Bản Lĩnh Ngông Thần


Cướp dâu à?
Trong đầu của tất cả người ngồi ở đó đều hiện ra từ ngữ này.

Tuy rằng tiết mục cướp dâu vẫn có lúc diễn ra, nhưng mà ở đây thì thật sự là quá kì lạ.

Huống chi, nhà Đông Linh tuy không phải là nổi tiếng, nhưng cũng rất giàu có, thêm vào mối quan hệ của Mã Trạch, có rất nhiều người ở Thiên Hải hôm nay không mời cũng đến dự và đều ngồi ở phía dưới, đội hình như vậy mà cũng có người dám đến cướp dâu?
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì ai ma tin nổi.

Sở Vĩnh Du quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một chàng thanh niên cà lơ phất phơ, trên người mặc áo màu trắng, miệng còn ngậm một điếu xì gà, mặt nở một nụ cười nhạt, dường như không hề lo lắng đến kết quả sau khi nói ra câu nói này.

“Giả Thiên Minh! Anh muốn gì?”
Mã Trạch trên sân khấu bước ra một bước, tức giận không nói nên lời, có thể nói ra tên của người này, chắc hẳn là có quen biết thanh niên này.

“Làm cái gì? Mã Trạch, anh không xứng với Đông Linh, có hiểu không? Chỉ có tôi mới xứng kết hôn với cô ấy.


Nhìn thấy Giả Thiên Minh vẫn còn kiêu ngạo được như thế, Mã Trạch, với tư cách là nhân vật chính của ngày hôm nay, làm sao có thể nói bừa được, anh trực tiếp bước nhanh tới.

“Hôm nay là ngày đại hỉ của tôi và Đông Linh, vốn dĩ không thích hợp để nhìn thấy máu, nhưng đây là do anh tự tìm đến.


Bước đi càng ngày càng nhanh, đột nhiên một cú đấm được tung ra.

Lúc ấy, Giả Thiên Minh vẫn đứng yên bất động, giống như là không thấy cú đấm ấy vậy.

Bụp!
Một tiếng bịch, trước mặt Giả Thiên Minh có một người trung niên đứng chặn lại cú đấm của Mã Trạch.


Và lần này, Mã Trạch cũng tránh được, là Sở Vĩnh Du kéo anh ta sang một bên, còn anh vẫn tung đòn đấm lại tên trung niên kia.

“Đại nhân.


Nhìn thấy Sở Vĩnh Du xuất hiện, Mã Trạch vô cùng kinh ngạc, có điều xét về sức mạnh của hai cú đấm ban nãy, nếu như lúc nãy bản thân hứng phải thì e rằng cả cánh tay cũng gãy mất.

“Hở? Anh là ai?”
Giả Thiên Minh nhíu mày, hắn thật sự không ngờ lại xuất hiện một người xen vào chuyện của mình, hơn nữa còn xen vao đúng ngay thời khắc quan trọng, vậy thì chắc chắn cần có thực lực nhất định.

“Cậu chủ, người này rất mạnh, tôi không phải đối thủ của anh ta.


Cánh tay phải của người đàn ông trung niên đột nhiên run lên, nhìn Sở Vĩnh Du với ánh mắt sợ hãi.

“Cho anh một cơ hội, ngay bây giờ rời khỏi đây.


Đây là câu nói đầu tiên của Sở Vĩnh Du, hôm nay là ngày vui của Mã Trạch và Đông Linh, quả thực không nên nhìn thấy máu đổ, bằng không, người đàn ông trung niên làm sao vẫn có thể đứng vững sau cú đấm ban nãy.

Ngay khi Giả Thiên Minh nhìn Sở Vĩnh Du, biểu cảm của những vị khách bên dưới không ai giống ai, họ bắt đầu bàn luận to nhỏ với nhau.

“Đây là chuyện gì đây? Quá là cẩu huyết rồi.


“Giả Thiên Minh? Chẳng lẽ là người nhà họ Giả? Nếu thật là người nhà họ Giả, vậy thì hôm nay e là sẽ có rắc rối rồi.


Ngay lúc đó, Giả Thiên Minh bật cười.

“Haha, xem ra Mã Trạch còn có một chỗ dựa khá vững chắc ấy nhỉ, nhưng mà cũng chẳng ích gì, người phụ nữ mà Giả Thiên Minh tôi đã thích sẽ không thể nào thuộc về người khác.

Anh quả thực rất mạnh, nhưng đứng trước mặt nhà họ Giả, anh không là cái thá gì cả, hiểu chưa?”
Nhà họ Giả? Sở Vĩnh Du cau mày, bản thân còn chưa cần đi tìm, bây giờ lại gặp được người của nhà họ Giả bằng cách này.

“Mã Trạch, thật ngại quá, có lẽ phải nhìn thấy máu thật rồi.


Sở Vĩnh Du vừa dứt câu, đang định ra tay thì bỗng có một người xông lên, cười với Sở Vĩnh Du.

“Anh Sở, thành thật xin lỗi, bạn của tôi uống say rồi, thật xin lỗi, thành thật xin lỗi.


Nói xong, người đó lôi Giả Thiên Minh đi ra ngoài.

“Anh đi với tôi trước đã, người này không thể động đến được, đợi ra ngoài tôi sẽ giải thích cho anh, tin tôi!”
Mặc dù hụt hẫng nhưng Giả Thiên Minh vẫn bị lôi ra ngoài, Sở Vĩnh Du xoa cằm, người mới xuất hiện ban nãy hình như là Tàng Nhĩ của nhà họ Tàng ở tỉnh, chính là cái người định lừa Văn Khả Hân.

Có điều, nhà họ Tàng với nhà họ Giả đều là dân nhập cư đến Huyền Hoàng Tinh, biết nhau cũng chẳng có gì là lạ.

“Được rồi Mã Trạch, tiếp tục hôn lễ đi, cục tức này tôi sẽ thay cậu trả.



Mã Trạch nhìn Sở Vĩnh Du bằng ánh mắt cảm kích, trầm giọng nói.

“Cảm ơn đại nhân, cũng là do Giả Thiên Minh vô lý gây sự, lần trước tôi với Đông Linh đang đi dạo, đột nhiên có tiếng nhạc vang lên, Đông Linh phấn khởi nhảy một đoạn, rốt cục bị tên Giả Thiên Minh này nhìn thấy, từ đó trở đi hắn cứ luôn rình rập, tôi đã hỏi qua Hình Thiên, muốn động đến nhà họ Giả thì phải hỏi ý kiến của anh, cho nên…”
Sở Vĩnh Du hiểu ý của Mã Trạch, nhưng mà muốn dựa vào bọn họ vẫn là không thể động vào nhà họ Giả được.

“Cứ yên tâm kết hôn, những chuyện khác để tôi lo liệu.


Ở bên này hôn lễ tiếp tục được cử hành, con ở ngoài khách sạn, Giả Thiên Minh đang vô cùng không vui.

“Tàng Nhĩ, bây giờ có thể nói rồi, coi anh sợ như vậy thật mất mặt người Huyền Hoàng Tinh chúng ta.


Tàng Nhĩ cười khổ.

“Tiểu tổ tông của tôi, anh thật may mắn khi được tôi cứu anh một mạng, người đó tên Sở Vĩnh Du, mặc dù trên trái đất này là người nước R, nhưng mà ba tôi nhìn thấy hắn cũng phải quỳ xuống tức khắc, bây giờ đã hiểu chưa?”
Hử? Giả Thiên Minh ngược lại có chút hứng thú.

“Có chút thú vị, nhưng mà nhà họ Tàng mấy người sợ không có nghĩa là nhà họ Giả chúng tôi cũng vậy, trước tiên nói cho tôi biết rốt cuộc cái tên Sở Vĩnh Du này lai lịch ra sao? Chỉ là một người dân địa phương nhỏ bé, làm sao có thể khiến ba anh sợ được.


Câ uhỏi này thật sự khiến Tàng Nhĩ bối rối, ba anh chỉ nói rằng không được chọc tức Sở Vĩnh Du chứ cũng không nói gì!
“Anh đợi một lát, tôi gọi điện thoại cho ba tôi!”
Lấy điện thoại ra, bấm số, từ trong điện thoại phát ra giọng nói của Tàng Thiên Mẫn.

“Có chuyện gì?”
“Ba, con gặp Sở Vĩnh Du ở Thiên Hải, khi nãy Giả Thiên Minh còn đụng độ với Sở Vĩnh Du nữa nhưng bị con ngăn cản, bây giờ Thiên Minh hỏi con rằng rốt cuộc Sở Vĩnh Du có lai lịch như thế nào? Có thể nói không?”
Trầm lặng một lúc, Tàng Thiên Mẫn nói.

“Coi tin nhắn của ba.


Tút tút tút! Điện thoại bị ngắt, trong vòng 10 giây có một tin nhắn được gửi đến, Tàng Nhĩ mở tin nhắn xem, ánh mắt đã thay đổi.


“Con nói với Giả Thiên Minh, Sở Vĩnh Du là người có quyền lực ở địa phương, cho nên người nhà họ Tàng chúng ta phải sợ, như vậy thôi.


Tàng Nhĩ cũng là người thông minh, xem xong lập tức xóa đoạn tin nhắn ấy, sau đó nói với Giả Thiên Minh.

“Sở Vĩnh Du là người có quyền lực, nhà họ Giả chúng tôi thực sự không dám động đến anh ta.


Vừa dứt câu, Giả Thiên Minh giơ ngón giữa lên.

“Vãi! Tôi còn tưởng là vì cái gì, nhà họ Tàng mấy người có tiếng tăm như vậy, người nước R có quyền lực thì làm sao? Tôi vẫn muốn chơi đùa với anh ta.


Nhìn về phía người trung niên bên cạnh, Giả Thiên Minh ra hiệu.

“Xem ra tên đó có chút thực lực, phái hai người cao thủ trong nhà tôi đến, đám cưới ngày hôm nay, tôi nhất định phải cướp dâu!”
“Vâng cậu chủ.


Lời này, Tàng Nhĩ do dự một lúc rồi hỏi.

“Thiên Minh, mặc dù cậu thích chơi đùa với phụ nữ nhưng chưa bao giờ huy động nhân lực như vậy, e rằng cái cô Đông Linh gì đó, anh không chỉ đơn thuần muốn chơi đùa với cô ta mà còn có ẩn tình gì đó phải không?”
Giả Thiên Minh phì cười.

“Tạm thời giữ bí mật, đợi tôi đưa cô ấy đi, anh sẽ rõ.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận