Bản Lĩnh Ngông Thần


Thời gian trôi qua, ba người Sở Vĩnh Du xuất hiện ở một bãi biển nào đó tại Mỹ.
“Là anh Sở sao?”
Một người từ đằng xa chạy về phía bên này.
“Không sai, cậu là người do tiến sĩ sắp xếp sao?”
Người thanh niên kia tóc vàng, vội vàng gật đầu.
“Đúng vậy, tiến sĩ bảo tôi đến đây đón anh, chúng ta lên xe trước đi, mặc dù ở đây không có người nhưng cũng cần cẩn thận một chút.”
Ba người Sở Vĩnh Du đi một đoạn không xa rồi lên một chiếc thương vụ Mercedes, xung quanh xe dán kính mờ, không thể nhìn rõ bên trong như thế nào.
“Anh Sở, anh muốn đi đâu?”
“Tới nơi Fenster đang ở.”
Ngôi nhà nơi Fenster đang ở nằm trên một hòn đảo nhỏ, cả hòn đảo đó đều là của anh ta, nhưng hiện giờ Sở Vĩnh Du không dám khẳng định Fenster rốt cuộc đang bị giam lỏng trong ngôi nhà nào ở đó.

Nghe thấy câu nào, người thanh niên kia liền kinh ngạc nói.
“Nhà của Fenster? Chẳng trách tiến sĩ bảo tôi chuẩn bị trước trực thăng, Fenster bị giam lỏng trong ngôi nhà trên đảo Lance, chỉ có thể đi đường không hoặc đường biển, nhưng đường biển thì rất dễ bị phát hiện.”
Anh ta đạp chân ga, chiếc xe đi thẳng về một nơi nào đó.
Đúng như những gì Sở Vĩnh Du nghĩ, quả nhiên là Fenster bị giam lỏng trong ngôi nhà trên đảo.
Chiếc xe đi khoảng mười mấy phút, tới một bãi đất hoang, một chiếc trực thăng đang đậu ngay trước mắt.

Sau khi xuống xe, người thanh niên kia nói gì đó với phi công rồi lại nói với Sở Vĩnh Du.
“Anh Sở, thật là ngại quá, các anh có người biết lái trực thăng không? Bởi vì ở đó có hơn 500 người lạ mặt, vũ khí trong tay họ có thể hạ được cả chiến đấu cơ chứ đừng nói là trực thăng, phi công không dám đi.”
Sở Vĩnh Du cười rồi nói.
“Cậu nói với anh ta không cần tới gần hòn đảo đó, tới lúc đó chúng tôi có thể tự nhảy xuống.”
Thanh niên kia ngẩn người một lát rồi nghĩ đến việc Sở Vĩnh Du là người nước R, tự nhiên hiểu ra, có lẽ việc nhảy máy bay chắc cũng chỉ là chuyện bình thường.
Nói chuyện thêm vài câu nữa, quả nhiên phi công kia đồng ý, chỉ cần không đến gần hòn đảo thì đương nhiên anh ta sẽ không nguy hiểm.

Còn về việc mấy người Sở Vĩnh Du sẽ làm thế nào thì có lẽ đó không phải là việc anh ta nên quan tâm.
Lúc trực thăng bay về phía đảo Lance, Sở Vĩnh Du nhìn Khổng Lưu và Jessica rồi nói.
“Lát nữa cứ thế xông thẳng vào, không cần dừng lại làm gì, gặp vật gì ngăn cản thì cứ giết hết.”
“Tôi đã hiểu thưa thiếu chủ.”
Jessica cũng gật đầu, nhưng có Khổng Lưu ở đây, có lẽ cô ta cũng chẳng có cơ hội ra tay.
Một tiếng sau, phi công phát tín hiệu, ý là không thể tiếp tục bay về phía trước được nữa.

Sở Vĩnh Du làm động tác tay, một giây sau cả ba người cùng nhảy xuống dưới.
Thấy ba người bọn họ thật sự cùng nhảy xuống, phi công cũng giật mình, anh ta cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt càng thất kinh hơn.
Bởi vì ba người Sở Vĩnh Du đang chạy trên mặt biển, hơn nữa còn với tốc độ mà mắt không theo kịp.
Sau khi lên bờ, ba người không hề dừng lại, lao thẳng về phía ngôi nhà ở trung tâm hòn đảo.
Bùm!
Ba người vừa lao lên chưa lâu, một thứ trông như tia laser tím bắn tới, tốc độ nhanh hơn so với đạn rất nhiều, nhưng còn thua xa mấy người Sở Vĩnh Du.
Vì dù sao theo cách nói của Khổng Lưu, loại súng mang hạt F này có thể giết chết những người ở cảnh giới Võ vương trong chốc lát, nhưng mấy người Sở Vĩnh Du thì sao? Đương nhiên là Khổng Lưu không cần nói, Sở Vĩnh Du và Jessica đều đạt tới cảnh giới Đan điền, làm sao có thể bị bắn trúng được chứ.
Bùm bùm bùm!
Đủ loại âm thanh nổ vang lên, tia laser màu tím đó gần như bao phủ cả bầu trời, chúng rơi xuống đất sẽ phát nổ tạo thành những hố sâu khổng lồ, có thể thấy uy lực lớn như thế nào.
“Giết!”
Sở Vĩnh Du chỉ nói một chữ, tốc độ của ba người càng nhanh hơn, anh và Khổng Lưu cùng ra tay một lúc, những tên thủ vệ kia lần lượt ngã ra đất.
Bọn họ chỉ mất vài giây ngắn ngủi để đi từ bờ đến ngôi nhà kia.
“Sư đệ!”
Anh mới kêu lên một tiếng, một giây sau đã có người trả lời.
“Sư huynh?”
Bóng người Fenster xuất hiện trước một cửa sổ sát đất tầng ba, nhìn thấy Sở Vĩnh Du, rõ ràng anh ta bất ngờ đến mức không thể tưởng tượng được.

“Khổng Lưu, ông ở lại đây, giết hết những kẻ định tới đây.”
“Vâng.”
Sở Vĩnh Du nói xong, nhảy vèo một cái là đã cùng Jessica đứng bên cạnh Fenster.
“Sư huynh, em… em thật sự không ngờ được là còn được nhìn thấy anh.”
Fenster xuýt xoa, trong lòng vô cùng phức tạp.
“Cậu là sư đệ của tôi, tôi có thể không lo cho cậu sao? Cũng may Thiệu Tử Tuệ cảm thấy không ổn đã liên hệ với tôi, nếu kéo dài thêm một thời gian nữa thì cậu sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Nghe thấy câu này, trong lòng Fenster rất ấm áp, đúng là giữa vợ chồng tồn tại những mối liên hệ không thể nói rõ được.
“Đúng rồi sư huynh, những người giam lỏng em trên đảo này, không chỉ người nào người nấy có thực lực mạnh mà bọn chúng còn cầm thứ vũ khí gì đó mà trước giờ em chưa từng thấy, những…”
Sở Vĩnh Du xua tay, thẳng thừng cắt ngang lời của Fenster.
“Không cần lo lắng, đám người đó không làm tôi bị thương được, cậu có cần đem theo gì không? Nếu như không có thì chuẩn bị đi thôi.”
Bên ngoài đã yên tĩnh, rõ ràng là Khổng Minh đã giải quyết xong đám người đó.
“Không có, đồ đạc của em đã bị bọn chúng chiếm gần hết rồi, em đi lúc nào cũng được.”
“Tốt, trong nhà cậu có máy bay trực thăng đúng không?”
Phía sau ngôi nhà lộng lẫy này có một bãi đất bằng để đỗ máy bay, trong nhà Fenster có tất cả 6 chiếc trực thăng, xe sang thì nhiều không kể hết, đúng là không hổ danh là đại gia hàng đầu nước Mỹ.
Trong đó có hai chiếc trực thăng bên dưới có lắp súng máy hạng nặng và bệ phóng tên lửa.

“Mọi chuyện không thể chậm trễ được nữa, mau đi thôi.”
Dù sao cũng phải cứu những người Nước R bị nhốt ở tòa nhà Đế quốc, Sở Vĩnh Du không muốn làm lỡ thời gian, anh hiểu rõ đạo lý chậm trễ có thể sinh biến.
Jessica lái chiếc trực thăng, trở lại chỗ của thanh niên kia.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||

Khi nhìn thấy ba người Sở Vĩnh Du quay về, hơn nữa còn không chậm hơn người phi công kia bao nhiêu và còn dẫn theo được Fenster- người đang bị cấm túc thì thanh niên kia vô cùng kinh ngạc.
Những người tiến sĩ không hiểu tìm đâu ra được này thật đáng sợ, bọn họ hoàn toàn không có năng lực phản kháng trước mặt những người lạ đó, vậy mà trước mặt Sở Vĩnh Du, đúng thật là…
“Đi thôi, dẫn chúng tôi tới tòa nhà Đế quốc.”
Đến khi Sở Vĩnh Du lên tiếng thì người thanh niên kia mới phản ứng lại được, vội vàng bảo mấy người bọn họ lên xe.
“Sư đệ, cậu biết tình hình hiện tại của nước Mỹ không?”
Ở trên xe, nghe thấy câu hỏi của Sở Vĩnh Du, Fenster lắc đầu cười khổ.
“Em không biết, em đang họp ở công ty, đám người Huyền Hoàng Tinh kia xông vào, sau đó giam lỏng em ở trong nhà, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.

Nếu lúc trước không phải sư huynh nhắc nhở thì bây giờ mấy người vợ em có lẽ đã bị giết rồi.”
Đúng lúc đó, cậu thanh niên đang lái xe tự nhiên đạp phanh dừng xe, sau đó hốt hoảng quay lại nhìn Sở Vĩnh Du.
“Anh Sở, anh….

vừa nãy anh nói là sẽ đi đâu?”
“Tòa nhà Đế quốc, có vấn đề gì sao?”
Cậu thanh niên kia nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi tột độ.
“Chỗ… chỗ đó không thể đi được, tòa nhà Đế quốc và ba con đường xung quanh đó là vùng cấm của người dân bản địa chúng tôi, ai xông vào đó đều giết không phải hỏi, chúng ta… chúng ta bây giờ làm vậy là đâm đầu vào chỗ chết.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận