Lúc này Hỏa Viêm đã kích động không còn là mình nữa rồi, anh ta thật sự không ngờ, đi vào thử vận may, thật sự gặp ngay.
Phản ứng lại, vội vàng khom người chào hỏi.
“Đa tạ tiền bối chỉ điểm.”
Cũng may Bạch Tiểu Bạch nói vô cùng chi tiết cho dù thân phận Bạch Bản hay là những lời nói khác cũng vô cùng phù hợp, mình tuyệt đối là vô cùng may mắn.
Cái khom người chào này, ngược lại làm Sở Vĩnh Du sửng sốt một chút.
“Cậu hình như biết tôi?”
Sau Bạch Tiểu Bạch, anh lại vừa chỉ dẫn cho một Nhất Giai Cách Đấu Gia, giống như Bạch Tiểu Bạch, quá trình không khác nhiều lắm, cho nên hôm nay một Tam Giai Cách Đấu Gia như Hỏa Viêm đột nhiên với thái độ này làm Sở Vĩnh Du cảm thấy rất là quái dị.
“Vâng tiền bối, một người bạn của tôi vừa được ngài chỉ dẫn.”
Quả là như vậy, Sở Vĩnh Du cười cười.
“Được, vậy cũng giảm bớt phiền phức, chúng ta có thể trực tiếp bắt đầu.
Không gián đoạn tiến hành ghép đôi ngẫu nhiêu cách đấu như vậy ròng rã liên tục bốn giờ, Sở Vĩnh Du mới xem như là chấm dứt, sau đó trực tiếp logout.
Sau khi tỉnh lại, nhìn thấy bà xã còn đang chơi, sở Vĩnh Du cũng không quản, trực tiếp về phòng ngủ, nằm bên cạnh con gái.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, mỗi lần nhìn thấy con gái ôm món đồ chơi của mình ngọt ngào ngủ đi, anh mới cảm thấy được một chút bình thản trong lòng.
Anh ở đây cùng con gái, trong trò chơi Truyền Nhân Của Rồng, đã bùng nổ phạm vi nhỏ.
Hơn bốn giờ, Sở Vĩnh Du tổng cộng chỉ dẫn tám người, đều tự nói với bạn bè kinh nghiệm của mình, có người chỉ cười, có người nghe xong đi vào, nhưng mà càng nhiều hơn vẫn là không tin.
Chỉ có trong nhóm của Bạch Tiểu Bạch, lúc này vô cùng náo nhiệt, dù sao cái nhóm nhỏ của bốn người bọn họ, thế mà lại có hai người gặp Sở Vĩnh Du, xác suất này, hoàn toàn có thể nói là nhỏ đến không đáng kể.
“Ha ha! Tiểu Bạch, nhờ hồng phúc của cậu, tôi cũng không ngờ là mình có thể gặp được.”
Trên đường cái, bốn người đứng thẳng, Hỏa Viêm cười cực kỳ lớn tiếng, chỉ có Bạch Tiểu Bạch có vẻ u oán.
“Hừ! Sớm biết như vậy không nói cho anh biết, thật vất vả mới có thể đánh thắng anh, bây giờ thì hay rồi, anh thế mà cũng được chỉ dẫn, bà nó chứ, thời gian của tôi sắp đến rồi, đi trước đây.”
Cứ như vậy, Bạch Tiểu Bạch chọn logout, lúc Hỏa Viêm và hai người còn lại đang định tiếp tục đề tài này, đột nhiên có một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Mấy người vừa rồi nói, người có thể chỉ dẫn cho mấy người, tên gì?”
Ba người quay đầu lại, người phụ nữ mở miệng, dáng người và khuôn mặt cũng cực kỳ xuất chúng, nếu như ở hiện thực, nhất định sẽ làm rớt mắt bọn họ, nhưng nơi đây là Truyền Nhân Của Rồng, đương nhiên là không cần thiết.
Nhưng mà biểu cảm của người phụ nữ này rất lạnh lùng, hơn nữa lời nói ra, lẫn trong đó một loại không cho phép hoài nghi tự nhiên.
“Tôi không biết anh ta tên gì, anh ta không nói.”
Tên và ID, dưới tình huống không chủ động nói, không ai có thể biết được.
Cặp mi thanh tú của người phụ nữ cau lại, lần nữa nói ra.
“Nói chi tiết lúc cậu gặp anh ta cho tôi biết, ba trăm nghìn này là của cậu.”
Hỏa Viêm lắc đầu.
“Ngại quá, tôi còn có chuyện khác.”
Bây giờ anh ta có chút hối hận, loại chuyện này không nên nói ở nơi công cộng, dù sao Sở Vĩnh Du là Bạch Bản, bình thường đối chiến, có rất ít nhiều không thiếp lập phạm vi ghép đôi, cho nên bởi vì như vậy, đương nhiên người biết càng ít, xác suất lần sau anh ta gặp lại Sở Vĩnh Du lại càng lớn.
Nếu như càng nhiều biết hơn, cùng cố gắng không thiết lập phạm vi ghép đôi chỉ vì gặp được Sở Vĩnh Du Bạch Bản, vậy thì xác suất của anh ta đương nhiên thấp xuống.
Bộp!
Đột nhiên, trên đỉnh đầu của người phụ nữ xuất hiện một quầng sáng màu tím, ba người Hỏa Viêm nhìn qua trực tiếp sợ choáng váng.
Trên đỉnh đầu của người phụ nữ, lộ ra thân phận của mình, là Thất Giai Cách Đấu Sư, hơn nữa bang phái tương ứng là Mê Vụ Các, đây chính là bang phái siêu cấp đứng thứ ba trong Truyền Nhân Của Rồng, bọn họ căn bản không chọc nổi.
“Bây giờ có thể nói chưa?”
Hỏa Viêm nào còn dám từ chối, vội vàng cười nói.
“Vâng vâng, bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết.”
Trong hiện thực một tiếng qua đi, Đồng Ý Yên cũng logout, nhìn thấy Sở Vĩnh Du không còn ở đó, vội vàng về phòng ngủ, quả nhiên, đang ngủ với con gái rồi, mặc dù căn bản không có ngủ, con mắt vẫn mở lớn nhìn chằm chằm.
“Vĩnh Du, khó trách bây giờ nhiều người đều chơi như vậy, Truyền Nhân Của Rồng, thật là thú vị, quá là giống thật.
Sở Vĩnh Du cười nói.
“Ừ, em thích là được rồi.”
“Em định ngày mai sẽ đi tìm Quan Phấn, xem võ đấu ba mở thế nào, sau đó cũng phải bắt đầu chuẩn bị, anh đi cùng với em không?”
Đang muốn đồng ý, Sở Vĩnh Du đột nhiên nghĩ ra, ngày mai hình như là tiệc mừng tròn một trăm ngày của đứa thứ hai nhà Tỉnh Vu Dịch, anh dù thế nào cũng phải tham gia.
Cho dù không có cái lần gọi video quái dị đó, anh cũng phải đi.
“Ngày mai không được, ngày mai anh phải đến Thành phố Ninh một chuyến.”
“A, vậy em tự đi thôi.”
Ngày hôm sau, sau khi đưa con gái đến nhà trẻ, Sở Vĩnh Du lái chiếc Barbus G800 của mình về Thành phố Ninh.’
Nghĩ lại, cũng nên đến thăm con nuôi Lâm Sinh rồi.
Đến Thành phố Ninh cũng mới 10 giờ sáng, Sở Vĩnh Du đi đến chỗ ở của nhà họ Ninh trước, lại bị bảo vệ ngăn lại.
“Anh tìm ai?
“Tìm Trần Trọng Thiên.”
Một năm không xuất hiện rồi, Sở Vĩnh Du cũng có thể hiểu được.
Nhưng mà một lúc sau, bảo vệ cửa lộ ra vẻ kỳ quái.
“Anh nói là ông cụ nhà họ Trần Trần Trọng Thiên? Anh đã bao lâu chưa đến đây vậy?”
Sở Vĩnh Du nhíu mày.
“Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bảo vệ cửa cười nói.
“Cũng không phải, nhà ở đây đã đổi chủ rồi, nhà họ Trần hơn nửa năm trước đã dọn đi rồi, sau khi cháu trai Trần Hạo Hiên đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, thân thể ông cụ Trần Trọng Thiên càng lúc càng tệ, cũng không biết vì sao, đột nhiên lại dọn đi, cũng không biết ở đâu, tóm lại không ở Thành phố Ninh.”
Dọn đi rồi? Sở Vĩnh Du lấy điện thoại ra, gọi cho Trần Trọng Thiên, được biết là dãy số sai, sau đó lại gọi cho Trần Việt, thế mà số cũng sai nốt.
Có thể nói, Sở Vĩnh Du nếu muốn tra tung tích của bọn họ chỉ là chuyện mấy phút, nhưng mà tình hình bây giờ, dường như nhà họ Trần đang tận lực trốn tránh anh, đã như vậy, tiếp tục truy cứu cũng không cần thiết.
Bíp bíp bíp!
Đột nhiên một tiếng còi vang lên, bảo vệ căng thẳng, nói với Sở Vĩnh Du.
“Anh nhanh đánh xe qua một bên, cô chủ của chúng tôi đã trở về rồi.”
Sở Vĩnh Du nhìn qua kính chiếu hậu, là một chiếc Porsche thể thao màu đỏ, lập tức đánh xe sang một bên nhường chỗ.
Lúc Porsche lái qua, còn ngừng một chút, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt vô cùng lãnh diễm.
“Anh là ai?”
“Ngại quá, đi nhầm.”
Nói xong một câu, Sở Vĩnh Du bắt đầu quay xe, người phụ nữ lại nhìn về phía bảo vệ.
“Anh ta là ai?”
“Đại tiểu thư, anh ta cho rằng nhà họ Trần còn ở đây, là đến tìm Trần Trọng Thiên.”
Nghe như thế, biểu cảm của đại tiểu thư lập tức thay đổi, mở cửa xe, chạy chậm mấy bước ngăn lại Sở Vĩnh Du vừa mới quay đầu xe, vội vàng hỏi.
“Anh có phải tên là Sở Vĩnh Du?”.