Nhìn gương mặt hưng phấn của Văn Khải Tinh, biểu cảm của Văn Tông Miểu kỳ quái đến cực hạn.
“Ba ơi, có người ngoài ở đây, ba có thể khiêm tốn một chút không?”
Văn Khải Tinh nghiêm mặt lại.
“Khiêm tốn cái gì chứ, ba của con cũng chỉ có sở thích như thế thôi, huống hồ gì cậu bạn Sở cũng không phải là người ngoài.
Lấy hết hai cái ra luôn đi, nói không chừng là cậu bạn Sở đây cũng sẽ thích.”
Không có cách nào khác, Văn Tông Miểu bấm một số điện thoại gọi ra ngoài, đúng là Sở Vĩnh Du có chút tò mò về món đồ vật có thể làm cho người sống hơn trăm tuổi như là Văn Khải Tinh còn tâm tâm niệm niệm như thế, không biết là bảo bối gì đây.
“Ông nội, ông thật là...!sơ tâm của ông qua nhiều năm vẫn không thay đổi.”
Nhìn thấy cháu gái cũng đang chế nhạo mình, gương mặt già nua của Văn Khải Tinh không kiềm chế được rồi, dứt khoát nhìn Sở Vĩnh Du rồi nói.
“Cậu bạn Sở, hai người chúng ta thảo luận với nhau một chút đi?”
Ánh sáng phun trào trong mắt, Sở Vĩnh Du có thể cảm nhận thực lực của lão quái vật như là Văn Khải Tinh, anh cầu còn không được nữa là.
“Được.”
Bước ra một bước, tay phải của Văn Khải Tinh đưa ra ngoài, động tác giống với Sở Vĩnh Du, hai tay chậm rãi đặt cùng một chỗ.
Nhìn bề ngoài giống như là không có gì xảy ra, chẳng qua, nếu như cẩn thận quan sát thì có thể nhìn thấy dưới lòng bàn chân của Sở Vĩnh Du và Văn Khải Tinh, những hòn đá nhỏ đó đang điên cuồng chấn động.
“Ba ơi, ông nội với Vĩnh Du đang..."
“Đang so sánh độ thâm hậu của tiên thiên chi khí trạng thái lỏng, chỉ có người nắm bắt hoàn toàn lực lượng này một cách chân chính thì mới có thể dám làm như vậy, nếu sơ ý một chút thì sẽ phát nổ mà chết.”
Đôi mắt xinh đẹp của Văn Khả Hân lập tức nhìn chằm chằm qua bên đó, là người nhà họ Văn, đương nhiên cô ta hi vọng ông nội của mình có thể thắng, nhưng mà về một phương diện nào đó, cô ta hi vọng Sở Vĩnh Du có thể chiến thắng, Văn Khải Tinh biến sắc, hai người đồng thời buông tay, Văn Khải Tinh xoành xoạch lui ra phía hại, chỉ bấy nhiêu tuổi, thật là lợi hại.”
Cả gương mặt của Văn Khải Tinh đều là vẻ kinh ngạc, thậm chí trong đôi mắt còn có biểu cảm không thể tin nổi, trên người của lão quái vật như ông ta đã rất hiếm thấy rồi, nhất là nhiêu đó tuổi.
“Tiền bối nhường rồi.”
Sở Vĩnh Du chấp tay lại, đồng thời nghi ngờ nói.
“Nhìn thấy tiên thiên chi khí trạng thái lỏng của tiền bối dường tôi đã cảm nhận sai rồi không? Nếu là như vậy, tiền bối cũng là Cửu bộ Võ vương, nhưng mà hình như trước đó gia chủ Văn đã từng nói Cửu bộ Võ vương là một ông già mập mập, những người khác chưa từng gặp qua.”
Nghe nói như thế, Văn Khải Tinh cười cười.
“Ha ha, cậu có suy nghĩ này cũng không sai.
Thật ra thì lúc nãy tôi vừa nói trong số lão quái vật xưng hô không rõ ràng, nói như thế nào đây, hình như tôi cũng là như vậy, chúng tôi đều dùng bí pháp nào đó, hoặc là cậu có thể xem như là con đường tắt chất chồng lên nhau.
Vị lão giả mà Tông Miểu nhắc tới chính là Cửu bộ Võ vương chân chính, những Cửu bộ Võ vương nhỏ nhoi như chúng ta đây, nếu như ở trước mặt của người ta thì không chịu nổi đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Ngược lại là cậu đó, cậu bạn Sở, tôi không ngờ tới là cậu có thể mò đến cánh cửa đó để có thể trở thành Cửu bộ Võ vương như là chúng tôi.
Hơn nữa, còn hơn tôi một bậc, nhưng mà như vậy thì tỉ lệ chiến thắng của cậu sẽ tăng lên rất nhiều, tôi cũng đã có thể yên tâm hơn rồi.”
Sở Vĩnh Du cũng không giải thích chuyện đối với anh căn bản cũng không dám suy nghĩ theo hướng Cửu bộ Võ vương chân chính, bởi vì đối với độ tuổi của Sở Vĩnh Du mà nói thì quá mức đáng sợ.
Cho nên, chỉ là suy nghĩ một chút là đã cảm thấy đáng sợ, làm sao lại có thể cho rằng Sở Vĩnh Du chính là Cửu bộ Võ vương, chỉ có thể được chia thành dùng kĩ xảo để trở thành Cửu bộ Võ ở bên kia cũng có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách Sở Vĩnh Du có thể giết Lục bộ Võ vương trong chớp mắt, hóa ra cũng là ngụy Cửu bộ Võ vương giống như ông cụ.
Danh xưng này chỉ có thể được nói trong âm thầm, bởi vì thật sự không dễ nghe, cho nên mọi người ở bên ngoài vẫn gọi là Cửu bộ Võ vương.
Nhưng mà ít nhất vẫn có thể nhìn ra Văn Tông Miểu vẫn rất có thực lực, lúc trước trả lời ở Cửu Long Thành có Cửu bộ Võ vương hay không, cái mà ông ta nói chính là Cửu bộ Võ vương chân chính.
Lúc này, có một chuyến xe Jeep chạy tới, sau khi dừng xe, người làm ở phía trên lấy ra hai chiếc Kart từ đằng sau xe.
Không sai, đó chính là Kart trong công viên trò chơi, nhưng mà nó lớn hơn một chút, hơn nữa, trông bá khí hơn nhiều.
“Ha ha, bảo bối của tôi đến rồi.”
Văn Khải Tinh vô cùng vui vẻ, đi qua vuốt ve món đồ đó, cười nói với Sở Vĩnh Du.
truyện teen hay
“Nó tăng tốc lên một trăm cây số trong vòng tám giây, vận tốc cao nhất có thể đạt đến một trăm chín mươi sáu dặm một giờ, đây chính là đồ vật mà tôi đã dùng rất nhiều tiền để định chế ở nước ngoài, người bình thường căn bản không dám chơi, cũng chỉ có võ giả như chúng ta.
Không, võ giả bình thường cũng không có cách nào khống chế loại Kart này.”
Nhìn thấy đây chính là cái được gọi là bảo bối, Sở Vĩnh Du thật sự há hốc mồm.
Nhưng mà anh có thể hiểu những lời mà Văn Khải Tinh đã nói, loại xe Kart này bởi vì tiểu xảo, hơn nữa còn kề sát đất, bình thường đều nằm khoảng mười dặm, bốn mươi hoặc năm mươi dặm trên đường đua là giới hạn, chạy nhanh hơn nữa chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng mà hai chiếc xe này lại có thể đạt đến một trăm sáu mươi dặm, chắc có lẽ là người bình thường đều sẽ bị dọa chết.
“Cậu bạn Sở, có muốn chơi một chút không nào, kích thích lắm đấy.
Đối với những cao thủ võ giả đỉnh phong như chúng ta mà nói, rất ít khi có thể tìm được đồ vật kích thích.”
Do dự một chút, Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Được, vậy thì cứ chơi thôi.”
Văn Khải Tinh dẫn đầu đi đến chiếc xe màu vàng trong tiếng cười to, Sở Vĩnh Du thì đi đến chiếc màu đỏ.
“Đi theo tôi, ở sân sau có một đường đua chuyên nghiệp.”
Hai người lái chiếc Kart đi khỏi, Văn Tông Miểu và Văn Khả Hân vội vàng đi theo ở phía sau.
Đến sân sau, đúng là có tồn tại một đường đua Kart chuyên nghiệp, có thể nhìn ra được Văn Khải Tinh đã bắt đầu ngứa tay.
“Cậu Sở, cậu thử trước một chút đi, nếu như cảm thấy ổn thì một lát nữa chúng ta so tài với nhau, như vậy mới thú vị.”
Cười cười, Sở Vĩnh Du lái chiếc Kart vào trong đường đua, tăng tốc toàn lực, đúng là nhanh đến dọa người.
Lên một trăm cây số chỉ cần có tám giây, cho dù là người bình thường ngồi trong xe thể thao, loại cảm giác đẩy lưng ấy cũng làm cho người ta cảm thấy bất an.
Huống hồ chi là chiếc Kart không có biện pháp bảo hộ gì hết, hẳn là có thể dễ dàng tưởng tượng loại cảm giác này.
Lái một vòng, Sở Vĩnh Du cũng đã rất thỏa mãn, đúng là rất thoải mái, chẳng trách Văn Khải Tinh lại si mê như thế.
“Lợi hại nha cậu Sở, lần đầu tiên lái nó, vậy mà còn có thể khống chế tốt như thế.
Sao nào, có muốn so tài một chút không?”
“Được chứ.”
Một tia gian xảo lóe lên trong đáy mắt của Văn Khải Tinh, ông ta nói.
“Con người của tôi ấy, thích có thưởng lắm, cậu cảm thấy như thế nào?”
“Được thôi, nếu như tiền bối thua thì cho tôi hai trăm hạt Long Mễ, nếu như tôi thua..."
Sở Vĩnh Du còn chưa nói xong thì đã bị Văn Khải Tinh đánh gãy hơn nữa còn nói ra điều kiện làm cho người ta phải dở khóc dở cười.
“Hắc hắc, nếu như cậu thua, vậy thì cậu phải cưới cháu gái Văn Khả Hân của tôi.".