đỡ mới miễn cưỡng đứng được, thực sự uống quá nhiều rồi.
"Ò ò…được.
"
Hai người ra khỏi câu lạc bộ Vân Thăng, Tôn Tiểu Bàn cười nói.
"Đi thôi, chúng ta đi quán cà phê kia đi, thấy cậu kìm nén một bụng lời nói, lần đầu tiên uống nhiều rượu với tôi như vậy, vậy những gì mà Tôn Tiểu Bàn tôi có thể nói với cậu, tuyệt đối sẽ không keo kiệt.
”
Tất cả các cửa hàng ở Long Thị hay những cái khác, đều mở cửa 24/24, căn bản là không đóng cửa.
Cho nên, đương nhiên cũng có mở quán cà phê, sau khi vào trong rồi ngồi xuống, gọi hai ly cà phê, Sở Vĩnh Du trầm giọng nói.
"Anh có biết Tạc Thiên Bang không? Buổi chiều, tôi đã gặp bang chủ của Tạc Thiên Bang, chính là Phồn Hoa, y như đúc, ngay cả mùi hương cơ thể cũng giống.
”
Tôn Tiểu Bàn chẹp chẹp miệng hai cái.
"Chậc chậc chậc! Không ngờ Sở Vĩnh Du của chúng ta, trông chính nhân quân tử, nhưng khi gặp phụ nữ sẽ ngửi mùi hương cơ thể trước, he he, cách làm của anh còn hạ lưu hơn Bàn gia tôi nữa.
”
Sở Vĩnh Du bất lực, nghiêm túc nói.
"Anh thấy tôi giống đang đùa với anh không?”
Thấy vậy, Tôn Tiểu Bàn nhún vai một cái.
"Có gì đâu, bây giờ nhiều sinh đôi mà, có một số sinh đôi có thần giao cách cảm với nhau, có một số càng có thể ảnh hưởng đến động tác chi thể của nhau, sinh đôi có cùng một loại mùi hương cơ thể, thì cũng chả có gì lạ.
”
Nói như vậy, Sở Vĩnh Du cũng sững sờ một hồi, phải ha, có phải mình có chút chuyện bé xé to rồi không.
Đột nhiên, anh nghĩ tới cái gì đó, nhìn về phía Tôn Tiểu Bàn hỏi.
"Sao anh lại bình tĩnh như vậy? Có vẻ như anh đã biết bang chủ của Tạc Thiên Bang và Phồn Hoa giống hệt nhau từ tên gọi đến ngoại hình rồi?"
Tôn Tiểu Bàn lập tức lắc đầu.
"Tôi không biết, chỉ biết Phồn Hoa chắc chắn có một cô em gái hoặc chị gái song sinh như vậy thôi, nhưng chuyện cô ta là bang chủ Tạc Thiên Bang thì là do anh nói với tôi đó, tôi cũng đâu phải thần tiên mà thật sự toàn trí toàn năng đâu.
”
Một nụ cười ranh mãnh thoáng qua khóe miệng Tôn Tiểu Bàn, rõ ràng đã bị Sở Vĩnh Du bắt gặp.
"Bàn Tử! Mau nói, anh rốt cuộc đã biết được gì?”.