“Nhiều Long Mễ như thế mà anh cũng có hả?”
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Đồng Ý Yên, Sở Vĩnh Du cảm thấy như đang bay lên, ánh mắt này của cô luôn có thể làm anh thỏa mãn, đây là thứ mà bất cứ ai cũng không thể mang đến cho anh.
“Ừm, yên tâm đi, chắc là mấy ngày nữa có thể góp đủ thôi.”
Đi đến Huyền Hoàng Tinh một chuyến, bên cạnh những thu hoạch của bản thân, vấn đề thức ăn của Mặc Lục cũng đã được giải quyết, mặc dù dịch dinh dưỡng của Huyền Hoàng Tinh không có cách nào so sánh với hiệu quả của Long Mễ, nhưng mà thắng ở chỗ ăn số lượng nhiều thì sẽ no hơn.
Một năm này, bụng của Mặc Lục vẫn luôn nằm trong trạng thái no căng.
Trước khi trở về, lâm vào cơn ngủ say, càng quỷ dị hơn đó chính là Mặc Lục lại hóa thành một luồng ánh sáng chui vào trong chiếc nhẫn Vũ Lam đeo trên tay phải của Sở Vĩnh Du.
Sáng ngày hôm sau, Sở Vĩnh Du đang đứng ở cửa khu chung cư Vân Vụ Chi Hải.
Rất nhanh, có mấy chiếc xe jeep xuất hiện, là xe chuyên dụng của đội điều tra sự cố đặc biệt.
Những người xuất hiện làm mặt Sở Vĩnh Du lộ ra nụ cười.
“Thưa ngài, người đã được đưa đến rồi, làm phiền ngài ký tên.”
Người đàn ông trung niên bước xuống từ chiếc xe đầu tiên là thành viên của đội điều tra sự cố đặc biệt, lấy một phần tài liệu ra đưa cho Sở Vĩnh Du.
“Thiếu chủ.”
Bỗng nhiên giọng nói ở bên cạnh dọa anh giật nảy mình, bởi vì quá mức hùng hậu chấn động, làm màng nhĩ đau nhức.
Nghiêng đầu nhìn qua, trong đầu nhấc lên từng ngọn sóng lớn, chỉ nhìn thấy sáu người được hộ tống coi như nhân vật cơ mật tối cao, lúc này toàn bộ đều quỳ một chân trên đất với Sở Vĩnh Du, biểu cảm cực kỳ cung kính.
Chuyện này...!thật là khoa trương.
“Đứng lên đi, sau này không cần như thế này đâu.”
Ký tên, Sở Vĩnh Du khoác tay, trong sáu người đó, người đi đầu là Khổng Lưu.
“Thiếu chủ, bọn họ chính là tử vệ được tôi tuyển chọn cẩn thận từ gia tộc, tuyệt đối trung thành.”
Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, sau khi nhìn người của đội điều tra sự cố đặc biệt đi hết rồi, anh mới nhỏ giọng nói.
“Tử vệ? Không phải là tôi đã nói cho các người chọn người nhân bản là được rồi hả?”
Trình độ khoa học kỹ thuật Huyền Hoàng Tinh rất phát triển, chỉ có thể được miêu tả là kinh người, thực lực của nhân bản thật sự rất mạnh, có thể đạt đến Võ Vương cửu bước ở bên phía nước R.
Nếu như có thể phát triển thêm vài năm, có khi nào bọn họ có thể phục chế ra cao thủ hóa long cảnh.
“Thiếu chủ có lệnh, sao có thể dùng những đồ vật thứ phẩm như người nhân bản được chứ.”
Đối với phương diện này, Khổng Lưu hoàn toàn nghiêm túc, đây cũng chính là chuyện để Sở Vĩnh Du thấy yên tâm.
Thật ra không đơn thuần là Khổng Lưu, lúc anh ở Huyền Hoàng Tinh, toàn bộ gia tộc Khổng thị mỗi lần gặp nhau đều phải quỳ xuống làm lễ với anh, phía dưới thì có người làm, phía trên thì có gia chủ, hoặc là lão tổ nhà họ Khổng.
Cho nên, về lòng tin thì không cần phải hoài nghi.
“Được rồi, vào nhà với tôi đi, còn nữa, sau này cứ gọi tôi là ngài, dù sao thì ở đây là trái đất, không phải là Huyền Hoàng Tinh, các người cứ luôn quỳ một chân dưới đất hành lễ với tôi, sẽ làm cho người khác tò mò.”
“Vâng, tuân mệnh thiếu chủ.”
Nụ cười trên mặt Sở Vĩnh Du chưa từng tan biến, thật sự là năm người mà Khổng Lưu mang đến đều là cao thủ hóa long cảnh, bảo vệ người nhà của anh tuyệt đối dư sức.
Còn Lương Nhân Cốc, đương nhiên anh sẽ không đến đó nữa, cũng coi như giải quyết được một chuyện lớn trong lòng.
“Chính là anh ta, phó môn chủ Dương, chính là cái tên này phách lối vô cùng, tôi đi mua biệt thự tâm hồ cho ngài, thế mà cái tên này lại trực tiếp đánh tôi một trận.”
Âm thanh đột ngột vang lên, có ba chiếc xe BMW X5 bỗng nhiên xuất hiện, từ trên xe có mười mấy người bước xuống, trên mặt của bọn họ đều mang theo nụ cười nham nhở, toàn bộ đều tập trung vào Sở Vĩnh Du.
Quay người nhìn lại, Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, lại là người thanh niên ngày hôm qua đến nhà anh gây sự, dường như là đường chủ gì đó của Túy Ảnh môn trong truyền nhân của rồng.
Sở Vĩnh Du không nhìn lầm, người tới đúng là Bạch Trảm đường chủ Túy Ảnh môn, lần này lại để một vị phó bang chủ đến đây, có lẽ là muốn tìm thể diện trở về.
“Thằng nhóc này, ngay cả danh tính của Túy Ảnh môn chúng tôi mà còn chưa từng nghe à? Còn dám phản kháng? Đúng là muốn chết mà, cho dù cậu không chơi truyền nhân của rồng thì cũng phải nghe qua tiếng tăm lừng lẫy của chúng tôi chứ..."
Phó môn chủ còn đang nói chuyện, Khổng Lưu đột nhiên nướng mày.
“Ồn ào, bất kính với thiếu chủ, chết hết đi!”
Vừa mới nói xong, Khổng Lưu đã xuất hiện ở bên kia, đánh một quyền về phía hai người phó môn chủ Dương cùng với vị đường chủ Bạch Trảm.
“Đừng giết người!”
Sở Vĩnh Du lên tiếng, Khổng Lưu thu lực, đồng thời nắm đấm thay đổi phương hướng đập vào chiếc xe BMW sang trọng sau lưng hai người bọn họ.
Rầm!
Một tiếng vang thật lớn phát ra, xe BMW vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng mà đã bị một nắm đấm này làm tan thành từng mảnh, là cái loại tan thành từng mảnh theo nghĩa đen.
Bốn cái bánh xe đều lăn ra nơi xa, cả chiếc xe đã không còn hình dạng, giống như là bị một ngọn núi đè lên.
Mười mấy người Túy Ảnh môn ngơ ngác quay đầu nhìn lại, cả đám đều không kiềm lòng được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Nhìn cảnh tượng thê thảm của chiếc BMW, tưởng tượng nếu như một quyền lúc nãy đánh vào người bọn họ, vậy thì sẽ có cảnh tượng như thế nào?
Phó môn chủ Dương hốt hoảng, thực lực hiện tại của ông ta có thể một cước dẫm đạp mui xe đều không thành vấn đề, nhưng mà một quyền có thể đánh đến nỗi chiếc BMW biến dạng.
Cái này, con mẹ nó...
“Xin lỗi xin lỗi! Chúng tôi sai rồi, bây giờ chúng tôi rời khỏi đây ngay, chúng tôi rời đi ngay.”
Hoàn hồn lại, vừa nói xin lỗi, hai cái chân vừa co lên nhanh chóng chạy không còn hình dáng.
Bạch Trảm cũng chạy theo ông ta, cả người sắp điên lên rồi, có đánh chết anh ta cũng không dám đến đây khoe khoang phách lối, một tên thủ hạ của Sở Vĩnh Du lại kinh khủng như thế, chỉ sợ là trước đó anh ta đã nhân từ với mình.
“Thiếu chủ, những người này bất kính với ngài, nên lấy cái chết tạ tội.”
Nghe thấy lời nói của Khổng Lưu, Sở Vĩnh Du nhẹ vỗ trán, chỉ có thể nói mình còn phải dạy dỗ Khổng Lưu rất nhiều.
“Ông nhớ kỹ đây Khổng Lưu, ở trái đất phải nghe theo lệnh của tôi, ta không phạm người người không phạm ta.
Nếu như người giết ta, tất nhiên ta phải giết, có biết chưa hả?”
Khổng Lưu gật đầu.
“Tôi hiểu ý thiếu chủ rồi.”
Cách gọi thiếu chủ làm Sở Vĩnh Du liên tục cười khổ, xem ra lời mình nói trước đó vô ích rồi.
Thôi bỏ đi, thiếu chủ thì cứ thiếu chủ.
Sau khi trở về phân chia công việc xong, năm tử vệ mà Khổng Lưu mang đến liền rời khỏi, chính thức bắt đầu âm thầm bảo vệ người nhà Sở Vĩnh Du.
Về phần Khổng Lưu thì vẫn đi theo bên cạnh Sở Vĩnh Du, đây chính là mục đích mà ông ta đến trái đất.
Ngày hôm sau, Sở Vĩnh Du nhìn Khổng Lưu, thật sự bó tay rồi, ông ta đi ra ngoài mua đồ ăn, gặp một người bán thịt với thái độ vô cùng không tốt, nếu như không phải anh kịp thời ngăn cản, Khổng Lưu lại dùng một quyền đánh chết người bán thịt.
“Như vậy đi, Khổng Lưu, trước tiên ông đi tham quan nước R đi, nghe nhiều hơn, nhìn nhiều hơn.”
Trong nháy mắt, Khổng Lưu trực tiếp quỳ một chân ở trên đất.
“Thiếu chủ, là Khổng Lưu làm sai chỗ nào rồi ư? Ngài muốn đuổi tôi đi hả?”
Sở Vĩnh Du thở dài.
“Không phải, ông không làm sai gì hết, tôi chỉ kêu ông đi tìm hiểu hoàn cảnh và cách sống nơi này một chút, như thế này ông mới có thể có tác dụng hơn khi ở bên cạnh tôi, có hiểu chưa?”
“Tuân mệnh.”
Nói xong hai chữ, Khổng Lưu quay người đi ra ngoài, trong ánh mắt mang theo vẻ kiên định.
Lần này ra ngoài, ông ta nhất định phải học hỏi thật tốt, không để thiếu chủ đuổi đi nữa.
Nhìn bóng lưng của Khổng Lưu, những gì nên căn dặn Sở Vĩnh Du cũng đã căn dặn, về phần sự an toàn của Khổng Lưu hả? Chuyện đó không cần phải lo lắng.
“Hình như nên cảm nhận truyền nhân của rồng một chút rồi.”.