Suy nghĩ lại, trong mắt của Sở Vĩnh Du lại bùng phát ra một vòng hy vọng.
“Nhưng mà sư phụ, là sư phụ của Tôn Tiểu Bàn kêu con đến Tây Lân.”
Nghe nói như thế, Vô Phong Tử nhíu mày.
“Ông ta nói à? Nếu như ông ta đã nói, vậy thì ở Tây Lân chắc chắn có phương pháp có thể chữa cho Hữu Hữu, nhưng mà..."
Vô Phong Tử và Sở Vĩnh Du cũng bắt đầu nhìn xung quanh, thật sự không phát giác vật gì có giá trị, một tia nghi hoặc từ từ dâng lên trong lòng của hai người.
Nhưng mà sư phụ Tôn Tiểu Bàn đã nói, vậy thì chắc chắn không hề nói đùa với Sở Vĩnh Du, dù sao thì chuyện này liên quan đến sinh mạng của Hữu Hữu, không phải là trò đùa.
Đúng lúc này, trong cái trùng động lại có một người bước ra, một người đàn ông trung niên có gương mặt vô cùng bình thường.
Vừa mới đi ra, theo thường lệ trận pháp lại bắt đầu tấn công, mặc dù không có Vô Phong Tử tọa trấn, nhưng mà uy lực vẫn vô cùng đáng sợ.
Nhưng mà lông mày của người đàn ông trung niên mới xuất hiện nhíu lại một cái, tay phải cử động, năm người đang ngồi xếp bằng khống chế trận pháp đồng loạt phun máu rồi bay ngược ra ngoài.
“Không hay rồi.”
Biểu cảm của Vô Phong Tử vô cùng kỳ lạ, bước một bước đi đến đối diện người đàn ông trung niên, hoàn toàn không nghĩ tới người lần này xuất hiện lại có thực lực kinh khủng như thế, chỉ phất tay một cái mà đã có thể phá vỡ trận pháp.
“Trận pháp à? Chẳng trách nhiều nhân bản của tôi chết đến thế, nhưng mà lại không có một điểm thành tích.”
Âm thanh vừa mới xuất hiện, cho dù là Vô Phong Tử thì biểu cảm cũng xuất hiện thay đổi, bởi vì đây là lần đầu tiên mà người bước ra từ trùng động mở miệng nói chuyện.
Nhất là khi ông ta nhắc đến nhân bản, cũng có thể để những người thủ hộ ở đây hiểu rằng tại sao những người vừa mới chết đều không có máu thịt, không có thi thể, mà chỉ hóa thành đất cát vàng, hóa ra đó chỉ là nhân bản.
Chỉ có thể nói trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới bên kia trùng động đã phát triển đến mức không thể nào tưởng tượng nổi.
“Thực lực của ông không tệ đó.”
Lúc này, người đàn ông trung niên nhìn về phía Vô Phong Tử đang đứng cách đó khoảng năm mét, khóe môi hơi nhếch lên.
“Các người muốn xâm chiếm địa cầu của chúng tôi à?”
Vô Phong Tử nhìn người đàn ông trung niên, ánh mắt nghiêm túc, người trung niên này tuyệt đối chính là một kẻ thù rất mạnh, cho dù là đối với ông ta mà nói thì cũng là như thế.
Không trả lời câu hỏi của Vô Phong Tử, người đàn ông trung niên bắt đầu nhìn quanh bốn phía, lúc nhìn thấy Sở Vĩnh Du, đột nhiên trong mắt lại lóe lên ánh sáng.
“Cậu.”
Cùng lúc đó, ánh mắt của người đàn ông trung niên tập trung vào một nơi nào đó trên người Sở Vĩnh Du, biểu cảm kinh ngạc đến cực hạn.
Dường như là cảm nhận được cái gì đó, tay phải của Sở Vĩnh Du chậm rãi giơ lên, quả nhiên ánh mắt của người đàn ông lại bắt đầu di chuyển theo nó.
“Ông đang nhìn chiếc nhẫn của tôi?”
Sở Vĩnh Du thăm dò hỏi một câu, hình như là người đàn ông trung niên này đang quan sát chiếc nhẫn màu xanh dương nhạt mà anh mang theo ở trên tay.
Kể từ sau khi thả Mặc Lục ra, chiếc nhẫn này đã khôi phục lại màu xanh nhạt như trước đó.
“Cậu...!cậu có thể cho tôi nhìn chiếc nhẫn của cậu ở một khoảng cách gần được không?”
Lời nói của người đàn ông trung niên làm cho bầu không khí kiếm bạt nõ trương ban đầu trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.
Mặc dù tất cả mọi người đều không hiểu gì hết, nhưng mà Vô Phong Tử suy nghĩ một hồi rồi vẫn nhẹ gật đầu với Sở Vĩnh Du, nếu như không đánh mà thắng, vậy thì chuyện này không còn gì tốt hơn, cho dù có thể giải quyết vấn đề rõ ràng thì cũng rất tốt.
Có sự cho phép của sư phụ, Sở Vĩnh Du vươn tay phải ra ngoài, người đàn ông trung niên kia cẩn thận di chuyển bước chân đi tới.
Lúc đi đến còn một mét, ánh mắt của ông ta hoàn toàn thay đổi, đó là một loại sợ hãi, còn có một loại kinh ngạc cực độ.
“Ẩn trong áo của cậu có phải là một con vật giống như là con chó lớn chừng bằng bàn tay?”
Lúc này, Sở Vĩnh Du thật sự đã bị chấn động, ngay cả sư phụ Vô Phong Tử cũng không phát hiện ra sự tồn tại của Mặc Lục, vậy mà người đàn ông trung niên này lại có thể.
Nghĩ đến đây, nếu như đã phát hiện, vậy thì cũng không còn gì để che giấu.
Lúc này, anh mới nói.
“Mặc Lục ra đây.”
Mới nói xong, Mặc Lục đã xuất hiện ở trên vai Sở Vĩnh Du.
Nhìn thấy Mặc Lục, biểu cảm của Vô Phong Tử cũng vô cùng kinh ngạc, thật sự là ông ta không phát hiện ra sự tồn tại của Mặc Lục, mà lúc nó xuất hiện tốc độ vô cùng nhanh chóng, cũng làm ông ta tặc lưỡi không thôi.
Có điều, chuyện càng kỳ quái hơn lại xảy ra.
Chỉ nhìn thấy người đàn ông trung niên kia đột nhiên quỳ một chân trên đất, cung kính nói với Sở Vĩnh Du.
“Khổng Lưu, gia tộc Khổng thị bái kiến thiếu chủ.”
Thiếu chủ? Sở Vĩnh Du hoàn toàn ngơ ngác, không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra.
“Ông đang gọi tôi là thiếu chủ hả?”
Người đàn ông trung niên tên Khổng Lưu gật gật đầu, trong mắt tràn đầy tôn kính.
“Không sai, thiếu chủ đã có nhẫn Vũ Lam bên cạnh, còn có Thôn Thiên thú đi theo, vậy thì chính là thiếu chủ của gia tộc Khổng thị chúng tôi.”
Đầu óc của bọn người Vô Phong Tử ở phía bên kia quả thật không thể phản ứng kịp, giữa hai người hoàn toàn không có liên quan gì với nhau, vậy mà lại có quan hệ như thế? Chuyện này quá phức tạp rồi.
Thật lâu sau, Sở Vĩnh Du nhìn thấy Khổng Lưu vẫn còn quỳ trên đất, cuối cùng, xem như anh đã chấp nhận sự thật này.
“Ông đứng lên đi.”
Quả nhiên, chỉ có Sở Vĩnh Du ra lệnh thì Khổng Lưu mới đứng lên.
“Tại sao lại muốn tấn công trái đất?”
“Để mở rộng lãnh thổ, sau khi Huyền Hoàng Tinh chúng ta phát triển công nghệ, trùng động cứ mỗi một trăm năm thì sẽ mở rộng lãnh thổ một lần, sở hữu các tinh cầu nối tiếp với nhau như thế này chẳng những có thể giải quyết vấn đề dân số, hơn nữa còn có thể tiến hành các cuộc thí nghiệm mà không cần phải e dè trên những vùng lãnh thổ vừa mới khai phá.”
Huyền Hoàng Tinh? Quả nhiên là người ngoài hành tinh.
“Ông biết nói tiếng nước R?”
Khổng Lưu lắc đầu.
“Tôi không biết, nhưng mà trong não của chúng tôi được lắp đặt máy phiên dịch ngôn ngữ, có thể tự động kiểm trắc học tập, trong nháy mắt có thể hiểu được bất cứ loại ngôn ngữ gì.”
Sở Vĩnh Du và Vô Phong Tử liếc mắt nhìn nhau, đều có thể nhìn ra sự chấn động của đối phương.
Khoa học kỹ thuật của Huyền Hoàng Tinh quả thật vô cùng phát triển, một khi trùng động ở chỗ này thất thủ, vậy thì có lẽ toàn bộ trái đất đều sẽ bị chiếm đoạt trong nháy mắt.
Nhất là không chỉ có khoa học kỹ thuật phát triển, võ lực của bản thân lại mạnh như thế, làm cho người ta tê dại cả gia đầu.
“Tôi có thể ra lệnh cho các người đừng đánh chiếm trái đất không?”
Sở Vĩnh Du hỏi thử một câu, Khổng Lưu lại lắc đầu.
“Không được! Thiếu chủ, đây là cơ quan quyền lực cao nhất ở Huyền Hoàng Tinh, không ai có thể thay đổi quyết định do liên minh lập ra.
Có điều, nếu như thiếu chủ có thể yên bình trưởng thành, vậy thì trong tương lai chắc chắn có thể nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Năm nay chính là thời gian tấn công của gia tộc Khổng thị chúng tôi, những gia tộc khác đều đang không ngừng dùng nhân bản thăm dò, nhưng mà gia tộc Khổng thị chúng tôi vẫn quang minh lỗi lạc, cho dù thật sự có nguy hiểm làm tổn thất người trong tộc thì cũng không sao hết, cho nên mới có cơ hội để tôi xuất hiện, nếu như thiếu chủ ra lệnh, vậy thì năm nay gia tộc Khổng thị chúng tôi sẽ không phái người khi tiến hành tấn công trái đất, đây chính là chuyện duy nhất mà chúng tôi có thể làm được.”
Mặc dù đáp án này làm người ta cảm thấy có chút đau lòng, nhưng mà Sở Vĩnh Du đột nhiên nghĩ đến một việc, có lẽ đây mới chính là nguyên nhân chính mà sư phụ của Tôn Tiểu Bàn kêu mình đến đây.
Chỉ chỉ Hữu Hữu đang ôm ở trong ngực, Sở Vĩnh Du vô cùng mong đợi mà hỏi.
“Đây là con gái của tôi, con bé đang bị bệnh, ông...!ông có thể trị cho con bé không?”
“Thiếu chủ, đắc tội rồi.”
Nói xong, Khổng Lưu nhẹ nhàng chỉ tay vào mi tâm của Hữu Hữu, cảm nhận một chút, ông ta nói.
“Thiếu chủ, tôi không phải là bác sĩ, không có cách nào chữa trị.”
Lúc Sở Vĩnh Du đang vô cùng đau lòng, Khổng Lưu lại cho anh một tia hi vọng.
“Nhưng mà y tế Huyền Hoàng Tinh thì có thể.”.