Bản Lĩnh Ngông Thần


Một nơi nào đó ở thành phố Khuông, nhà ở đây san sát nhau, thật ra đều là những căn phòng cho thuê, còn có một số thì là những khu chung cư cũ kỹ, cho nên ở đây cũng bị người ở thành phố Khuông gọi là dân nghèo trong dân nghèo.

Người nào mà có tiền một chút, bởi vì chuyện quan trọng mới cần thiết ở lại đây cũng tuyệt đối xem thường người ở đây.

Bây giờ cũng chỉ mới hơn 9:30 sáng, trước cửa một cửa hàng nào đó lại có một hàng dài đang xếp hàng, nhìn biển hiệu liền biết nơi này bán thịt dê.

“Tinh Hà, cho tôi nhiều phổi đó nha, đừng có quên.


Ở trong tiệm có một người trẻ tuổi đang bận rộn, khuôn mặt thanh tú và vóc dáng bình thường, trên mặt mang theo nụ cười nhạt.

“Biết rồi chú Vương, chờ một lúc nữa nha, chú muốn cái gì cháu đều nhớ kỹ.


Bữa sáng ở thành phố Khuông đều là bánh ngọt hoặc là trà, nhưng mà duy nhất chỉ có nơi đây mọi người đều thích ăn súp dê, mà tất cả những thứ này đều là do người trẻ tuổi có tên là Chiêm Tinh Hà đang bận rộn mang đến.

Nhìn khung cảnh xếp hàng như thế này thì có thể tưởng tượng được niềm yêu thích đối với súp dê của người ở đây.

Đang bận rộn, đột nhiên lại có hai chiếc Jinbei dừng lại, có mười người mang theo dáng vẻ lưu manh bước xuống xe, trên tay không có bất cứ thứ gì.

“Những người này lại đến nữa.


Mặc kệ là khách khứa đang ăn hay là người đang xếp hàng, nhìn thấy như vậy, sắc mặt đều vô cùng khó coi.

“Thật là, Tinh Hà là một chàng trai tốt như thế, sao cứ phải trêu chọc cái tên lưu manh đời thứ hai Lưu Phong vậy chứ.


“Xong rồi, tôi mới ăn được một nửa, lại sắp bị đuổi đi.


“Cậu dẹp đi, nhớ một lát nữa phải trả tiền cho Tinh Hà đó, mỗi lần bị đám người này gây chuyện, cậu ấy tổn thất nhiều biết bao nhiêu, trong nhà còn có người mẹ đang nằm ở trên giường phải chăm sóc, thật là quá đáng thương.


Trong lúc mọi người đang thảo luận, có một chiếc xe ô tô Mercedes Benz chạy tới, người xuất hiện là một người trẻ tuổi đầu tóc nhuộm vàng, phía sau đeo túi.

Sau khi xuống xe, anh ta theo thói quen vuốt ngược tóc ra sau, trên mặt đầy vẻ phách lối.

“Sao vậy, một đám gián ở trong cống, mẹ nó còn dám ăn nữa.

Đều cút hết cho tao, lần này tự giác một chút đi, nhìn thấy Lưu Phong này tới đây thì phải cút sớm.


Người trẻ tuổi tên là Lưu Phong mắng chửi mấy câu, có mười mấy tên thủ hạ bước xuống từ xe van nhìn chằm chằm, khách hàng sợ hãi lập tức hóa thành chim thú lạc đàn.

Rất nhanh, trong tiệm bán súp dê, Chiêm Tinh Hà đi ra, hai tay nắm chặt, nổi cả gân xanh.

“Lưu Phong, mày đừng có ép người quá đáng.


Lưu Phong cười.

“Tao nói này Chiêm Tinh Hà, bạo lực như vậy làm cái gì, mày nhìn đi, tao lại dẫn thêm mười mấy người đến đây cho mày đánh, không phải thuật cận chiến của mày rất lợi hại hả, lại đánh nữa đi.


Hai tên đàn em trong đó cũng đã sớm chạy ra xa xa, cầm điện thoại lên bắt đầu quay lại.

Lúc này, Chiêm Tinh Hà hận không thể đánh Lưu Phong, nhưng mà anh ta lại không thể.

Lần trước đến đây gây sự, anh ta nhịn không được mà đạp một tên thủ hạ của Lưu Phong, kết quả bị camera quay lại, cuối cùng phải bồi thường ba trăm triệu mới xong việc, anh ta thật sự không dám ra tay.

“Sao vậy, không dám hả?”
Lưu Phong điên cuồng cười phá lên.

“Ha ha, Chiêm Tinh Hà ơi là Chiêm Tinh Hà, không uổng công ông đây bỏ ra nhiều tiền như vậy mới có thể tra ra được thân phận trong hiện thực của mày, không phải là mày ở truyền nhân của rồng rất tài giỏi hả? Không phải là cách đấu sư cấp chín à? Tiếp tục đến chỉnh tao đi, ha ha, trong hiện thực ông đây có đùa chết mày đi nữa cũng chẳng rơi một sợi tóc của ông đây.


Lời vừa mới nói xong, đám người mà Lưu Phong dẫn tới liền bắt đầu điên cuồng sỉ nhục.

Xã hội bây giờ có đủ loại camera không ngừng tăng tiến, bởi vì toàn dân đều biết rõ, nếu như không khống chế, như thế này thì sớm muộn gì bạo lực cũng sẽ xảy ra, cho nên Lưu Phong cũng lợi dụng điểm này mà không ra tay, cứ dựa vào cái miệng này để làm loạn việc làm ăn của Chiêm Tinh Hà, để nghề duy nhất của anh ta căn bản không thể tiếp tục kiếm tiền.

Lần trước Chiêm Tinh Hà đã phải bồi thường ba trăm triệu, anh ta đang không ngừng nhẫn nại, nhưng mà cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì thì cả tháng cũng sẽ không kiếm được một đồng tiền, ngược lại còn phải bồi thường.

Anh ta đã xin các ban ngành liên quan giúp đỡ, nhưng mà trong nhà Lưu Phong có tiền, ngày hôm nay bạn bắt mấy người này nhốt lại mấy ngày, ngày mai lại mang theo mười mấy người đến đây.

Nói tới nói lui cũng chỉ là vấn đề nộp tiền bảo lãnh, dù sao thì không ra tay thì không có cách nào định tội.

“Lưu Phong! Là một người đàn ông, vậy thì đến đấu trường phân cao thấp với tao đi, dùng phương thức như thế này, mày không cảm thấy mình vô liêm sỉ lắm hả?”
Lưu Phong chẹp chẹp miệng.

“No no no, Chiêm Tinh Hà, mày có mặt mũi nhắc tới cận chiến nữa mày à? Cách đấu sư cấp chín, tao chỉ mới là cách đấu gia cấp hai, mẹ nó, hay quá nhỉ, ông đây chỉ thích chơi mày như vậy thôi, có được không?”
Đúng lúc này có một chiếc Mercedes Maybach đậu lại ở ven đường, ba người Sở Vĩnh Du bước xuống xe, trực tiếp đi đến cửa hàng bán súp dê, sau đó ngồi vào cái bàn ở bên cạnh.

Một màn này làm âm thanh chửi rủa biến mất, Lưu Phong cùng với đám người mà anh ta mang đến đây đều ném ánh mắt hung ác.

Mà quần chúng đang đứng xem ở phía xa xa đều nhỏ giọng thì thầm.

“Lá! lá gan của ba người này thật là lớn quá đi, dưới tình huống này mà còn dám đi ăn súp dê?”
“Đúng đó, có đều người ta đi xe Mercedes Maybach mấy tỷ bạc, chắc chắn không phải là người bình thường.


“Ha ha, vậy các người sai rồi, ba của Lưu Phong là người đứng đầu ở thành phố Khuông chúng ta, trừ phi những người thuộc tầng lớp thượng cấp nếu không những người có tiền bình thường thì người ta cũng không để ý đâu.


Cùng lúc đó, Sở Vĩnh Du ngồi xuống, cười nói.

“Ông chủ, cho tôi ba bát.


Nói xong lại nhìn Hà Đồ và Nam Cung Vô Phong.

“Bác cả, sếp Hà, có yêu cầu gì với súp dê không?”
Hà Đồ có chút lúng túng.

“Đây là lần đầu tiên mà tôi ăn, như thế nào cũng được.


Còn Nam Cung Vô Phong thì cười nói.

“Đã lâu lắm rồi không ăn, bác cũng ăn bình thường là được, không thể không nói có đôi khi thứ này rất dễ làm cho người ta thèm.


Quay đầu lại, nhìn thấy Chiêm Tinh Hà vẫn còn đứng đó không động đậy, Sở Vĩnh Du cau mày nói.

“Ông chủ, anh không buôn bán hả?”
Nhìn thấy ba người Sở Vĩnh Du dường như quyết tâm muốn ăn, Chiêm Tinh Hà hơi bất ngờ, vội vàng đi vào bên trong.

“Làm chứ, ba người chờ một lát nha, làm xong nhanh thôi.


Lúc này, Lưu Phong không vui bước vài bước đi đến trước mặt ba người bọn họ.

“Nè, con mắt của ba người bị mù hay là lỗ tai bị điếc vậy? Thật sự muốn ăn cái quán này à?”
Hà Đồ lạnh mặt quay đầu nói.

“Cậu? Con cái nhà ai không biết tôi ư?”
Nhìn Hà Đồ, Lưu Phong khó chịu nói.

“Con mẹ nó, ông là Như Lai Phật Tổ hả, ông đây nhất định phải biết ông à? Nói cho các người biết, trong vòng một phút cút khỏi đây đi, nếu không thì các người sẽ được liệt vào danh sách đen của tôi, đến lúc đó, ha ha, đừng tưởng là một chiếc Mercedes Maybach thì có thể để ông đây chừa mặt mũi.


Trong lúc nhất thời, Hà Đồ vừa xấu hổ lại vừa tức giận, hai lão đại đang ngồi ở đây, đặc biệt để nhà giàu có đứng đầu thành phố Khuông là mình đến đây để bớt chút phiền phức, không nghĩ tới là hiện tại!
Khoát khoát tay, có bốn bóng người âm thầm lao tới, trực tiếp bao vây Lưu Phong.

“Điều tra cho rõ rồi kêu ba của cậu ta đến đây nhận người, nếu như trước khi ăn xong rồi mà còn chưa đến thì vĩnh viễn đừng gặp nữa.


Giọng điệu lớn lối như thế làm cho tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, thậm chí cho rằng ngày hôm nay Lưu Phong! đã gặp phải một người khó chơi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui