Nhìn thấy Sở Vĩnh Du không giống như là đang nói giỡn, Chiêm Tinh Hà hít sâu một hơi.
“Mặc dù tôi chưa từng giết người, nhưng mà tôi dám, nhưng mà phải có điều kiện tiên quyết, tôi không có khả năng thảm sát người vô tội.”
Hài lòng gật đầu, Sở Vĩnh Du cười cười vỗ bả vai Chiêm Tinh Hà.
“Ha ha, không tệ, tam quan chính trực.
Đi theo tôi đi, những chuyện mà tôi kêu cậu làm tuyệt đối sẽ không vi phạm đạo đức của cậu.”
Chiêm Tinh Hà đột nhiên lại ngoắc tay với một người trẻ tuổi đang đứng cách đó không xa.
“Trụ Tử, số tiền này để lại cho những tổn thất trong cửa hàng của tôi, còn dư thì đưa cho những người bị tổn hại khác, sau đó làm phiền hôm nay cậu chăm sóc mẹ giúp tôi nha.”
“Dạ anh, Tinh Hà, anh cứ yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho dì.”
Nam Cung Vô Phong chủ động ngồi vào vị trí kế bên tài xế, để ghế sau lại cho Sở Vĩnh Du và Chiêm Tinh Hà, nói thật thì đối với dự định Sở Vĩnh Du đột nhiên lại thu đồ đệ, điều này làm ông ta hết sức kinh ngạc.
Mở điện thoại di động ra, Sở Vĩnh Du thao tác một chút rồi đưa cho Chiêm Tinh Hà.
“Đây là nơi mà chúng ta sẽ đến, là danh sách chi tiết về những nghề nghiệp mà bọn họ đang làm, sau khi cậu xem xong, cảm thấy những người này có nên giết hay không, nói cho tôi biết kết quả.”
Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng mà Chiêm Tinh Hà vẫn nhận lấy, bắt đầu nghiêm túc quan sát.
“Vĩnh Du, tiềm lực của cái tên này lớn lắm à? Đây là lần đầu tiên bác nhìn thấy cháu có hứng thú thu nhận đồ đệ, hơn nữa cháu không cảm thấy tuổi của cậu ta quá nhỏ hả?”
Chiêm Tinh Hà trông chỉ mới mười tám mười chín tuổi, nếu như là bình thường chắc có lẽ là chỉ vừa mới tốt nghiệp trung học.
“Bác cả, trải qua một vài chuyện đã để cháu hiểu được thu nhận đồ đệ phải dựa vào duyên phận, duyên phận đến rồi thì không cần phải quan tâm những thứ khác nữa, tuổi tác như thế nào thì trong mắt của cháu chẳng là cái gì hết, dù sao thì lúc cháu bắt đầu luyện tập cũng trạc trạc tuổi cậu ấy mà thôi.”
Cười cười, Nam Cung Vô Phong xem như công nhận lời nói của Sở Vĩnh Du.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Chiêm Tinh Hà mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trong có vẻ như vô cùng cẩn thận.
“Nếu như tư liệu ở đây đều là thật, vậy thì đúng là đám người này rất đáng chết, một nơi tàn ác như là trường đấu thú không nên xuất hiện.
Cho dù là võ giả hay là cách đấu gia, bản lĩnh là để bảo vệ người nhà chống lại kẻ thù, mà không phải là để lấy tính mệnh ra để so đo với dã thú, trở thành tiết mục giải trí trong mắt của mọi người.”
Sở Vĩnh Du lắc đầu.
“Cậu chỉ nhìn thấy được một điểm, đó chính là người, chẳng lẽ những con động vật biến dị này không đáng thương hả? Bắt đầu kể từ khi động vật biến dị xuất hiện, một khi thức tỉnh thì bọn nó sẽ chủ động tiến về núi Đại Hưng An để định cư, trên đường đi chưa từng xuất hiện sự kiện làm đả thương người, mà trường đấu thú lại lợi dụng những dụng cụ đó để khiến những con động vật biến dị tham gia vào trận chiến, đây cũng là một tội ác trong đó.”
Về một phương diện nào đó, đối với Sở Vĩnh Du mà nói chỉ cần lấy điều kiện hòa bình sống chung làm tiên quyết, sinh mạng đều bình đẳng như nhau, đều duy nhất không bình đẳng chỉ là chuỗi thức ăn và quan hệ cung cầu mà thôi, đây là đều mà cho dù là ai đi nữa cũng không có cách thay đổi.
Nhưng mà ở bất cứ đâu có thể, anh vẫn muốn di chuyển nó.
Ví dụ như những động vật biến dị trên địa cầu, rất khó để nói rõ nếu như đến lúc Huyền Hoàng Tinh xâm chiếm, bọn chúng có tiến hành chống cự không đây? Chẳng phải cũng có một lực lượng không kém cạnh hay sao.
“Tôi đã hiểu rồi.”
Mỉm cười, Sở Vĩnh Du không tiếp tục đề tài này nữa, Chiêm Tinh Hà vẫn còn đang trong giai đoạn học tập, vẫn còn chưa bị các chất bẩn xâm nhiễm, cho nên anh chỉ có thể chậm rãi dạy bảo từng bước như thế này.
“Tinh Hà, bây giờ cậu là cách đấu sư cấp chín, tương đương với võ giả cửu phẩm, nếu như muốn kiếm tiền hoặc là làm cái gì khác, hẳn là cậu có rất nhiều sự lựa chọn mà?”
Chiêm Tinh Hà gãi đầu, chất phác cười nói.
“Không dối gạt gì ngài, con người tôi không thích đi làm việc cho người khác, với lại món súp dê tổ truyền có thể kiếm sống, cho nên cứ tạm thời như thế này.
Vì mẹ của tôi bị bệnh nằm liệt giường, tôi đã từ bỏ cơ hội học đại học, ở nhà bán súp dê có thể kiếm tiền chi trả cho cuộc sống, chăm sóc cho mẹ tôi, lúc đầu dự định nếu bệnh tình mẹ tôi chuyển biến tốt đẹp thì tôi sẽ nhập ngũ để đền đáp quốc gia.”
Biểu cảm của Hà Đồ và Nam Cung Vô Phong ngồi ở phía trước cũng đã thay đổi, bây giờ người trẻ tuổi có tư tưởng như thế này thật sự không nhiều lắm, hơn nữa Chiêm Tinh Hà lại là cách đấu sư cấp chín, nếu như tung tin tức ra, người đến mời mặc kệ là quốc gia hay là thế lực khác, chắc chắn là ở đâu cũng có.
“Như vậy đi, nếu như cậu thông qua cuộc khảo nghiệm, vậy thì cứ dẫn theo mẹ của cậu đến tỉnh thành, tôi sẽ tìm thần y tốt nhất để xem bệnh giúp cho mẹ cậu, chỉ cần không phải là ung thư thời kỳ cuối gì đó là có thể chữa trị hết.”
“Thật ư?”
Trong mắt Chiêm Tinh Hà xuất hiện thần sắc trước nay chưa từng có, thật sự kích động đến điên rồi, anh ta vẫn luôn áy náy và lo lắng, không nghĩ tới là cuối cùng mẹ của mình đã có thể nhìn thấy một tia hy vọng.
“Đương nhiên là thật.”
Xe chạy thẳng một đường, chạy lên đường núi, vẫn may là bây giờ quốc gia phát triển nhanh chóng, có rất nhiều đường núi đều đã tạm biệt hình dạng nhấp nhô toàn là bùn đất, nếu không thì chiếc Mercedes Maybach này chắc có lẽ không có cách nào chạy lên trên.
Chạy xe hơn hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy tòa kiến trúc có phong cách lầu các cao khoảng sáu tầng.
“Cậu Sở, dựa theo yêu cầu của ngài, chính là chỗ này?”
Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Bác cả, sếp Hà, mọi người ngồi ở trên xe chờ một chút nha, để cháu đi xử lý chút chuyện.”
Đương nhiên Hà Đồ không dám nói nhiều, ngược lại là Nam Cung Vô Phong nhìn một chút rồi nói.
“Vĩnh Du, bây giờ là một giờ rưỡi trưa, dù sao thì trước khi mặt trời lặn cũng phải chạy đến gia tộc Thác Bạt, đừng để chậm trễ.”
“Được, không ở đây lâu đâu.
Tinh Hà, đi theo tôi.”
Sau khi hai người bước xuống xe thì Chiêm Tinh Hà đi theo sát sau lưng Sở Vĩnh Du, không nói lời nào, hoặc là nói có chút khẩn trương, cho đến bây giờ anh ta cũng chưa từng giết người, nếu như đợi lát nữa sư phụ kêu anh ta ra tay thì làm sao bây giờ?
“Đừng khẩn trương, sát phạt quyết đoán, đối với bất cứ một cường giả nào mà nói điều này là không thể thiếu, có một số việc cậu cần phải từ từ học tập, ai cũng không có khả năng làm một lần là xong.”
Ở cổng lầu các có mười mấy tên thủ vệ đang đứng đó, nếu như quan sát bốn phía thì có thể phát hiện xung quanh vẫn còn rất nhiều.
“Làm gì vậy, có hẹn trước không?”
Một tên thủ vệ trong đó mở miệng, Sở Vĩnh Du lạnh lùng nói.
“Sao vậy, tôi là Sở Vĩnh Du, các người không biết?”
Thủ vệ bật cười.
“Mày cho rằng mày là ai chứ, bọn tao nhất định phải biết mày à? Tao thấy mày giống như là đến đây để quấy rối?”
Sở Vĩnh Du cảm thấy buồn cười, ở bên trong có người đặc biệt giả mạo anh, thế mà cái đám thủ vệ này lại không biết cái gì, đúng là thú vị mà.
“Anh nói đúng, tôi đến đây để quấy rối đó.”
Nói dứt lời, chân phải Sở Vĩnh Du nhanh chóng nâng lên, trong nháy mắt đạp thẳng xuống.
Rầm!
Một tiếng vang thật lớn phát ra, tất cả mọi người đều nhanh chóng đứng yên tại chỗ, chỉ nhìn thấy chính giữa lầu các sáu tầng nứt ra một khe hở thật lớn, đây là kết quả một chân của Sở Vĩnh Du tạo thành.
“Mày...!mày..."
Thủ vệ hoảng loạn ngồi phịch xuống đất, run rẩy ngay cả một chữ đầy đủ cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Mà Chiêm Tinh Hà sau lưng Sở Vĩnh Du thì há to miệng, trong mắt tràn đầy rung động.
Một cước...!một cước của sư phụ lại có thể bổ một lầu các bằng gỗ sáu tầng nứt ra một đường, cái này....